Chương 47.3

Vừa hay có một nhân viên phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Mục Tế Vân duỗi tay lấy hai ly, đưa một ly cho Đoạn Kiêu.

Đoạn Kiêu nhận lấy nhưng ánh mắt vẫn không đổi, vẫn muốn dò hỏi rốt cuộc đây là chuyện quái gì.

Mục Tế Vân uống một ngụm rượu, thong thả nói: “Có ý kiến?”

Đoạn Kiêu nhìn bàn tay anh nắm chặt lấy tay Sở Chiêu Chiêu, cô còn mặc trên người chiếc váy của một thương hiệu thời trang cao cấp, anh ta bất đắc dĩ bật cười, “Tôi làm gì có tư cách mà có ý kiến, chỉ e là hai vị nhà cậu có ý kiến thôi.”

Anh ta nói lời này trước mặt Sở Chiêu Chiêu, là không muốn chừa mặt mũi cho cô.

Đừng nói là Mục Tế Vân, đến cả Triệu Thanh Viện vừa nghe đã lạnh mặt, “Đoạn Kiêu, cậu nói cái gì đấy? Có biết suy nghĩ không?”

Mục Tế Vân chỉ cười, “Muốn nói sao cũng được.”

Bất luận là Đoạn Kiêu cố ý hay vô tình, Sở Chiêu Chiêu đều đã ghi nhớ lại.

Cô rũ mắt, cả người như đang ở mây.

Nhưng nó không phải là loại cảm giác hạnh phúc mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, mà là loại cảm giác chân không chạm đất, thực trống rỗng, thực khó với tới. Cô chợt nhớ đến lời của Lưu Đồng mấy ngày trước, “Gánh thì nặng mà đường lại xa”.

Nhận ra tâm trí Sở Chiêu Chiêu đã trôi đi tận đâu, Mục Tế Vân liền dẫn cô đến nơi khác.

Mục Tế Trạch vừa đến, đi cùng với anh còn có một cô gái khác mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cô ấy khoác tay anh nhưng không phải là vợ anh.

Mục Tế Trạch dẫn cô gái kia đi về phía Mục Tế Vân, ánh mắt hai người giao nhau nhưng Mục Tế Vân lại làm như không thấy, anh cúi đầu hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Em đói không?”

Trước khi ra khỏi nhà Sở Chiêu Chiêu chỉ ăn một ít đồ ăn vặt, nên cô gật đầu.

Mục Tế Vân liền quay người cầm một chiếc đĩa điểm tâm nhỏ được trang trí tinh xảo, lấy thêm một đôi đũa, gắp một đũa đưa đến bên miệng Sở Chiêu Chiêu.

Xung quanh không ít người đang nhìn, Sở Chiêu Chiêu thấy có hơi ngại nên chỉ dám cắn một miếng nhỏ.

Còn dư lại một phần nhỏ, Mục Tế Vân cho luôn vào miệng ăn, ăn xong anh còn liếʍ môi đánh giá, “Ngọt quá.”

Sở Chiêu Chiêu cảm giác có càng nhiều người để ý đến mình thì cô lại càng ngại hơn.

Mà Mục Tế Vân giống như đến đây chỉ để ăn tối, anh tiếp tục cầm thêm một phần điểm tâm trông có vẻ ít ngọt hơn đưa đến bên miệng Sở Chiêu Chiêu.

Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: “Em không ăn nữa.”

Mục Tế Vân: “Ngoan, ăn thêm một chút nữa đi.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, sợ anh lại mang phần cô cắn dở bỏ vào miệng ăn rồi liếʍ môi bình phẩm, làm chủ đề bàn tán cho người khác, cô liền há miệng, một miếng ăn hết phần điểm tâm anh đưa, nhưng cô lại vô ý cắn trúng ngón tay của Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân nhướng mày, cúi đầu nhẹ nhàng mυ"ŧ ngón tay mà cô cắn trúng.

Sở Chiêu Chiêu: “….”

Người trước người sau đều đang nhìn Mục Tế Trạch và cô gái đứng cạnh anh, anh liền hắng giọng, gọi: “Tế Vân.”

Mục Tế Vân liếc anh một cái, chậm rãi đặt chiếc đĩa nhỏ xuống bàn, nói: “Em còn tưởng anh không đến.”

“Anh đi đón Lịch tiểu thư.” Anh giới thiệu cô gái bên cạnh, “Lịch Tịnh, Giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Tinh Loan.”

Lịch Tịch đoan trang đưa tay về phía Mục Tế Vân, “Mục tiên sinh, nghe danh đã lâu.”

Mục Tế Vân dùng giấy lau qua tay, lúc bắt tay với cô, anh nói: “Đây là Sở Chiêu Chiêu, bạn gái tôi.”

“Tôi nhìn ra được.” Lịch Tịch cười nói, “Tình cảm của Mục tiên sinh và Sở tiểu thư rất tốt.”

“Tuổi còn nhỏ, hơi dính người.” Nói rồi Mục Tế Vân liền nắm lấy tay Sở Chiêu Chiêu.

Sở Chiêu Chiêu bất mãn cấu mấy cái vào lòng bàn tay anh.

Ai dính người hả, rõ ràng là anh dính người.

Biểu cảm trên mặt Mục Tế Trạch có hơi phức tạp, anh kéo tay Lịch Tịch, “Đứng nãy giờ rồi, chúng ta qua đây ngồi đi.”

Hai người đi trước vài bước liền phát hiện người phía sau không theo kịp, nên cùng lúc quay đầu, thì thấy Mục Tế Vân đang ngồi xổm trên mặt đất chỉnh lại dây của giày cao gót cho Sở Chiêu Chiêu.

Dây của đôi giày không biết từ lúc nào đã bị lỏng ra, lúc Mục Tế Vân khom người xuống, Sở Chiêu Chiêu giật mình lùi về sau một bước, ngăn anh lại: “Để em tự làm.”

Nhưng Mục Tế Vân đã kịp giữ lấy phần dây cột của giày, trong lúc cột lại dây cho cô, anh phát hiện phần gót chân của cô đã bị phồng rộp sưng đỏ.

Một đôi giày mới, bất luận thế nào cũng sẽ bị đau.

Thật ra, từ lúc ra khỏi nhà, Sở Chiêu Chiêu đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, đôi giày tuy là vừa chân, nhưng gót chân vẫn bị ma sát đến sưng đỏ, sau đó, mỗi một bước cô đi đều rất đau, rất giày vò.

Mục Tế Vân sững lại một giây, anh đứng lên hỏi: “Đau không?”

Sở Chiêu Chiêu lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Mục Tế Vân lại cúi đầu nhìn xuống chân cô, trên nước da trắng như tuyết xuất hiện một vết đỏ vô cùng rõ ràng, mà trong mắt anh, nó đã được phóng đại thành một vết thương rất lớn.

Vì thế, anh nói với Mục Tế Trạch và Lịch Tịch ở phía trước: “Thứ lỗi, chúng tôi muốn về trước.”

“Hả?” Mục Tế Trạch kinh ngạc nói, “Mới vậy đã đi rồi? Tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, lát nữa còn có buổi đấu giá nữa.”

Mục Tế Vân gật đầu, “Nói với mẹ một tiếng giúp em.”

Nói rồi, anh kéo tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía cổng. Vừa đi được hai bước anh lại đứng lại, nhìn xuống gót chân của Sở Chiêu Chiêu. Rồi anh bỗng khom lưng, bế ngang người Sở Chiêu Chiêu lên.

Sở Chiêu Chiêu giật mình kinh hô, vòng tay ôm chặt lấy cổ Mục Tế Vân, hoảng hốt nhìn anh: “Thầy Mục!”

“Xin lỗi em.” Mục Tế Vân không màng những ánh nhìn hiếu kỳ xung quanh, ôm cô bước ra ngoài, “Đến bây giờ anh mới phát hiện ra.”