Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 50.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ tư mỗi tuần, tổ của Sở Chiêu Chiêu sẽ tổ chức họp định kỳ một lần, khoảng thời gian trước A Lục đi công tác, công việc tồn đọng chất đống, vậy nên cuộc họp lần này kéo dài cả một buổi sáng.

Vừa hay hôm nay là ngày nhận lương, tan họp Sở Chiêu Chiêu nhận thông báo, liền chuyển một phần tiền cho A Lục.

A Lục thấy tin nhắn, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Cảm ơn sếp!”

Sở Chiêu Chiêu phất tay đùa theo, “Không phải khách sáo.”

A Lục uốn éo rồi nói lại: “À không đúng, phải là, cảm ơn vợ sếp.”

Nụ cười của Sở Chiêu Chiêu lập tức cứng lại, cô không đáp, ôm laptop rời khỏi phòng họp.

A Lục cứ nghĩ cô đang xấu hổ nên đùa thêm, “Cũng trưa rồi, sao thầy Mục vẫn chưa đi làm nhỉ? Kỳ lạ.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn về phía văn phòng của anh, bên trong không có bóng người, thật không quen.

Trở về chỗ ngồi, mọi người chỉnh sửa tài liệu một chút rồi đi ăn trưa, Sở Chiêu Chiêu một mình đi ra hành lang gọi điện thoại.

Không bắt máy.

Hôm qua cãi nhau với người ta, trong lòng ủy khuất, muốn gọi điện cho anh thì gọi không được, lúc sau anh gọi lại thì cô đã ngủ mất, bây giờ có thời gian rảnh gọi cho anh lại chỉ nghe thông báo máy bận.

Cứ gọi tới gọi lui như vậy, càng khiến Sở Chiêu Chiêu bực bội, vừa đúng lúc có đồng nghiệp lấy cơm cho cô, cô liền đi đến phòng sinh hoạt ăn trưa cùng mọi người.

“Ô yô, hôm nay cơm trưa phong phú vậy à!” A Lục mở nắp hộp cơm, nhìn một lượt các món ăn, sung sướиɠ vỗ bàn đôm đốp, “Tiểu Kỳ, hôm nay ai đặt cơm đấy, lại tham ô công quỹ phải không?”

Tiểu Kỳ trợn mắt với anh, “Là Giám đốc Mục cố ý phân phó, nửa đêm hôm qua anh ấy dặn tôi, nói mọi người đã vất vả rồi.”

Sở Chiêu Chiêu nghe được, “Là Giám đốc Mục cố ý phân phó”, trong lòng lại trầm xuống.

Hóa ra anh ấy không hề mất tích, lại còn liên hệ với phòng Hành chính công ty.

“Thế sao sáng nay không thấy sếp Mục đâu?” A Lục hỏi, “Chẳng phải hôm qua anh ấy về rồi à?”

“Ồ, hôm qua máy bay bị chậm chuyến, về muộn.” Tiểu Kỳ xem thời gian, “Chắc hôm nay không tới công ty được, hình như anh ấy có việc.”

Sở Chiêu Chiêu thuận miệng tiếp lời: “Việc gì vậy ạ?”

A Lục tò mò nhìn cô: “Em không biết à?”

Sở Chiêu Chiêu dùng đũa gắp thức ăn, “ừm” một tiếng.

Bình thường Tiểu Kỳ không phải là người thích hóng chuyện, liên quan đến Mục Tế Vân có việc gì bận, anh cũng không nói rõ.

Bởi vậy mà khoảng thời gian tiếp theo, trong lòng Sở Chiêu Chiêu luôn vướng mắc chuyện này, nhưng nửa đêm nay sản phẩm sẽ được tung ra, cô không thể không tập trung vào công việc.

Sáu giờ chiều, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, đúng lúc này điện thoại của Mục Tế Vân gọi tới.

“Tại sao em lại chuyển nhà?” Mục Tế Vân vừa mở miệng đã hỏi.

Sở Chiêu Chiêu nói: “Căn phòng đó là của chị họ, chị muốn bán căn phòng đó đi.”

“Vậy tại sao không nói chuyện này với anh?” Mục Tế Vân hỏi tiếp.

Chuyện này, chính bản thân Sở Chiêu Chiêu cũng đuối lý, âm thanh theo đó mà nhỏ dần: “Là chị giúp em tìm phòng, gần đây bận quá, em quên mất.”

Mục Tế Vân nghe vậy, không nói gì nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »