Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 58.4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Minh Minh tỉnh dậy phát hiện cả căn nhà vô cùng yên tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ tv phòng khách, em mặc quần áo chỉnh tề đi ra, lại chỉ thấy Mục Tế Vân đang ngồi trên sofa.

Sở Minh Minh vừa tỉnh ngủ, đứng trước cửa phòng ngơ ngác nhìn Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân cũng ngẩng đầu nhìn em, ánh mắt lưu luyến lướt qua hàng lông mày của em, lướt qua đôi mắt của em.

“Minh Minh.” Mục Tế Vân vẫy tay, “Lại đây.”

Sở Minh Minh ngờ vực bước qua, trong lòng thầm nghĩ cái chú này sao cứ kỳ quặc thế nào, nên vừa cách anh đúng hai mét đã đứng lại.

Mục Tế Vân vẫn còn ngẩn người nhìn cô, mãi sau, Sở Minh Minh mới nói: “A… Anh, sao vậy ạ?”

Một tiếng “Anh” mà Minh Minh gọi, đã đưa Mục Tế Vân trở về mười ba năm trước.

Khi đó em gái còn đang bi bô tập nói, chỉ biết ê a mấy chữ đơn giản, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã luôn miệng gọi: “Anh! Anh ơi!”

Mục Tế Vân chợt hoảng loạn lấy từ trong túi ra một món đồ, cầm trong lòng bàn tay, đưa cho Sở Minh Minh, “Cho em này.”

Sở Minh Minh đứng từ xa nhìn thoáng qua, đó là một viên chocolate được bọc trong giấy gói nhiều màu.

“Đây là gì ạ?” Sở Minh Minh cầm lấy nhìn nó một cái, chẳng thú vị, cô liền đặt qua một bên, “Chị của em đâu?”

Ánh mắt Mục Tế Vân nhìn theo viên chocolate kia lại trở về mười ba năm trước một lần nữa.

Khi đó Sở Minh Minh rất thích ăn chocolate, nhưng Kỳ Hồng không cho em ấy ăn, em chỉ có thể lén lút nhờ Mục Tế Vân giúp.

Chiều hôm ấy, sau khi tan học, trên đường về nhà Mục Tế Vân đã đặc biệt dặn tài xế dừng xe giữa đường, trộm mua một hộp chocolate, sau đó tự mình ăn hết chỉ để lại một viên duy nhất giấu trong lòng bàn tay, anh hí hửng chuẩn bị cầm một chiếc hộp rỗng về trêu em mình.

Chỉ không ngờ viên chocolate đó, mãi đến khi đã hỏng, bị bảo mẫu vứt đi, cũng không có cơ hội được đút vào miệng em gái.

Mục Tế Vân cúi đầu, vò phần tóc mái, khi ngẩng đầu lên, trên môi đã nở một nụ cười.

“Chị em xuống lầu rồi.”

Sở Minh Minh nghe vậy liền đi ra ban công, lại thấy dưới lầu chẳng có ai.

“Chị xuống lầu mua đồ ăn ạ?”

Mục Tế Vân nhớ lại dáng vẻ hôm nay của Sở Chiêu Chiêu, ý cười bên môi càng đậm, “Chị của em xuống lầu để chiến đấu.”

“Hả?” Sở Minh Minh quay phắt đầu, lại cho rằng Mục Tế Vân đang đùa, em bĩu môi, không thèm nói chuyện với anh nữa.

“Chị của em hôm nay đã rất dũng cảm.” Mục Tế Vân dường như đang nói với chính mình, “Vì em, vì bố mẹ em, cô ấy đã rất dũng cảm.”

Sở Minh Minh thong thả cầm lấy bình nước, đi ra ban công tưới nước cho hoa, “Dũng cảm đến mức nào ạ?”

“Dũng cảm đến mức….” Mục Tế Vân nhàn nhạt đáp, “Anh hy vọng, sẽ có một ngày cô ấy cũng vì anh mà dũng cảm như vậy.”

Tay Sở Minh Minh sững lại, cô định nói gì đó, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện trước cửa nhà có bốn người đang đứng đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »