Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 58.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ trong điện thoại Sở Chiêu Chiêu nghe được tiếng còi xe, cô biết, Mục Tế Vân chắc sẽ đến đây nhanh thôi.

Mà Sở Minh Minh nằm bên cạnh vẫn còn say giấc nồng, em ôm lấy chăn, chép miệng ngọt ngào.

Sở Chiêu Chiêu ngồi trong phòng khách mà lòng không yên, đợi khoảng nửa tiếng, chuông cửa vang lên, cô lập tức chạy đến mở cửa, “Thầy….”

Xuất hiện trước cửa nhà cô lại là Kỳ Hồng và một người đàn ông lạ mặt.

“Bác gái?” Khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Hồng, cô đột nhiên hiểu ra, người nên đến sẽ luôn đến sớm hơn cô nghĩ.

Kỳ Hồng cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, khiến cho giọng nói nghe ra vô cùng bình tĩnh, “Xin chào.”

Bà nhìn vào trong nhà lại không thấy bóng người muốn thấy, “Con bé đâu?”

“Bác gái, bác vào ngồi trước đi.” Sở Chiêu Chiêu đi vào, rót cho Kỳ Hồng và người đàn ông kia hai ly nước, “Em ấy đang ngủ trưa, để cháu gọi em ấy dậy.”

Sở Chiêu Chiêu xoay người đi đến cửa phòng, cô vừa nhấc tay lên, lại do dự quay người, ngồi xuống phòng khách.

“Bác gái, chúng ta nói chuyện trước đi.”

Kỳ Hồng nhìn cô, không lên tiếng, bà đứng dậy đến căn phòng kia, khẽ khàng đẩy cửa.

Từ góc này, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy được bóng lưng của bà, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến lạ.

Nhìn một lúc, bà lại quay về ngồi xuống sofa, xếp gọn nếp váy, thong thả ung dung nói: “Tôi không muốn vòng vo, tôi phải đưa con bé về.”

Cho dù biết sớm muộn gì cũng sẽ phải nghe lời này, nhưng khi tận tai nghe được Sở Chiêu Chiêu vẫn sinh ra cảm giác rất bất lực. Mà loại cảm giác bất lực này khởi nguồn từ chính thân phận và địa vị của cô, về tình về lý, cô đều không thể từ chối yêu cầu của Kỳ Hồng.

“Bác gái, chuyện này cần phải đợi bố mẹ cháu quay về.”

Kỳ Hồng gật đầu, “Tôi biết, không vội.”

Sở Chiêu Chiêu lại nhìn thấy đôi bàn tay bà đã nắm lại thành quyền đặt trên đầu gối.

Hai người cứ nhìn nhau không nói câu nào như vậy một lúc lâu, Kỳ Hồng đột nhiên lại đứng dậy, đi đến căn phòng kia, đẩy cửa nhìn vào.

Sở Chiêu Chiêu ở sau lưng bà nói: “Giấc ngủ trưa của em ấy khá dài, bình thường phải ba bốn giờ mới dậy.”

Kỳ Hồng đóng cửa phòng, chậm rãi quay lại, bà đang định ngồi xuống, cửa nhà lại bị một người đẩy ra.

Mục Tế Vân bước vào, thấy Kỳ Hồng ở đây, anh lại không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy xe của bà là anh biết bà đã đến rồi.

“Mẹ còn đến nhanh hơn cả con.” Anh thong thả đi vào, cởϊ áσ khoác ngoài, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc của Kỳ Hồng, Mục Tế Vân thoải mái hơn rất nhiều, anh hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Em có ngủ trưa không?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, lại lặng lẽ nhìn Kỳ Hồng, “Bác gái, nếu bố mẹ cháu không đồng ý để bác đưa Minh Minh đi thì chuyện này còn có thể thương lượng không?”

Kỳ Hồng ngẩng đầu kinh ngạc, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Sao có thể không đồng ý cho bà đưa con bé đi? Lấy tư cách gì mà không đồng ý?

“Bố mẹ cháu sắp về rồi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Nhưng họ không giỏi ăn nói, cháu sợ lát nữa hai bên sẽ xảy ra mâu thuẫn, vậy nên muốn trao đổi trước với bác.”

Mục Tế Vân ngồi bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, anh không tham dự, chỉ ngồi theo dõi cuộc đối thoại của bọn họ.

“Không thể.” Kỳ Hồng lên tiếng, lời nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi có thể bồi thường cho nhà cô, còn con gái tôi nhất định phải đưa nó về.”

Bà liếc qua Mục Tế Vân, thấy anh không bày tỏ bất cứ thái độ gì, liền nói: “Nếu như các người không đồng ý vậy thì cứ dựa theo thủ tục pháp lý mà làm.”

Giọng điệu Kỳ Hồng bình tĩnh, thái độ vô cùng quyết liệt, Sở Chiêu Chiêu nghe rồi chỉ cụp mắt nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nói: “Vậy nếu…… Minh Minh không nguyện ý theo bác trở về thì sao?”

“…..”

Đổi lại là sự trầm mặc thật lâu của Kỳ Hồng.
« Chương TrướcChương Tiếp »