Chương 54.3

Tửu lượng của Sở Chiêu Chiêu không tốt, chai rượu của bàn này bất giác đã bị cô uống gần phân nửa, sắc đỏ trên gương mặt giờ đã lan xuống tới cổ.

Bị người khác phát hiện, Sở Chiêu Chiêu liền đặt ly rượu xuống, bắt đầu gắp thức ăn ăn, lúc này mọi người mới yên tâm.

Trương Khả thấy thế cũng tiếp tục câu chuyện, “Các cậu biết gì không? Lớp trưởng và Bí thư của lớp hai vừa kết hôn, hôn lễ mới được tổ chức vào tháng trước!”

“Cái gì?!! Kết hôn?!!” Hà Mậu Nhiên bất ngờ, “Bọn họ yêu nhau từ khi nào vậy?”

“Tớ biết đâu!” Mấy chuyện hóng hớt bàn tán như này, Trương Khả vô cùng tích cực, “Nghe nói từ năm ba đã yêu nhau rồi, chẳng qua bọn mình đều không biết thôi.”

“Tớ cũng có một bí mật.” Sở Chiêu Chiêu đang choáng váng đầu óc đột nhiên cất giọng xen vào, nhưng âm thanh quá nhỏ nên mọi người chẳng ai chú ý tới cô, cô đành tự nói cho chính mình nghe, “Tớ có thích một giảng viên.”

“Tớ còn tưởng Bí thư của lớp hai với…. khoan đã…..” Hà Mậu Nhiên chợt khựng lại, nhìn về phía Sở Chiêu Chiêu, “Cậu nói gì cơ?”

Sở Chiêu Chiêu che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình lại, cong môi cười ngây ngô, “Tớ nói, tớ có thích một giảng viên.”

Trương Khả đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, còn Tần Thư Nguyệt bây giờ cả mặt đều hiện lên dáng vẻ hóng hớt, hỏi: “Ai vậy? Giảng viên nào vậy?”

Sở Chiêu Chiêu nhìn cô, không nói gì.

Trương Khả tiếp lời: “Chắc không phải là…. thầy Mục hả?”

Cả bàn nín thở, ánh mắt lập tức hướng hết về Sở Chiêu Chiêu, chờ đợi câu trả lời.

Cô lại chỉ nhìn vào ly rượu trước mặt, từng chữ nói: “Tớ thích thầy ấy, rất rất thích thầy ấy, nhưng mà….”

“Nhưng cái gì, nhưng mà cái gì?” Trương Khả hỏi.

“Nhưng mà….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Người nhà thầy ấy không thích tớ.”

Ngưng đọng.

Mọi người nhìn cô không chớp mắt.

Đây là… đã đến bước gặp mặt người nhà luôn rồi?

Sở Chiêu Chiêu dần rũ đầu, nhoài người lên bàn, những âm thanh lí nhí vẫn từ miệng phát ra, “Rất thích thầy ấy….”

Hai bên tai chợt yên ắng, Sở Chiêu Chiêu nằm úp trên bàn, mắt nhắm chặt, cảm giác trời đất đang xoay mòng mòng.

Vài giây trôi qua, một đôi tay ấm áp áp lên cổ cô. Cô sững người, chầm chậm ngước mặt lên.

Từ phía sau lưng truyền tới một âm thanh vô cùng thân thuộc: “Sao lại uống nhiều rượu thế này?”

Sở Chiêu Chiêu không quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp, nhìn những gương mặt của các bạn học đang đơ ra.

Ngay sau đó, Mục Tế Vân từ phía sau lưng ôm eo cô, nói với mọi người: “Em ấy uống nhiều rồi, tôi đưa em ấy về trước.”

Nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn sững sờ bất động, mãi đến khi Mục Tế Vân cúi người nói với cô: “Đi không nổi à? Có cần anh bế không?”

Cô lập tức đứng bật dậy.

Sở Chiêu Chiêu quay đầu, tròn mắt nhìn Mục Tế Vân, còn anh chỉ nắm tay cô, gật đầu với mọi người rồi dẫn cô rời đi.

Đến khi đã vào thang máy, Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng lại, “Thầy Mục, sao anh lại ở đây?”

Mục Tế Vân ấn vào tầng ba, nói: “Em nghĩ bữa tiệc đính hôn này chỉ có mình em được mời à?”

Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Mục Tế Vân nắm tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía quầy lễ tân của khách sạn.

Anh lấy chứng minh thư ra, “Đặt một phòng.”

Thấy nhân viên lễ tân nhìn Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân liền quay sang hỏi cô: “Em có mang theo chứng minh thư không?”

Sở Chiêu Chiêu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đờ đẫn vừa rồi, chỉ gật gật đầu, Mục Tế Vân liền trực tiếp lấy chứng minh thư từ trong túi cô, đưa cho nhân viên lễ tân.

Nhận được hai chứng minh thư, lễ tân vẫn không đặt phòng ngay mà nhìn hai người chằm chằm.

Mục Tế Vân bất lực ôm ngang eo Sở Chiêu Chiêu, “Người yêu, cô nhìn không ra à?”

“Ồ ồ.” Khuôn mặt lễ tân ửng hồng, vội vàng cúi thấp đầu chọn phòng, vài phút sau, đưa ra một tấm thẻ.

Mục Tế Vân nhận lấy thẻ, dẫn Sở Chiêu Chiêu đi tìm phòng, quẹt thẻ, mở cửa, bật đèn, cởϊ áσ vest, một loạt các thao tác vô cùng liền mạch.

Chỉ có Sở Chiêu Chiêu là đang thẫn thờ, cô nhìn Mục Tế Vân, “Anh đưa em lên đây làm gì?”

Mục Tế Vân ngồi xuống sofa, thuận tay rút hộp thuốc, bật lửa cũng lấy ra rồi, bỗng nhiên sững lại, anh lại đặt chúng xuống.

“Anh muốn tìm một nơi, để nghe em nói rõ ràng.”

Sở Chiêu Chiêu vẫn đang đứng ở cửa phòng, bối rối nhìn anh, “Nói… nói cái gì?”

Mục Tế Vân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Nói, em thích anh, rất thích rất thích anh.”

Khuôn mặt Sở Chiêu Chiêu lập tức đỏ đến nỗi có thể trích ra máu, hai bàn tay xoắn xuýt, một chữ cũng không đáp.

Mục Tế Vân đứng dậy tiến về phía cô, Sở Chiêu Chiêu lại vô thức lùi về sau một bước.

Anh đứng lại, hỏi: “Tại sao miệng thì nói rất thích anh nhưng em vẫn luôn bước lùi về phía sau?”

Anh nâng cằm, nhấn từng chữ: “Sở Chiêu Chiêu, lại đây, chứng minh cho anh xem.”

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Chứng minh….. cái gì?”

“Chứng minh em thích anh.”

Sở Chiêu Chiêu: “…..”

Cô đứng lâu như vậy đã là cực hạn sau khi say rồi, chầm chậm bước đến bên giường, chầm chậm ngồi xuống, nói: “Thầy Mục, những ngày này em có suy nghĩ tới một chuyện, gia đình của chúng ta không hợp, không hợp một chút nào cả.”

Nói rồi, cô lén lút nhìn anh, sắc mặt anh đã trở nên khó coi.

Mục Tế Vân: “Em nói tiếp đi.”

“Hôm nay bọn em thấy bạn gái cũ của chồng Cam Điềm, bọn họ yêu nhau từ năm cấp ba, nhưng vì không môn đăng hộ đối mà bị ép buộc chia tay…. em cảm thấy….”

Mục Tế Vân ngắt lời cô: “Em cảm thấy anh sẽ là một Lịch Đình khác?”

Sở Chiêu Chiêu không đáp, im lặng chính là đáp án cho câu hỏi của anh.

Mục Tế Vân đứng dậy, đi đến trước mặt cô, anh nâng cằm cô lên, “Em có biết vì sao Lịch Đình bị ép buộc chia tay với bạn gái cũ không?”

Mặc dù Sở Chiêu Chiêu vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt tất cả.

Không phải nguyên nhân ban nãy đã nói rồi sao?

Mục Tế Vân nói tiếp: “Vì bây giờ cậu ta chỉ là một nhân viên biên chế nhỏ bé, công việc vô cùng nhàn hạ, nhưng một tháng lương chỉ có vài nghìn tệ, căn bản không kham nổi chi tiêu hàng mấy con số của cậu ta.”

Ngón tay anh khẽ miết cằm Sở Chiêu Chiêu, “Em hiểu ý anh rồi chứ?”

Sở Chiêu Chiêu mông lung nhìn anh.

Mục Tế Vân thở dài, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giải thích cho cô: “Bởi vì đến chính bản thân anh ta còn nuôi không nổi mình, phải dựa vào tiền bố mẹ cho thêm mới có thể tạm qua ngày, đương nhiên phải nghe lời bố mẹ răm rắp. Còn anh sớm đã độc lập về kinh tế, cũng có nghĩa anh là một người độc lập, em đừng thấy anh lúc nào cũng bị mẹ quản đông quản tây, thật ra trước giờ bà không thể chi phối được bất kỳ quyết định nào của anh, vì bà biết trong tay bà không có bất kỳ lợi thế nào để có thể khống chế anh.”