Chương 44.1

Sở Chiêu Chiêu nằm ở nhà xem TV mà ngủ quên lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì chương trình đã kết thúc, đổi thành một bản tin địa phương.

Người ở trong bản tin đó, Sở Chiêu Chiêu càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không tài nào nhớ ra được đó là ai. Vì bản tin lần này có liên quan đến bệnh máu chậm đông nên cô nán lại theo dõi thêm một lúc.

Hóa ra người trong TV ba năm trước đã thành lập một quỹ từ thiện cho các bệnh nhân của bệnh máu chậm đông, tối thứ sáu tới sẽ tổ chức đêm tiệc từ thiện lần thứ hai.

Sở Chiêu Chiêu càng nhìn lại càng thấy quen mắt, mãi đến lúc Mục Tế Vân gọi điện tới cô mới bất chợt nhận ra, đây chẳng phải là mẹ của Mục Tế Vân, người cô gặp ở lễ khai trương cửa hàng trang sức sao?

Cùng lúc đó, giọng của Mục Tế Vân vang lên bên tai cô: “Em đang làm gì vậy?”

“Em xem TV….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Hình như em thấy mẹ anh trên này.”

“Ồ, kênh tài chính hay kênh tin tức?”

“Kênh tin tức.”

“Thế thì chẳng có gì đáng xem cả.”

“Sao cơ?”

“Không có gì.” Mục Tế Vân rẽ sang vấn đề khác, “Tối thứ sáu tuần sau em có bận không?”

“Không bận gì cả, sao vậy ạ?”

“Tham dự tiệc tối với anh.”

“Tiệc tối?” Sở Chiêu Chiêu nhìn lên dòng tin tức đang hiển thị trên màn hình TV, “Là đêm tiệc từ thiện của mẹ anh à?”

“Ừ.” Mục Tế Vân còn cường điệu thêm: “Từ thiện là cái danh thôi, đấy chẳng qua chỉ là một buổi tiệc bình thường.”

Sở Chiêu Chiêu trầm mặc khá lâu, trong đầu bắt đầu tưởng tượng. Những buổi tiệc đêm hay gì đó, chúng cách quá xa cuộc sống của cô, cô căn bản không có chút khái niệm nào về nó cả.

Đợi mãi không thấy cô nói gì, Mục Tế Vân lên tiếng: “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy, tối hôm đó chúng ta sẽ đi những nơi khác.”

Sở Chiêu Chiêu liền nói: “Chúng ta đi.”

Vẫn là ngữ điệu bình tĩnh không nghe ra chút kỳ lạ nào.

Mục Tế Vân bật cười, “Được thôi, nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ là đi ngủ sớm, sáng mai bảy giờ phải xuất phát rồi.”

*

Anh mà không nhắc, Sở Chiêu Chiêu suýt nữa đã quên ngày mai công ty tổ chức cho mọi người đi nghỉ phép ở Hương Sơn.

Cô tắt máy, vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ đạc. Cũng may đồ cô mang theo không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo để thay, nhét vừa vào một chiếc balo nhỏ.

Sở Chiêu Chiêu chuẩn bị xong tất cả thì đi tắm, lúc cô lên giường đi ngủ thì nhận được điện thoại của chị họ.

Cô nằm xuống giường, bắt máy: “Chị Lâm à, muộn thế này rồi chị gọi em có việc gì không?”

Tần Lâm do dự mở lời: “Chiêu Chiêu à, là thế này, Dương Dương sắp đi học rồi, vợ chồng chị chuẩn bị đổi một căn nhà khác gần trường học, nhưng hiện giờ tiền đặt cọc vẫn còn thiếu một ít, cho nên vợ chồng chị định bán căn nhà nhỏ ở khu xưởng sản xuất giấy đi, góp cho đủ tiền. ”

Sở Chiêu Chiêu hiểu ý của chị, không đợi Tần Lâm nói hết cô đã lên tiếng: “Dạ, ngày mai em sẽ đi tìm phòng rồi nhanh chóng dọn ra.”

“Không vội, không vội!” Tần Lâm vội nói, “Em cứ từ từ tìm trước đi, vợ chồng chị không cần gấp, trước ngày mười lăm tháng sau là được.”

“Dạ vâng.” Sở Chiêu Chiêu nói rồi hỏi thăm mấy câu về tình hình của Dương Dương, Tần Lâm liền than thở: “Thằng nhóc này ham chơi quá, thành tích học tập không theo kịp các bạn, thành tích của nó mà được một nửa của em thì chị cảm tạ trời đất lắm rồi, khi nào em giúp chị nói cháu nó vài câu.”

“Vâng vâng, hôm khác em sẽ gọi nói chuyện với nó.”

Đêm nay Sở Chiêu Chiêu không thể có nổi một giấc ngủ ngon.

Vừa nghĩ đến việc chuyển nhà đã thấy được bao nhiêu là phiền phức, mà quan trọng là tiền thuê nhà bây giờ đều phải cọc một trả ba*, một khoản tiền mấy nghìn tệ, cô nhất thời không biết đào đâu ra nhiều thế.

*Cọc một trả ba (押一付三): tức là đặt cọc tiền thuê nhà trong một tháng và phải thêm cả tiền thuê của ba tháng tới. Ví dụ giá thuê nhà là 1000 tệ/tháng, thì Sở Chiêu Chiêu phải bỏ ra số tiền 1000+10003 = 4000 tệ.

Vậy nên sáng hôm sau, suýt chút nữa là cô không dậy được.

May mà lần này là Mục Tế Vân chở cô đi, không phải ngồi xe công ty thuê, nếu không cô sẽ đến trễ và mọi người sẽ phải đợi vị “bạn gái của giám đốc” này.

Sở Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng xách theo túi đồ chạy xuống tầng, sau khi an vị trên xe, Mục Tế Vân thấy tinh thần cô không tốt liền hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”

Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu, “Em mất ngủ.”

Mục Tế Vân nhìn Sở Chiêu Chiêu, anh giữ bàn tay đang cài dây an toàn của cô lại.

Cô khó hiểu nhìn anh, “Sao vậy ạ?”

“Em nghỉ ngơi không đủ, leo núi sẽ bị mệt.” Anh mở chốt đai an toàn của cô ra, rồi cũng mở chốt đai an toàn của mình, “Đi lên ngủ thêm một chút đi.”

Sở Chiêu Chiêu vừa mới chớp mắt một cái, mở mắt ra đã bị anh dẫn lên trên tầng, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ phản ứng chậm chạp, đi đến tận tầng hai rồi Sở Chiêu Chiêu mới nhận ra: “Nhưng mọi người đều đã xuất phát rồi mà.