Chương 11.4

Mục Tế Vân không khỏi nhìn cô vài lần, tiếp xúc lâu vậy giờ anh mới để ý cô có một đôi chân rất đẹp. Cho dù cô có đi đôi giày cao gót dày cộp thô tục và đôi tất đen cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nó. Ngược lại chỉ khiến người khác càng thêm tưởng tượng, nếu không có đôi giày cao gót và lớp tất đen đó sẽ là một cảnh đẹp ý vui như thế nào.

Mục Tế Vân lập tức quay đầu, dụi tắt điếu thuốc, nói: “Đi thôi.”

Anh đứng dậy, bước chân ổn định không giống kẻ say rượu, nhìn dáng vẻ cũng không giống cần có người phải dìu về.

Vậy cô có cần đi theo hay là không cần đi theo?

Sở Chiêu Chiêu đứng ngây ra do dự, Mục Tế Vân đi được mấy bước thì quay đầu lại nói: “Đi thôi, còn đứng đấy làm gì?”

“À, vâng.” Sở Chiêu Chiêu đuổi kịp anh, chỉ có vài bước là tới bàn B14.

Bọn họ mỗi lần đến đây đều ngồi bàn B14.

Đoạn Kiêu vừa ngẩng đầu lên thấy Sở Chiêu Chiêu liền nở nụ cười ý vị, “Hehe, tôi nói thầy Mục này, đây có phải vẫn là cô gái bán rượu ngon mọi hôm không? Lại còn đặc biệt dẫn người ta đến.”

Mục Tế Vân lười biếng ngồi xuống, giật lấy điếu thuốc của Đoạn Kiêu, không châm lửa mà chỉ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình, “Qua đây.”

Sở Chiêu Chiêu biết anh đang gọi mình, nhưng cô thấy trên bàn họ bày đầy chai rượu, vậy cô còn ngồi vào làm gì.

Sở Chiêu Chiêu bên này đang do dự, Đoạn Kiêu đã híp mắt lại nhìn chằm chằm vào cô: “Nhìn kỹ lại trông cũng xinh đẹp, dáng dấp cũng không tồi. Sao đấy? Lão Mục, cậu nhìn trúng rồi hả?”

Anh ta vẫn đang định nói tiếp: cậu nếu thật sự mà nhìn trúng cô ta rồi thì khó tránh sẽ bị mẹ cậu chia rẽ đôi uyên ương.

Tiếc là lời chưa kịp nói đã bị Mục Tế Vân chặn lại: “Sao cả ngày nay cậu lắm mồm thế? Vừa rồi không phải chính cậu nói trò chơi còn thiếu một người à?”

Đoạn Kiêu nhướng mày rồi giơ tay lên chống chế, “Đúng đúng đúng, là tôi hiểu sai ý cậu.”

“Nhưng vẫn phải nói lại.” Đoạn Kiêu hạ tay xuống chỉ vào Sở Chiêu Chiêu, “Với cái tửu lượng của cô ta thì chơi cái gì?”

Nãy giờ Đoạn Kiêu nói hai câu thì cả hai câu đều liên quan đến Sở Chiêu Chiêu nhưng nhân vật trung tâm của câu chuyện vẫn chưa lên tiếng, lúc này cô mới nói: “Vậy mọi người chơi đi, tôi xuống dưới xem một chút.”

“Chúng tôi không đủ người, cũng đến rồi thì đừng đi.” Đoạn Kiêu gọi cô lại rồi liếc mắt nhìn Mục Tế Vân: “Hay là như vậy, cô vẫn chơi cho đủ người, nhưng nếu cô thua thì cậu ta uống thay? Đỡ cho chúng tôi mang tiếng bắt nạt con gái.”

Mấy cô gái khác ngồi cùng bàn lập tức tỏ thái độ: “Này Đoạn Kiêu cậu thế là có ý gì? Chúng tôi không phải con gái hả?”

Đoạn Kiêu vung tay, “Mấy người mà con gái khỉ gì, toàn là tửu vương!

Cuối cùng, Sở Chiêu Chiêu Chiêu cũng bị giữ lại, bởi vì Mục Tế Vân đã đồng ý với đề nghị của Đoạn Kiêu.

Rượu quá ba tuần, người trên bàn gục hết một nửa, Đoạn Kiêu cũng chống đỡ không nổi.

Thất sách!

Sở Chiêu Chiêu một giọt rượu cũng chưa thấm nhưng cô nhận ra Mục Tế Vân hôm nay đến đây thực sự là để “mua” say. Một mình anh uống cho hai ngươi, may mà chưa gục.

Bởi vì phần lớn rượu anh uống đều do Sở Chiêu Chiêu chơi thua, cô có chút áy náy liền nói: “Mục tiên sinh, có cần tôi tiễn ngài ra ngoài không?”

Mục Tế Vân khép hờ mắt mơ mơ màng màng.

“Không cần.” Anh nhìn xung quanh, khách khứa của Vân Yên Phủ Đệ đã ra về gần hết rồi, “Tan làm sớm một chút Prada.”

“Em là Linda.”

“Thứ lỗi, tôi uống nhiều quá.”

“Ồ…”

*

Hầu hết khách đã về, âm nhạc trong quán cũng đổi thành những bài hát nhẹ nhàng hơn. Náo nhiệt qua đi, hộp đêm lộ rõ vẻ cô đơn tĩch mịch.

Sở Chiêu Chiêu có thể tan làm rồi. Mặc dù tối nay cô chẳng bán buôn được gì nhưng cô biết có đợi thêm nữa cũng chưa chắc có khách đến mua rượu. Vậy chi bằng cô về nhà ngủ cho đỡ mệt.

Lúc đi đến phòng nghỉ cô gặp Sara.

Sara đang nói chuyện với Khưu Tứ Ca: “Bàn B14 trên tầng đã thanh toán đi rồi ạ?”

Khưu Tứ Ca gật đầu.

Sara ủ rũ nói: “Ài, hôm nay còn chọc giận người ta, tiền chưa kiếm được mà đã bị mất mặt rồi.”

Khưu Tứ Ca không có tâm trạng an ủi cô ta, anh trực tiếp đi đến sofa trước mặt, nói chuyện với Sở Chiêu Chiêu: “Bàn B14 hôm nay mua tổng cộng tám chai Louis XIII.”

Sở Chiêu Chiêu “Ồ” một tiếng.

Anh ta lại nhấn mạnh lần nữa: “Tám chai đó!”

Sở Chiêu Chiêu đáp: “Không phải em bán.”

Lần này đến lượt Khưu Tứ Ca kinh ngạc, “Không phải mày bán? Hóa đơn ghi tên của mày mà!”

Quy định của nơi này là như vậy, lúc thanh toán khách hàng ghi tên ai lên hóa đơn thì người đó hưởng phần trăm.

Lời của Khưu Tứ Ca nói ra, một chốc phòng nghỉ đã toàn là ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhất là Sara.

Sở Chiêu Chiêu dường như không tin, cô mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Khưu Tứ Ca, cố gắng tìm bằng chứng chứng thực độ đáng tin của sự việc này. Khưu Tứ Ca liền lấy hóa đơn ra đặt trước mặt cô.

Giờ thì Sở Chiêu Chiêu nhìn rõ rồi, cả tám chai Mục Tế Vân đều ghi tên cô.