Chương 45.2

Lưu Đồng khom lưng, xoa cằm, “Anh ấy đúng thật là người có thù tất báo.”

Nói rồi, cô lại muốn ăn thêm miếng cam nữa.

Sở Chiêu Chiêu bỗng rụt tay, thu đĩa cam về, “Chị Đồng Đồng, chị nói thế là đang khen hay đang chê anh ấy vậy?”

“Này, con bé này, học được cả cách bênh vực người của mình rồi đấy, quả nhiên, gần mực thì đen.” Lưu Đồng giành đĩa cam ngược trở lại, “Chị khen hay chê, có quan trọng không?”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu khẽ cười.

“Hơn nữa….” Lưu Đồng nhìn về phương xa lắc đầu, “Anh ấy còn chụp cả hợp đồng gửi cho chị, chị nói anh ấy có thù tất báo là quá đáng hả?”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Không quá đáng chút nào.”

Lưu Đồng vươn vai, cô cởi giày ra, khoanh hai chân lên xích đu, “Chiêu Chiêu à, em biết anh ấy thích em mà đúng không?”

Bàn tay đang cầm đĩa cam của Sở Chiêu Chiêu khẽ miết lên vành đĩa, “Em biết.”

Lưu Đồng lại hỏi: “Thế em có thích anh ấy không?”

Sở Chiêu Chiêu không nói gì.

Lưu Đồng đợi thật lâu, mãi mới đợi được câu trả lời lí nhí từ cô, “Thích.”

Lưu Đồng đứng dậy, vỗ lên vai Sở Chiêu Chiêu, “Gánh thì nặng mà đường lại xa, người nhà của anh ấy không dễ đối phó đâu.”

Không đợi Sở Chiêu Chiêu đáp lời, Lưu Đồng lại nói tiếp: “Nhưng mà cũng chưa chắc, theo những gì chị nghe được từ miệng của anh trai anh ấy, dựa vào tính khí thầy Mục của em, có khi sẽ mang em cao chạy xa bay đấy, ha ha ha ha, đến lúc đó chị sẽ tài trợ cho mỗi người ba trăm tệ nhá.”

Hai người hàn huyên thêm một lúc, A Lục đợi mãi không thấy cô về, liền réo gọi.

Sở Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng A Lục gào thì quay sang nói với Lưu Đồng: “Chị Đồng Đồng, đồng nghiệp đang đợi em, em qua đó trước.”

Lưu Đồng gật đầu nói được.

Sở Chiêu Chiêu vừa đi được hai bước lại quay đầu nói: “Chị Đồng Đồng, bây giờ mới chín giờ, chị có muốn qua chơi với bọn em một lúc không?”

Lưu Đồng nhìn qua bên đó, một nhóm người trẻ tuổi ngồi quây lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.

“Được thôi.”

Sở Chiêu Chiêu dẫn theo Lưu Đồng quay về, giới thiệu với mọi người: “Đây là đồng nghiệp của em, đây là chị Đồng Đồng.”

Mọi người đều khách sáo chào hỏi Lưu Đồng, nhưng vì làm chung ngành chung nghề, nên rất nhanh đã hòa nhập nói chuyện vui vẻ với nhau.

Từ khi Lưu Đồng tới tham gia, Sở Chiêu Chiêu phát hiện, cục diện đã không còn do A Lục làm chủ, lần này anh ấy gặp phải đối thủ rồi.

Sở Chiêu Chiêu ngồi một bên im lặng quan sát, bất giác đã qua mười giờ, nhưng mọi người vẫn còn rất hưng phấn.

Bỗng nhiên, một chiếc áo dày được khoác lên vai cô.

Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại, thấy Mục Tế Vân đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

“Muộn vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Em ngồi chơi với mọi người một chút.”

“Yô! Thầy Mục, lâu rồi không gặp.”

Lưu Đồng ngồi một bên khẽ vẫy tay, lúc này Mục Tế Vân mới để ý thấy cô, “Lưu tiểu thư sao cũng ở đây vậy?”

“Sao tôi không được ở đây?” Lưu Đồng nói.

Sở Chiêu Chiêu kéo tay áo Mục Tế Vân, bảo anh ngồi xuống, rồi nói: “Chị Đồng Đồng và người nhà chị ấy cũng đến đây nghỉ dưỡng.”

Nghe vậy, Mục Tế Vân gật đầu với Lưu Đồng.

Mục Tế Vân vừa ngồi xuống, A Lục đã liếc nhìn anh mà lầm bầm: “Thầy Mục này, chúng tôi còn đang chơi game đấy.”

Mục Tế Vân nhìn chằm chằm anh, biểu cảm gương mặt thay cho ngôn từ, “So?”

A Lục: “Chúng tôi đang chơi game, anh ngồi đây không được thích hợp cho lắm?”

Mục Tế Vân cười lạnh, “Tôi ngồi đây thì có gì không thích hợp?”

A Lục gãi đầu, “Vậy anh có muốn chơi không?”

“Chơi.”

A Lục rơi vào thế khó xử, anh chỉ hỏi cho có không ngờ Mục Tế Vân lại đồng ý.

“Ma sói anh biết chơi không?”

Mục Tế Vân thẳng thắn nói: “Không biết.”

A Lục lại hỏi: “German heart attack* anh biết chơi không?”

Mục Tế Vân lại thẳng thắn nói: “Không biết.”

A Lục tiếp tục hỏi: “Thế còn Mật mã Da Vinci*?”

Mục Tế Vân tiếp tục thẳng thắn nói: “Không biết.”

*German heart attack (德国心脏病): là một trò chơi phản ứng nhanh. Người chơi phải bấm chuông khi nhìn thấy 5 loại quả giống nhau. Trò chơi có tổng cộng 56 lá bài, 4 loại trái cây, mỗi lá bài có từ 1 đến 5 loại trái cây giống nhau. Khi mỗi người chơi đặt bài của mình ra, ai thấy trên bàn có 5 quả giống nhau thì người đó bấm chuông. Nếu đúng, sẽ lấy lại tất cả các quân bài trên bàn và úp chúng vào bộ bài của bạn. Nếu sai, phải chia cho mỗi người chơi một thẻ bài. Nếu bạn hết thẻ, bạn sẽ bị loại.

*Mật mã Da Vinci (达芬奇密码): Trò chơi gồm 26 quân bài đen và trắng, mỗi màu có số từ 0 – 11, và dấu gạch ngang “-“. Mỗi người sẽ có 1 mật mã bí mật, và nếu ai “Crack” được mật mã của những người chơi còn lại và vẫn còn giữ được dãy số của mình thì sẽ là người chiến thắng.

Nếu mí bồ muốn tìm hiểu luật chơi thì có thể lên Google gõ theo cú pháp “Board game + tên game + là gì/luật chơi ?”