Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 15: Âu tử dạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúng tôi bước ra khỏi thang máy khi trời đêm đã hoàn toàn xâm thực không

gian,2 người đó cúi đầu chào Âu Tử Dạ rồi mới bỏ đi không quên liếc mắt

nhìn tôi như nhìn một tên kỳ đà cản mũi.

Tôi nhìn theo rồi đặt câu hỏi với tên còn lại bên cạnh.

-bọn họ đi đâu?

Âu Tử Dạ còn chẳng thèm nghe hết câu đã lạnh lùng bước đi hướng khác,tôi

đành nén bực bội đi theo.Đương nhiên là tôi biết bọn họ dựa theo kế

hoạch phân công nhân lực mà đi thi hành nhưng tên này có cần phải xem

tôi như không khí thế không?

Hắn ta trông cũng chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi,cũng chỉ cao hơn tôi một hai phân,không cần phải tỏ ra khí thế trưởng bối vậy.

Âu Tử Dạ bước đi rất nhanh nhẹn,qua vài khúc ngoặt vài ngã rẽ một cách

thuần thục,chắc là đã do thám địa hình trước. Đột nhiên Âu Tử Dạ bất

chợt dừng lại khiến tôi suýt lao đầu vào người hắn.Tôi ngước đầu,phía

trên khoảng không của tòa nhà cổ trước mặt,âm khí quy tụ lại như thể có

thứ gì hút lấy.

Tòa nhà đó nằm biệt lập với các khu nhà tù và

hoàn toàn khác biệt với kiến trúc hiện đại,nó dựng theo kiểu nhà cổ,mái

gói cong vυ"t,tường nhà bằng gỗ dựng trên nền bệ tam cấp,ở vị trí này có

thể nhìn thấy 2 mặt có 8 lính canh,vậy thì có khả năng không 2 mặt còn

lại cũng tương tự?

Hắn ta đặt túi xách xuống,lôi ra một

thanh đao cong vυ"t,giống như một vầng trăng khuyết,ánh đao sáng bóng ánh lên sắc xanh ma quái khiến người nhìn sởn gai ốc.

-đứng yên.

Còn đang mải nhìn đao quý,hắn bất chợt nhẹ nói như thế khiến tôi cứ ngây ngốc nhìn theo dáng lưng bỏ đi.

Một trong 4 tên lính bước lên ngăn cản.

-đây là khu vực cấm,mày là lính cai ngục ở đâu lại đi tới đây có phận sự gì?

Còn chưa dứt câu thì Âu Tử Dạ nhảy lộn ra phía sau hắn rồi kề đao vào cổ

lia một đường,huyết sắc văng lên không trung lãng đãng tuyết rơi.

Tôi há hốc mồm,tốc độ hạ sát này quá nhanh đi,bọn lính cai ngục còn lại

cũng thất kinh không kém vài giây sau mới hốt hoảng giơ súng lên,nhưng

như thế chẳng phải đã chậm so với phản ứng của tên kia.

4 tên

đồng loạt giơ súng lên hướng về vị trí của Âu Tử Dạ nhưng bóng dáng của

hắn đã ẩn vào đêm đen khiến chúng hoang mang ngó quanh.4 tên đứng tạo

thành vòng tròn lưng hướng vào trong,mặt cảnh giác cao độ với xung

quanh.

Hắn như từ trong màn đen đột ngột hiện ra,nhảy vào giữa

vòng tròn,ánh đao vung lên,cổ một tên lính lại bị cứa văng máu đỏ tươi,3 tên vội vàng quay lại,cùng lúc loan đao như tia chớp vung lên lia một

đường toàn bộ đầu súng rơi xuống đất.Không để một giây thừa thãi,trong

lúc bọn chúng còn ngây ra vì vũ khí bị hỏng,hắn lại lao tới một chiêu

tất sát lần lượt hạ ngục 3 tên với tốc độ không tưởng.

Tôi nhìn

đến há mồm trợn mắt,mịa nó chứ tên này bản chất vốn là sát thủ hay sao

mà ra tay dứt khoát không chừa một giây lãng phí.Hơn nữa thanh đao đó,độ sắc bén cũng quá thể rồi,cứ thế chặt đứt 3 đầu ngọn súng trường,làm như chặt đậu hũ không bằng.

Tiếng động phát ra tuy không tính là lớn nhưng vẫn đánh động những tên lính gác gần đó,8 tên lính gác xuất hiện

thận trọng vây Âu Tử Dạ vào giữa.Nhìn thấy trên đất xác 4 tên lính khiến chúng cùng đồng loạt chĩa mũi súng vào hắn.

Hắn đứng im lìm,mũi

đao hướng xuống,máu tươi theo dòng chảy men theo lưỡi đao nhỏ giọt trên

nền đất đang từ từ được phủ lớp tuyết mỏng.Tôi nhìn cục diện cảm thấy lo lắng thay hắn,làm sao mà đấu lại 8 người cùng một lúc cơ chứ?Hơn nữa,là 8 tên có súng,chỉ cần một phát đầu tiên vang lên biết đâu lại đánh động những tên khác kéo tới,chẳng phải chính là phát tín hiệu gọi viện binh

tới hay sao?

Nhưng đúng lúc đó,phía xa xa vọng lại hai tiếng nổ

lớn liên tiếp khiến người ta giật mình kinh hoảng.Trong lúc tôi còn ngó

trái ngó phải xem tiếng nổ phát ra ở đâu và cái đám lính cai ngục kia

cũng vậy thì Âu Tử Dạ chớp thời cơ lao tới.

Hắn giống như sương

đêm khói mờ tạo thành,chỉ thấy ánh đao xanh dương lóe lên nơi cổ họng

một người,máu lại văng vào không trung,thân xác đó còn chưa kịp ngã

xuống, hắn đã lao tới một tên lính khác.Đám lính hoảng loạn nã đạn,có

tên bắn trúng vào đồng đội vì khi người này nhắm bắn tới thì Âu Tử Dạ đã không còn ở vị trí cũ mà đợi.

Điều này chứng tỏ phản xạ của tên này không phải nhanh bình thường,mà là bất thường.

Rốt cuộc thì cái tên này là người như thế nào?Hẳn Âu Tử Dạ đã phải trải qua một quá trình gian nan đào tạo mới có thành quả cho ngày hôm nay,có thể bình tĩnh như vậy đối phó với đám lính trong tay cầm súng trường.Chỉ

là,tiếng động lớn ban nãy là sao?Âu Tử Dạ như thể đã biết trước nên mới

không bất ngờ chút nào mà lợi dung sự tình đó làm đám lính trở tay không kịp.

Có thể đó là sản phẩm của 2 người kia?Tên mặt nghiêm nghị chẳng nói “hàng”vẫn an toàn”,là ám chỉ thuốc nổ?

Lại hai tiếng nổ lớn nữa át đi tiếng súng,nếu là thế này thì hẳn bọn lính

cai ngục sẽ bị dụ đi nơi khác.Chúng sẽ tập trung nhân lực đi tới nơi

phát ra tiếng nổ,để tránh xảy ra tình trạng phạm nhân thừa cơ tẩu

thoát,có thể chúng sẽ tới các khu đặc biệt nhằm cao độ giám sát,hoàn

toàn nằm ngoài dự liệu,nơi đây mới là trọng điểm.Không biết là bom mìn

này được gài ẩn nấp ở những chỗ nào nhưng hẳn sẽ có tác dụng kéo dài

thời gian cho Âu Tử Dạ ở nơi này hoạt động.

Điều này có nghĩa là bọn chúng đã tới đây được mấy ngày,do thám tình hình,xác định vị trí

rồi mới ra tay lắp đặt.Có nghĩa là vụ này đã được chúng lên kế hoạch chu toàn cẩn thận.Không biết ngoài vịêc tới trộm đồ ra bọn này có nhân tiện phá hủy cái gì nữa không bởi vì dựa theo biểu cảm của 2 tên kia,xem ra

khá ghét bỏ nơi này.

Nhìn cái cách tên Âu Tử Dạ này hạ sát có thể thấy đây chẳng phải phi vụ đầu tiên dính líu tới máu me,phải là phi vụ

thứ n +.Hắn phải ra tay dứt khoát như thế vì nếu để lại người sống chẳng phải sau này sẽ bị truy nã trên từng cây số sao?Nhưng dù biết là

vậy,tôi đây vốn chỉ là cái công dân bé nhỏ hiền lương,thật sự vẫn khó

lòng chấp nhận được việc gϊếŧ người dễ dàng như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »