Chương 53.1

Thời tiết cuối thu chỉ cần đổ mưa là sẽ liên miên không ngớt, may mà những con đường của trấn này từ nhiều năm trước đã được trải nhựa, chỉ có những đoạn đường nhỏ là vẫn còn lầy lội bùn đất, người đi qua ít nhiều gì cũng sẽ bị bẩn giày.

Kỳ Hồng vừa đi qua đoạn đường đấy lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, lúc đang lục túi thì Mục Tế Vân đã quỳ một gối, lấy giấy lau lớp bùn đất trên giày cho bà.

Kỳ Hồng không nỡ con, vội ngăn lại, “Để mẹ tự làm.”

Mục Tế Vân cúi đầu không đáp, sau khi lau sạch giày cho bà thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Đây là một quầy hàng bên đường, lui tới đều là người dân địa phương, có người vừa đi bày hàng, chạy con xe ba bánh đến mua ít đồ, có người cõng trên lưng một đứa trẻ, mua một tệ tiền kẹo mυ"ŧ.

Kỳ Hồng và Mục Tế Vân ngồi đây vô cùng dễ thấy, rất nhiều người đều sẽ hữu tình vô ý liếc nhìn họ vài lần. Nhưng ánh mắt của Kỳ Hồng vẫn chỉ nhìn đăm đăm về phía con đường mà thất thần.

Không biết đã qua bao lâu, Mục Tế Vân nhìn đồng hồ lên tiếng: “Chúng ta nên đi thôi.”

Mãi sau, Kỳ Hồng mới đáp lại: “Con về trước đi.”

Mục Tế Vân: “Ý mẹ là sao?”

Kỳ Hồng: “Không phải lo, dù sao gần đây mẹ cũng rảnh rỗi, muốn đi xem thử mấy vùng xung quanh.”

Mục Tế Vân trầm mặc, người phụ nữ cõng đứa bé mua kẹo mυ"ŧ đi ngang qua hai người, đứa bé được cõng trên lưng nhìn anh, miệng cười toe toét. Mục Tế Vân thoáng dao động, bất giác đưa tay lên vuốt má đứa bé ấy.

Đến khi mẹ con họ đã khuất bóng, tâm trí Mục Tế Vân mới quay về, “Bỏ đi mẹ à, manh mối đã đứt đoạn rồi.”

Kỳ Hồng đứng dậy, phủi phủi quần, ánh mắt nhìn về nơi xa: “Con cứ xem như mẹ đang một mình đi chơi tiêu sầu đi.”

Bà lại duỗi tay, vỗ vai Mục Tế Vân, “Hai ngày nữa là lễ đính hôn của em trai Lịch Tịnh, mẹ không muốn đi, con thay mặt mẹ tham dự, đừng ở đây tiêu tốn thì giờ.”

“Mẹ.” Mục Tế Vân nói, “Xung quanh đây ít nhất cũng mười mấy trấn, mẹ định đi tìm từng nơi từng nơi một à? Đừng mò kim đáy bể nữa.”

Không biết vì lý do gì, tâm tình Kỳ Hồng đột nhiên bị kích động, bà quay đầu trừng mắt nhìn Mục Tế Vân: “Con thì biết cái gì?! Con có hiểu cảm giác trong tim bị người ta khoét đi một khối thịt không?! Con có biết bao nhiêu năm nay chẳng có đêm nào mẹ có được một giấc ngủ ngon không?!”

Kỳ Hồng vẫn luôn có cảm giác con gái bà vẫn còn sống, nhất định vẫn còn sống, mặc cho người khác có thái độ bi quan thế nào, bà vẫn kiên trì cho là vậy.

Bọn họ tìm kiếm thăm hỏi ở cái trấn bé tý vùng Tây Nam này đã ba ngày rồi, vậy mà đến một chút tin tức cũng không có, nhưng bà luôn có cảm giác, cảm giác con gái bà ở gần đây, loại cảm giác này, có nói Mục Tế Vân cũng sẽ không hiểu, nó chỉ tin vào những con số báo cáo chi chít trên sổ sách mà thôi.

Mục Tế Vân bất lực nhìn xung quanh, anh hỏi: “Mẹ định ở đây đến bao giờ?”

Kỳ Hồng trầm mặc, đến khi tâm trạng đã dần ổn định lại mới nói: “Không biết, có thể là một ngày hai ngày, có thể là một tuần hai tuần. Con không cần lo cho mẹ, cứ về bận việc của mình đi.”

Nghĩ đến sự cố chấp đến đáng sợ của Kỳ Hồng, Mục Tế Vân cũng không giằng co với bà nữa, “Mẹ chú ý an toàn, nhớ phải giữ liên lạc với con.”

Kỳ Hồng gật đầu, “Về đi.”

Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, lên xe rời đi.

Kỳ Hồng cũng quay người đến gần quầy hàng mua một chai nước, lúc ông chủ đang tìm tiền thối, bà hỏi: “Cho tôi hỏi, trạm xe đi các vùng phụ cận ở đâu vậy?”

Ông chủ không cả ngẩng đầu, đưa tiền thối cho bà, nói: “Đi thẳng tới rồi rẽ phải.”

Đợi mãi tiền trong tay vẫn chưa bị lấy đi, ông chủ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người phụ nữ trung niên kia đã đi mất, đến chai nước cũng chẳng cầm theo.

Ông chủ nhìn tờ tiền một trăm tệ mình phẳng phiu mới cứng vừa nhận ban nãy, xoa đầu lầm bầm: “Vậy là sao?”

Lại nhìn ngó bên ngoài mấy cái, nhân lúc chẳng có ai, ông ta vội vã nhét tiền vào túi của mình.

Kỳ Hồng đi bộ đến quầy bán vé của trạm xe, nhân viên hỏi bà muốn đi đâu, bà ngẩng đầu nhìn tấm bảng lộ tuyến đã cũ, ánh mắt do dự trên năm sáu tuyến đường dẫn đến năm sáu địa điểm khác nhau, sau cùng tùy ý chỉ vào một nơi, nói: “Huyện Tử Lĩnh.”

“Sáu tệ năm một vé.”

*Sáu tệ năm (六块五) = 6.5 NDT ≈ 22.473 VNĐ