Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 59.3

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thầy Mục?” Sở Chiêu Chiêu lại hỏi, “Anh còn nghe không?”

“Nghe.”

Mục Tế Vân lập tức quay đầu xe, “Mười phút.”

Nhưng thực tế chưa đến mười phút sau, Mục Tế Vân đã có mặt dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, một lần nữa. Cô đang ngồi ở ghế đá bên ngoài, thấy xe của Mục Tế Vân tới, cô liền đi qua, giọng nói có chút tủi thân: “Sáng nay em quên không cầm chìa khóa, muộn thế này rồi nên thợ phá khóa không đến, em….”

“Em giải thích với anh làm gì?” Mục Tế Vân nâng cằm, “Lên xe.”

Lúc này, ngoài trời đã lắc rắc mưa, không khí càng thêm lạnh buốt.

Sở Chiêu Chiêu lên xe, vừa lấy giấy lau nước mưa dính trên quần áo vừa nói: “Xin lỗi anh, hại anh lại phải quay lại.”

Mục Tế Vân chỉ cười mà không nói gì.

Nửa tiếng sau, anh đưa Sở Chiêu Chiêu về nhà của mình.

Vẫn là nơi quen thuộc này, đến cả vị trí của những cái ly trên bàn đều không đổi.

Mục Tế Vân vừa vào nhà đã đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ.

“Đi tắm đi.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn chiếc váy ngủ…. ren???

“Cái này…..?”

Mục Tế Vân mặt không đổi sắc nói, “Em không thể lần nào đến cũng mặc đồ của anh được, đúng không?”

“Em cảm thấy quần áo của anh khá ổn.” Sở Chiêu Chiêu không thèm đếm xỉa gì đến anh, trực tiếp lôi bộ quần áo cô mặc lần trước ra, “Thầy Mục anh ra ngoài trước đi, em phải đi tắm.”

Nói rồi, cô đóng cửa lại.

Mục Tế Vân lại cười đến híp cả mắt, anh mang bộ váy ngủ mà Triệu Thanh Viện một hai bắt anh phải mua về treo vào trong tủ, rồi nằm xuống giường ung dung đọc sách.

Sở Chiêu Chiêu tắm xong bước ra, Mục Tế Vân nhìn cô một cái, đứng dậy, lúc đi ngang qua người cô anh nói: “Anh đi tắm.”

Sở Chiêu Chiêu: “….”

Ai chẳng biết là anh muốn đi tắm, nhưng ý tứ của lời này, cứ làm Sở Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ kỳ.

Sở Chiêu Chiêu sấy khô tóc, ngồi xuống mép giường, một lúc lại xem thử Mục Tế Vân vừa đọc sách gì, một lúc lại nghịch điện thoại, mãi vẫn không thể bình tĩnh được.

Đến khi Mục Tế Vân tắm xong bước ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói câu nào.

Bầu không khí trong phòng biến hóa phức tạp, rõ ràng là đang tràn ngập hơi thở ái muội, nhưng Mục Tế Vân lại cứ cảm thấy trước mắt có một vách ngăn vô hình, khiến anh không thể vượt qua.

Một lúc sau, Mục Tế Vân bỗng thở dài, “Anh hối hận vì đã trêu chọc em ở trên xe rồi.”

Anh chán chường xoay người, “Thôi được rồi, anh ra sofa ngủ.”

Nhìn bóng lưng của anh, Sở Chiêu Chiêu hơi hé miệng, cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về. Cô chầm chậm ngồi xuống, hàng lông mày cau lại, hình ảnh của Mục Tế Vân cứ lượn lờ trong đầu.

Sau rồi cô chịu không nổi nữa, dứt khoát đánh một giấc ngủ sâu.

Mùa đông ít mưa, những cơn mưa to lại có gió giật như đêm nay lại càng ít.

Trước giờ Sở Chiêu Chiêu rất thích nghe tiếng mưa để chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay, có cứ quay tới quay lui cũng không thể ngủ được.

Không biết đã qua bao lâu, cô thò một tay từ trong chăn ra, bật sáng màn hình điện thoại, đã một giờ sáng rồi.

Sở Chiêu Chiêu thấy hơi lạnh, phải quấn chăn kín hơn mới có thể tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Đang mơ màng, cô bỗng mở choàng mắt, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nhớ đến ban nãy Mục Tế Vân đi ra khỏi phòng, đến cả cái chăn cũng không mang theo.

Cô vội vã ngồi dậy, mở cửa nhìn lướt qua, quả nhiên, Mục Tế Vân nằm trên sofa không có chăn đắp.

Sở Chiêu Chiêu vỗ trán, chán nản bản thân sao có thể tùy hứng như thế. Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, định gọi Mục Tế Vân dậy, nhưng ánh đèn đường yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, đã làm Sở Chiêu Chiêu nhất thời quên mất bản thân ra đây làm gì, mà chỉ yên lặng ngồi như vậy thật lâu.

Cô duỗi tay vuốt những sợi tóc rối tung trước trán của Mục Tế Vân, chầm chậm dựa sát vào anh, ngón tay nhẹ nhàng phác họa hàng lông mày.

Đang mê mẩn, Mục Tế Vân từ từ mở mắt.

Sở Chiêu Chiêu sững người, cứ nhìn anh không chớp mắt.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng của anh rất nhỏ, nhưng vì hai người dựa quá gần nhau, nên Sở Chiêu Chiêu nghe rõ từng chữ anh nói, hơn nữa vành tai còn thấy ngứa ngứa.

“Khô…. không làm gì cả.”

Sở Chiêu Chiêu hồi thần, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn chạy vào phòng, nhưng cổ tay của cô đã bị nắm chặt, còn không kịp mở miệng biện minh hay xin tha, cả người đã bị kéo ngã lên sofa, Mục Tế Vân rất nhanh đã lật người, nằm đè lên người cô.

“Em biết không.” Một tay Mục Tế Vân chống trên sofa, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô, “Tối giờ anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần em ra đây tìm anh, anh sẽ….”

Anh ngắt câu, nghiêng đầu ghé sát vào tai Sở Chiêu Chiêu nói: “Cùng em hoan ái.”

Trong màn đêm, Sở Chiêu Chiêu không thấy được biểu cảm của Mục Tế Vân, nhưng cô cảm nhận được con ngươi đen láy của anh đã nhuốm một tầng nóng bỏng.

Mà gò má của người thiếu nữ cũng đã nóng lên nhanh chóng.

Mục Tế Vân hạ người, cái hôn nhẹ nhàng theo đó mà đáp xuống cánh môi cô, đầu lưỡi mơn trớn.

Nụ hôn của anh chầm chậm di chuyển từ khóe môi trượt dài xuống vùng cổ trắng ngần, tiếp tục theo đà đi xuống.

Bỗng nhiên, Sở Chiêu Chiêu đưa tay chống lên ngực Mục Tế Vân, “Thầy… thầy Mục…”

Mục Tế Vân dừng lại, nhìn cô thật lâu, “Sao vậy?”

Giọng anh run nhẹ, ẩn chứa cơn lửa lòng đang cố gắng kiềm chế.

Bây giờ, anh thật sự rất thấp thỏm. Nếu Sở Chiêu Chiêu bảo dừng, anh sẽ tự kiềm chế bản thân, nhưng vẫn sẽ cảm thấy có chút mất mát.

Ánh mắt anh sáng rực, nhưng lại rất yên lặng đợi chờ chiếu thư mà Sở Chiêu Chiêu ban xuống.

“Em…” Sở Chiêu Chiêu ấp úng, “Em sợ đau, anh….nhẹ một chút.”
« Chương TrướcChương Tiếp »