Chương 2.4

Tính cách Sở Chiêu Chiêu mạnh mẽ không thích sướt mướt. Mà tổng số lần cô khóc từ khi hiểu chuyện đến giờ cộng lại chắc cũng chỉ bằng mấy ngày nay.

Tất cả đều vì tám nghìn tệ.

Trong kí ức của cô, ngày mà bệnh tình của em gái được chẩn đoán, cũng là lần cô khóc to nhất.

Mà lúc này, Sở Chiêu Chiêu lại không khống chế được cảm xúc.

Dòng khí nóng cuộn trào trong l*иg ngực, bức bối đến khó thở, một tay Sở Chiêu Chiêu bụm miệng một tay vòng qua ôm lấy vai, cả người dần khụy xuống, trốn trong một góc nhỏ nức nở.

Tiếng nấc nghẹn dần vang vọng trên hành lang như một con rắn phun nọc độc, khiến người ta đau đớn không thôi.

Người khóc vô tâm người nghe hữu ý.

Sở Chiêu Chiêu mãi mới nhận ra sau lưng có người, cô vội vàng lấy tay áo lau mặt, vuốt vuốt ngực dằn cơn nấc xuống rồi nhanh chóng đứng dậy.

Quay đầu lại cô mới phát hiện người đứng sau lưng mình là Mục Tế Vân.

Anh một thân Tây trang phẳng phiu, dáng người cao lớn chắn mất ánh sáng ở phía sau đầu, bóng của anh phủ lên người Sở Chiêu Chiêu.

Vừa rồi mình khóc, thầy nghe thấy rồi?

“Em….rất thiếu tiền sao?”

Mục Tế Vân hỏi.

Gương mặt thanh tú của Sở Chiêu Chiêu còn vương một chút nước mắt, nhưng không phải dáng vẻ đáng thương nên có mà lại là vẻ bướng bỉnh cứng đầu.

Cô ngẩng cao đầu, một lời cũng không nói, đi qua người Mục Tế Vân.

Mà trong mắt anh lúc này chỉ lưu lại vành mắt đỏ hồng ban nãy.

Đầu giờ chiều, Sở Chiêu Chiêu đang đọc sách thì bất ngờ nhận được tin nhắn thông báo có người đã thanh toán ba trăm tệ tiền điện thoại cho cô. Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn xung quanh một vòng, các bạn cùng phòng ai nấy đều đang bận việc của riêng mình, không để ý đến cô.

*Ba trăm tệ (三百块) = 300 NDT ≈ 1.037.200 VNĐ

“…Ai nộp tiền điện thoại giúp mình à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Cam Điềm đang hí hoáy ghi chép liền dừng tay lại, lười biếng quay đầu trả lời: “Là tớ. Hôm nay tớ rút thăm trúng thưởng được phiếu miễn phí thanh toán tiền điện thoại, đáng tiếc lại là của Unicom. Xung quanh tớ cũng chỉ có cậu là dùng mạng của Unicom nên chuyển cho cậu thôi.”

Sở Chiêu Chiêu đơ người, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại, một lát sau mới lên tiếng: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn đâu, dù sao cũng là rút thưởng mà.”

Điện thoại vừa có tiền Sở Chiêu Chiêu gọi ngay cho Khưu Tứ Ca.

“Tứ ca, tối nay tối mai em đều rảnh, có thể xếp lịch làm cho em được không?”

Người đàn ông ở đầu bên kia đang mơ ngủ lại bị tiếng điện thoại đánh thức, giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào: “Biết rồi biết rồi biết rồi! Tự đến là được rồi! Cuối tuần đông khách, anh đây còn có thể đuổi mày ra ngoài sao? Xong chưa? Hết chuyện rồi anh ngủ tiếp đây.”

Điện thoại bên tai rất nhanh đã vang lên tiếng “tút…tút…tút”, không cho Sở Chiêu Chiêu chút thời gian để đáp lại.