Chương 43.2

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Mục Tế Vân lười biếng nhấc máy, “Chuyện gì?”

Đoạn Kiêu cười hề hề nói: “Tối nay đến uống rượu không? Tôi vừa mới làm quen được một em người mẫu Brazil.”

“Không đi.” Mục Tế Vân nói, “Tối nay có tiệc xã giao.”

“Tối mai thì sao?” Đoạn Kiêu cố gắng níu kéo, “Người mẫu Brazil khác với những người mẫu khác đấy, chậc chậc, ngực nở, chân dài, eo thon, đặc biệt còn giỏi làm nũng.”

Ánh mắt của Mục Tế Vân vẫn còn đang lưu luyến trên người cô gái đang thì thầm to nhỏ ngoài kia, anh chậm chạp nói: “Tối mai cũng không đi, sau này cũng sẽ không đi, ông đây cũng có ngực nở, chân dài, eo thon.”

Đoạn Kiêu: “Ha?”

Mục Tế Vân: “Sau này tối nào cũng phải bồi bạn gái.”

“Ha?” Mãi một lúc sau Đoạn Kiêu mới có thể phản ứng lại, “Bạn gái? ? ? Từ khi nào đấy?!”

“Hôm nào sẽ giới thiệu cho các cậu biết, được rồi, giờ tôi còn có việc bận, tắt đây.”

“Này! ! Này! Alo? Alo? ?”

*

Buổi chiều, Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy ông chủ thực sự – Giám đốc Lưu đến công ty, sau đó liền cùng Mục Tế Vân rời đi.

Lúc Mục Tế Vân ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn Sở Chiêu Chiêu cười với cô một cái, rồi cúi đầu tiếp tục nói chuyện với chú của mình.

Khoảng thời gian này Lưu Trí Vũ bận đến choáng váng đầu óc, ông định hôm nay sẽ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng một hôm, kết quả lại bị đối tác quấn lấy một hai mời đi ăn, ông đành phải gọi Mục Tế Vân đi cùng, đến khi đó ông chỉ việc ngồi một bên nhìn là được.

Trên xe, Mục Tế Vân đọc tài liệu Lưu Trí Vũ đưa cho anh, hỏi: “Không phải mấy ngày trước chú nói sẽ không đầu tư vào chỗ này à?”

“Đúng thế!” Lưu Trí Vũ nói, “Tên này tìm tận mấy nhà đầu tư, cũng đã bàn bạc thương lượng xong cả rồi, sau này bọn họ đột nhiên lại rút lui hết cả, hắn ta liền tìm đến quấn lấy chú.”

Mục Tế Vân đọc tiếp, “Hà Quốc Hoa?”

“Ừm.” Lưu Trí Vũ nói, “Giám đốc dự án Hoa Hạ công ty VM, chắc cháu cũng biết?”

Mục Tế Vân cười cười, “Dạ biết.”

“Tên này rất khó chơi!” Lưu Trí Vũ khinh thường, “Vừa muốn mở công ty riêng, lại vừa muốn giữ vững cái ghế ở VM, ồ, hắn nghĩ hắn có thể lừa được chúng ta à?”

“Thế thì chú còn đi làm gì?”

“Ông đây hôm nay phải cho hắn ta biết kẻ nào mới là kẻ bị lừa, hắn lợi dụng chú bao lâu nay, chú ăn lại của hắn một bữa cơm thì có gì quá đáng?”

Mục Tế Vân gật gật đầu, vừa lấy điện thoại chụp lại tài liệu trong văn kiện, vừa nói: “Không quá đáng, chỉ là có hơi tự hạ thấp thân phận.”

“Dù sao chú cũng chỉ là nhà giàu mới nổi.” Lưu Trí Vũ nói, “Chẳng có gì mà tự hạ thấp thân phận cả.”

*

Trong phòng bao, Hà Quốc Hoa thấp thỏm ngồi đợi Lưu Trí Vũ.

Trong công ty ông ta, quản lý cấp cao hay các giám đốc tự thành lập công ty riêng bên ngoài không phải là chuyện hiếm lạ, người trong công ty đa phần đều mắt nhắm mắt mở làm lơ, dù sao nó cũng sắp trở thành luật bất thành văn rồi, chỉ cần không ai hé răng với Tổng bộ thì tất cả mọi người đều có thể chung sống hòa thuận.

Hà Quốc Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Ban đầu cũng không định gấp gáp như vậy, nhưng ông ta làm việc ở VM sáu bảy năm trời mà vẫn mãi ở cái chức Giám đốc Dự án Hoa Hạ, những người nhỏ tuổi hơn gia nhập công ty cùng thời điểm với ông ta đều đã thăng chức hết cả, chỉ có mỗi ông ta là giậm chân tại chỗ. Ông ta làm việc cũng đã hơn hai mươi năm, nhìn rõ được bản thân có muốn leo lên cũng leo không nổi, nhảy việc đi nơi khác thì lại không có ưu thế, vậy nên mới học theo người khác, tự mở một công ty của riêng mình, đến lúc không thể trụ được ở VM được nữa thì còn có thể chôm chỉa về một ít tài nguyên và nhân lực.

Mà gần đây, Lưu Đồng chèn ép ông ta rất gay gắt, thủ đoạn kịch liệt, dã tâm bừng bừng, muốn dồn ông ta vào thế bí, đến cả Tổng bộ cũng giúp đỡ cô.

Còn không phải do mẹ cô là Quản lý cấp cao khu vực châu Á – Thái Bình Dương à.

Hà Quốc Hoa thấy bản thân không còn trông đợi được gì vào VM nữa, mà cứ nhằm vào đúng thời điểm này, các bên đầu tư lại lần lượt từ chối ông ta.

Bây giờ chỉ còn thừa lại mỗi mình Lưu Trí Vũ, với tình thế hiện tại ông ta phải tóm cho chặt cơ hội này.

Cửa phòng bao bị đẩy vào, ông ta liền tươi cười đứng dậy, “Giám đốc Lưu, ngài đến rồi?”

Lưu Trí Vũ bắt tay với ông ta rồi giới thiệu Mục Tế Vân: “Đây là cháu trai tôi, Mục Tế Vân.”

“Chà, trẻ tuổi quá!” Hà Quốc Hoa cũng chìa tay về phía Mục Tế Vân, nhưng anh ngó lơ.

Anh ngồi xuống bàn, lật mở thực đơn.

Hà Quốc Hoa đen mặt, ông ta nhìn Lưu Trí Vũ, thấy ông chẳng có biểu cảm gì, đành lúng túng ngồi xuống theo.

Chỉ trong mười phút, Mục Tế Vân đã gọi xong một bàn lớn những món đắt tiền cùng mấy chai rượu quý.

Lưu Trí Vũ lặng lẽ liếc anh một cái, cho hỏi vừa rồi ai nói làm vậy là tự hạ thấp thân phận vậy?

Nhà hàng này giá cả không hề rẻ, Hà Quốc Hoa nhìn bàn một bàn đầy mỹ thực hảo tửu thì đau hết cả lòng, nhưng ông ta vẫn phải cắn chặt răng mà nhịn, ai đầu tư người đó là bố.

Vì thế mà sau đó, khi bản thân Mục Tế Vân không động một giọt rượu nào nhưng lại cứ chuốc say ông ta, ông ta cũng chỉ có thể nhịn.

Vẫn là câu nói kia, ai đầu tư người đó là bố.

Hà Quốc Hoa tuổi tác đã cao, chịu không nổi sự oanh tạc của mấy tuần rượu liên tục, chưa qua bao lâu, dạ dày đã quặn lại, đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo.

Vì để lôi kéo đầu tư, ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức, xấu đẹp gì cũng bày ra hết rồi, chỉ mong Lưu Trí Vũ cảm thấy vui vẻ vừa ý mà trực tiếp ký kết hợp đồng.

Nhưng Lưu Trí Vũ cứ như cục đá cuội, mặc kệ ông ta nói cái gì cũng đều lưu loát mượt mà đẩy ngược trở về, lại thêm một Mục Tế Vân ngồi bên cạnh không ngừng mời rượu.

Hà Quốc Hoa đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ba lần, dịch vị dạ dày cũng muốn ra theo hết rồi.

Vất vả lắm mới uống cho hết rượu, Lưu Trí Vũ lại bỏ lại một câu, về sẽ suy nghĩ thêm.

Hà Quốc Hoa cũng chỉ có thể bày ra vẻ mặt vui vẻ hòa ái tiễn chân hai người rời đi, đợi bọn họ vừa lên xe, ông ta lập tức dựa vào gốc cây gần đó tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

Rượu ông ta uống trong đêm nay, còn nhiều hơn cả năm qua cộng lại.

*

Trên đường trở về, Lưu Trí Vũ buồn cười nhìn Mục Tế Vân, “Tên tiểu tử nhà cậu, làm gì mà chuốc rượu người ta lắm thế?”

“Cháu thấy vui.” Lúc trả lời, Mục Tế Vân tìm thấy wechat của Mục Tế Trạch, gửi cho anh vài tấm ảnh.

Vài phút sau, Mục Tế Trạch gọi điện thoại cho anh, “Sao đấy?”

Mục Tế Vân: “Phiền anh chuyển tiếp cho Lưu Đồng, tặng cô ấy một phần quà.”

Mục Tế Trạch: “Hả?”

Mục Tế Vân: “Anh cứ làm theo đi là được, nhưng đừng bảo em gửi.”

Lúc này Mục Tế Trạch mới kịp phản ứng lại, “Làm sao, chuyện liên quan đến phụ nữ lại muốn anh gánh nồi?”

“Không phải.” Mục Tế Vân nói, “Sợ bạn gái lại không vui.”

“Cái gì? Bạn gái?” Mục Tế Trạch kinh ngạc, “Là ai thế?”

“Hôm nào giới thiệu với anh sau.”

*

Mục Tế Vân về đến nhà đã gần mười một giờ, điện trong phòng của Kỳ Hồng cũng đã tắt, anh nhẹ chân nhẹ tay đi lên tầng.

Nhưng bà vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bà liền đi ra.

“Tế Vân.”

Mục Tế Vân đứng lại, “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”

Kỳ Hồng đứng từ xa thôi đã ngửi thấy mùi rượu trên người Mục Tế Vân, bà nhíu mày, “Lại ra ngoài uống rượu?”

“Con đi xã giao với chú Lưu.”

Kỳ Hồng vẫn dùng ánh mắt bất mãn liếc anh một cái rồi nói: “Thứ sáu tuần sau mẹ có một đêm tiệc từ thiện, con nhớ đến.”

“Sao con lại phải đến?”

Những năm này, Kỳ Hồng vẫn luôn tập trung phát triển Quỹ từ thiện, mỗi năm đều tổ chức đủ loại tiệc từ thiện trên danh nghĩa khác nhau, trước giờ Mục Tế Vân đều không tham gia mà Kỳ Hồng cũng không ép buộc anh phải đến.

Kỳ Hồng: “Muốn con trai đến dự tiệc tối của mẹ mà cũng cần có lý do?”

Mục Tế Vân gật đầu, “Được thôi, vậy con có cần dẫn theo bạn đồng hành không?”

Mỗi lần Kỳ Hồng bảo anh tham gia tiệc, anh đều hỏi đúng một câu này. Nếu Kỳ Hồng nói cần, thì đó là một buổi tiệc bình thường, còn nếu bà nói không cần, thì đó chính xác lại là một buổi tiệc nhằm mục đích xem mắt cho anh.

Mà lần này, câu trả lời của bà rất bất ngờ: “Không cần.”

Mục Tế Vân bật cười, “Thế thì không được, con muốn dẫn theo bạn gái.”

Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, Kỳ Hồng kinh ngạc nhìn con trai mình, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc bình thường.

Bà tiến lên nới lỏng cà vạt của Mục Tế Vân, sau đó nói: “Con năm nay đã bao lớn rồi, cũng nên thu liễm, hồi tâm lại, buổi tiệc lần này có một cô gái tới tham dự, là họa sĩ, con nhất định sẽ thích người ta.”

Mục Tế Vân giữ tay mẹ mình lại, đè thấp giọng nói: “Mẹ này, ai nói với mẹ là con không thu liễm, hồi tâm?”

Từ ngữ điệu của anh, Kỳ Hồng nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt của bà dần trở nên nghiêm túc, “Bạn gái của con, rốt cuộc là ai?”

Mục Tế Vân thả tay bà ra, đi về phía phòng mình, “Chẳng phải tuần sau là mẹ sẽ biết sao.”