Chương 1: Lại Phi Thăng



Sáng sớm, trong một tiểu trại Miêu tộc trên Thập Vạn Đại Sơn, mọi người mới thức dậy, không trung trên hàng rào đang có ba chiếc trực thăng xoay quanh, bọn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy, chạy tới chạy lui trên mặt đất, ngửa cổ gào thét, mà người lớn thì chạy ra quốc lộ bên cạnh hàng rào.

Đây là một quốc lộ thông qua sơn trại, những năm này người dân cũng quen nhìn thấy người lui tới, hơn nữa dựa vào những khách nhân này mà người dân cũng khá lên. Hiện tại bên trong sơn trại đa số nhà là quán trọ hoặc là khách sạn, những khách nhân đến đây có thể nghỉ ngơi ăn cơm, có một số khách du lịch thì ở lại nghỉ ngơi, thuê bọn họ làm việc nhà và cơm nước.

Tiến vào trong sơn trại, trên quốc lộ, họ xây dựng những điểm đỗ xe, bình thường là mấy xe tải và xe khách, xe con sang trọng cũng có. Nhưng hôm nay người trong sơn trại được mở rộng tầm mắt.

Mọi người trong sơn trại bàn tán, nghị luận rối rít, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhiều người như vậy cùng quỳ, còn có nhiều hắc y nhân nữa, những chiếc xe sang trọng chỉ thấy trên TV xếp thành hàng dài.

"Sáng sớm, làm cái gì vậy, không phải là diễn tập phòng cháy chứ hả?"

Hoàng Thiên Hóa ngáp, hắn trọ ở một nhà gần đây trong trúc lâu, lúc từ lầu hai đi xuống hắn nhìn rõ ràng nhất. Hoàng Thiên Hóa là nhân sĩ tinh anh trong thương giới, năm nay gần ba mươi hai tuổi đã là phó tổng của một công ty tài chính chứng khoán ở Tứ Xuyên, tuổi trẻ tiền đồ rộng mở. Lần này hắn cùng các bằng hữu lái xe đi bơi, sáng sớm bị tiếng ầm ầm của máy bay đánh thức.

Hắn vừa nhìn đã ngây dại. Sáu chiếc xe Rolls-Royce, hai mươi bốn xe Mercedes, gần một trăm đại hán thân mặc hắc y dáng vẻ bưu hãn, đứng thẳng dọc theo hướng lên sơn trại làm cho những người bên đường cũng không dám cao giọng nói chuyện.

Bên cạnh sáu chiếc xe Rolls-Royce là sáu người tầm từ bốn mươi đến sáu mươi tuổi, sáu người đều quỳ tại đó.

Từ chỗ đang đứng, vừa nhìn thấy hình dáng sáu người kia, hắn thiếu chút nữa không đứng vững rơi từ lầu hai xuống.

Trời ạ! Không phải mình hoa mắt chứ.

Tân gia pha Vương Hâm Bằng, được xưng Tây Nam đệ nhất : đệ nhất phú hào, Trương Hạo Thiên chủ tịch tập đoàn Hạo Hiên nằm trong top mười quốc nội, còn lại bốn người hắn không nhận ra. Bất quá có thể ở cùng với Vương Hâm Bằng, Trương Hạo Thiên tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Hôm nay mình có nằm mơ không a, mấy đại nhân vật này sao lại quỳ ở chỗ này.

************

"Lão bản, tính tiền"

Buổi sáng, Văn Đào rửa mặt xong từ trúc lâu Miêu tộc đi xuống, lại phát hiện lão bản đang ở cạnh cửa sổ hướng ra bên ngoài nhìn quanh, căn bản không nghe thấy hắn nói.

"Lão bản, tính tiền đi, nhìn cái gì mà chăm chú vậy"

Văn Đào tiến tới vỗ một cái lên người lão bản Miêu tộc gần bốn mươi tuổi này.

Lúc này, lão bản người Miêu mới phát hiện, vội quay lại nở nụ cười thuần phác với Văn Đào, quay lại bàn mở sổ sách ra, dùng tiếng không phải chuẩn phổ thông nói :

"Hôm nay cũng không biết có chuyện gì, bên ngoài máy bay lượn trên trời, nghe nói cửa trại toàn hắc y nhân, còn có nhiều chiếc xe sang trọng chỉ có thể thấy trên TV"

Cửa trại còn cách nơi này một đoạn khá xa, từ nơi này nhìn ra chỉ có thể thấy máy bay đang bay lượn không trung như ba món đồ chơi nhỏ, Văn Đào nhìn rồi lắc đầu, ngày nghỉ của mình đã kết thúc.

Lão bản đợi Văn Đào thanh toán hết xong, nhìn Văn Đào nhắc nhở :

"Tiểu tử, nếu ngươi không có chuẩn bị gì thì không thể leo núi được, nếu không ta giới thiệu cho một người dẫn đường, ngươi yên tâm, chúng ta sống trên núi rất thật thà, cũng không lấy ngươi nhiều tiền"

Văn Đào năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhìn người hắn cảm giác như là học sinh. Trên thực tế Văn Đào cũng chỉ còn mấy ngày học nữa, chẳng qua cách đây mấy năm hắn có gặp đoạn kỳ duyên, những năm gần đây cũng đọc không ít sách. Hắn đến đây nói là muốn vào núi, bất quá lão bản thấy ngoại trừ những thứ mặc trên người hắn cũng không mang thêm thứ gì, nên mới buông lời khuyên nhủ như thế, tuy nhiên lão bản cũng không chú ý, quần áo hôm nay hắn mặc không giống như lúc hôm qua mới đến.

Đối với thiện ý của lão bản, Văn Đào nở nụ cười thân thiết :

"Cám ơn nhiều, yên tâm đi, hiện tại ta không cần người dẫn lên núi"

Vừa nói hắn vừa cười phất tay cáo biệt để lại lão bản còn chưa kịp hiểu hết ý tứ.

Tất cả mọi người vây xung quanh, từ xa nhìn một màn kỳ quái, chỉ có Hoàng Thiên Hóa ở trên trúc lâu là phát hiện Văn Đào không nhanh không chậm từ trong sơn trại đi ra, lập tức người trẻ tuổi này đã hấp dẫn ánh mắt hắn.

Bởi vì sáu người kia quỳ hướng đối diện hàng rào bên con đường, cho nên mặc dù xung quanh rất nhiều người xem nhưng không ai dám đứng trước mặt bọn họ.

Buồn cười, ai dám đứng ở đó mà nhận lấy lễ của họ a, vạn nhất chọc giận bọn họ, nên tất cả đều đứng hai bên hoặc ở phía xa. Mà Văn Đào lại đang từ xa tiến tới trước mặt mấy người, không nhanh không chậm đi đến, khi hắn gần đến mọi người mới phát hiện ra hắn.

Tất cả đều trợn mắt ngạc nhiên nhìn, chẳng lẽ người trẻ tuổi này muốn chiếm tiện nghi của họ, thật là không biết chết sống.

Bất quá, khi hắn tiến đến, sáu người đang quỳ ở đó lập tức lễ bái.

"Nếu bọn ta có thể làm được gì xin người sai khiến"

Gia chủ đời trước Đông Phương thế gia là người lợi hại nhất trong sáu người, hôm nay đã là đại trưởng lão của Đông Phương thế gia đại biểu cho mọi người cung kính nói, có câu nói kia của hắn hoàn toàn có thể phân phó sáu người trước mặt này làm bất cứ điều gì.

Không ngờ gọi bọn hắn đến lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Bất quá cũng may mình lại chạy đến tiểu trấn xa xôi này, nếu để bọn họ gặp mình tại quê nhà vậy thì phiền phức sẽ kéo đến không dứt. Văn Đào cũng không nghĩ tới lần này lại phô trương đến vậy, cũng may ở đây không ai nhận ra mình.

"Tốt lắm, nơi này cũng không có chuyện gì của các ngươi, các ngươi bận rộn thì đi làm chuyện của các ngươi đi, ta ngồi trức thăng trực tiếp đi đến là được".

Nói xong Văn Đào cũng không hề nhìn, phất tay rồi rời đi, mấy người Đông Phương Trí được lệnh đến để đón người này, nói một câu như vậy rồi bất luận hắn ra lệnh gì cũng phải làm theo.

Nghe Văn Đào nói như vậy, bọn họ cũng không dám chậm trễ lập tức lên xe rời đi, không tới một phút đồng hồ tràng diện lớn như thế cũng biến mất.

Trực thăng đáp xuống, Văn Đào cất bước đi tới rồi leo lên.

Trực thăng đã đi xa nhưng trong lòng mọi người vẫn rung động, sợ rằng thật lâu sau nữa cũng không thể quên được.

*****************

Khí hậu thần giới dị biến, thần thụ phát triển cao vạn trượng, bộ rễ buông xuống như đám mây, xâm nhập vào Bàn Cổ chi tâm, rồi từ từ mở rộng tạo thành ngọn núi lơ lửng trên không tên là Thục Sơn.

Thục Sơn chính là nơi giao nhau của nhân, yêu, tiên, thần, giống như trước kia là nơi giao nhau của địa mạch, thập nhị chính kinh đều tụ tập ở Thục Sơn. Thập nhị chính kinh tương hỗ âm dương, làm cân bằng âm dương trong nhân gian, giúp cho Thục Sơn luôn tồn tài không bị đọa lạc. Địa mạch cùng ngũ linh đối ứng, bởi vì thiên địa ngũ linh tụ tán mà thay đổi, âm dương giao thái, sinh sôi không ngừng.

Nguyên bản Thục Sơn kiếm tiên là cách gọi chung, trên núi Thục có đông đảo môn phái, trong đó lấy bốn phái Côn Luân, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động làm chủ. Mỗi đại môn phái đều được truyền thừa từ thời thượng cổ, đã trải qua vạn năm, mà cách đây gần hai nghìn năm mới xuất hiện ra phái mới lấy tên là Thục Sơn Kiếm Phái.

Thục Sơn Kiếm Phái vốn là môn phái do các kiếm tiên tán tu tạo thành, phương thức tu luyện chủ yếu chú trọng nội công cùng kiếm thuật, cầu tu tiên, tích cực nhập thể trừ yêu. Nổi danh bởi lực công kích cường hãn, danh tiếng lan xa trở thành một trong năm thế lực lớn nhất Thục Sơn.

Ở Thục Sơn ai cũng biết, trong các đệ tử ngang cấp pháp bảo nhiều nhất là đệ tử Côn Luân, lực công kích mạnh nhất là đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái, môn hạ Nga Mi là khó chọc nhất.

Lúc này, ở Thập Vạn Đại Sơn, trên bầu trời cách tiểu trại vài trăm dặm, chưởng môn đời trước Thục Sơn Kiếm Phái Liệt Hỏa Kiếm Cổ Hàn thành danh đã hơn trăm năm nay, chân đạp Liệt Hảo Kiếm bất động giữa không trung, ông ta đã chưởng quản Thục Sơn Kiếm Phái hơn hai trăm năm. Nhìn trực thăng dần bay đến như một con ốc sên khổng lồ trong lòng Cổ Hàn cảm thấy lo lắng.

Mới vừa rồi nhận được hồi báo của môn hạ đệ tử, những đệ tử khống chế các thế lực ở thế tục, người kia cũng không có yêu cầu họ làm bất cứ điều gì, điều này càng làm cho hắn cảm thấy lo lắng hơn. Khi sư phụ Cổ Hàn phi thăng đã nói cho hắn biết, người này là ân nhân của Thục Sơn Kiếm Phái, cũng là hi vọng để Thục Sơn Kiếm Phái quật khởi, chẳng qua trả giá cũng quá cao.

Thục Sơn Kiếm Phái thành lập thời gian ngắn chưa có căn cơ, cũng không có thượng cổ bảo bối gì. Coi như là ở Thục Sơn linh khí nồng đậm gấp mấy chục lần thế tục nhưng hai nghìn năm qua cũng chỉ có hơn mười vị thành công phi thăng, có ít nhất trên trăm vị chết dưới thiên kiếp, thiên kiếp uy chấn làm lòng người sợ hãi, tỷ lệ độ kiếp thành công cũng chỉ là một phần mười.

Đó là do công kích của Thục Sơn Kiếm Phái cường hãn, những môn phái khác lại không được như vậy, nếu không có kỳ ngộ đặc biệt ngay cả một phần mười cơ hội cũng chưa tới. Cũng chỉ có Côn Luân, Nga Mi có các bảo vật của tiên nhân thượng cổ lưu lại khi độ thiên kiếp mới tăng thêm vài phần cơ hội.

Đối với điều sau Cổ Hàn cũng không suy nghĩ quá cẩn thận, cho nên khi sắp độ thiên kiếp hắn mới vận dụng đến lực lượng thế tục. Dù sao hắn cũng là người tu chân.

Phi cơ đưa Văn Đào đến đỉnh núi một tòa thâm sơn rồi lập tức rời đi.

"Cổ Hàn ra mắt Văn tiên sinh"

Đây cũng là lần đầu tiên Cổ Hàn nhìn thấy Văn Đào, mặc dù hắn đã đem vị trí chưởng môn truyền cho đệ tử, bất quá lấy thân phận và địa vị của hắn, ở thế tục chính là thần tiên. Dù trong tu chân giới cũng là nhân vật đứng đầu, bất quá khi đối mặt với thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi thuần phác này lại cung kính dị thường.

Thanh niên trước mặt này không chỉ là ân nhân cứu mạng của sư phụ hắn mà còn giúp hắn thuận lợi phi thăng, bây giờ mình không có hắn trợ giúp thì gần ngàn năm khổ tu cũng bị hủy diệt, tự nhiên cung kính vô cùng.

"Ngươi có mang theo giấy chứng nhận, mấy quyển y thư và bí tịch ngoại gia công phu ?".

Cổ Hàn cũng đã là người thứ tư, Văn Đào cũng hiểu rõ, lúc này không cần nói nhảm nhiều. Bất quá nếu không có mấy câu sau thì dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là giao dịch ngầm, chẳng qua giao dịch này cũng quá khoa trương đi.

Cổ Hàn cung kính lấy từ trong trữ vật ra mấy quyển cổ thư :

"Đây là Phật môn công phu ngoại gia của Thiếu Lâm, còn có bí tịch luyện thể của Thục Sơn, cùng với mấy y thư cổ xưa, giấy chứng nhận tất cả đều làm tốt"

Văn Đào cũng không thèm kiểm tra, không chút khách khí thu toàn bộ vào giới chỉ, sau đó đánh giá trên dưới Cổ Hàn một phen, cười nói :

"Tốt lắm, chúng ta cũng đừng làm chậm trễ thời gian, bắt đầu độ kiếp đi. Bất quá ngươi sắp phi thăng tiên giới, trừ bổn mạng phi kiếm ra, trữ vật giới chỉ, đan dược, phi kiếm, bảo bối các loại ta đều lấy hết. Đúng rồi thuận tiện dựa vào tinh thần lực của ta chuẩn bị mấy trận pháp nữa, chỉ cẩn trích huyết nhận chủ là được".

"A..."

Nhìn bộ dáng Cổ Hàn giật mình, Văn Đào cũng mặt dày giải thích :

"Mặc dù ta không thể tu chân, bất quá đối với ngươi bây giờ những vật ngoại thân kia cũng không có ích, ngươi hiểu chưa?"

Vừa nói hắn vừa giơ tay ra hiệu.

Lúc này Cổ Hàn mới hiểu, sư phụ nói trả giá cao là như thế nào, theo như Văn Đào nói ngoại trừ Liệt Hỏa Kiếm ra những thứ khác hắn đều muốn a!!! Không trách hắn không thèm nhìn bất cứ phú hào nào mình sai đến, trong trữ vật của mình, bất kỳ vật nào cũng không phải có tiền là mua được.

Trả giá cao, chẳng lẽ năm đó sư phụ lão nhân gia...

"Nhìn ngươi cũng đã là tiên nhân rồi sao lại không bỏ được những vật ngoại thân". Văn Đào chỉ tay lên trời nói : "Trên kia có rất nhiều thứ tốt hơn nữa, tiên nữ rồi bàn đào, có khi là..."

Cổ Hàn tự nhiên là hiểu được, cùng với việc phi thăng thì những thứ này cũng không coi vào đâu, đem hai giới chỉ của mình xuống, trừ những vật phẩm cá nhân, riêng tư còn lại tất cả tích lũy ngàn năm qua đều đưa hết cho Văn Đào.

"Văn tiên sinh, nguyệt quang bảo thạch các loại Cổ mỗ cũng chỉ có bằng này". Cổ Hàn rất chân thành nói.

Văn Đào cầm lấy trực tiếp ném vào trong giới chỉ khoát tay cười nói : "Tốt lắm, ngươi chuẩn bị phi thăng sao?"

Đến bây giờ Cổ Hàn cũng chưa chuẩn bị gì, bất quá đã có ba lần trước, hắn không thể không tin tưởng, lập tức dẫn động thiên kiếp, kiếp vân giăng đầy trời, ở thế tục không có chuẩn bị gì, Cổ Hàn đối với chín đạo thiên kiếp có lòng tin đón được ba đạo. Hiện tại tất cả đều ký thác vào vị Văn tiên sinh này, chẳng qua cũng không biết hắn làm thế nào để giúp mình vượt qua thiên kiếp.

Không hề áp chế lực lượng, thiên kiếp lập tức kéo đến, đạo thứ nhất đã đánh tới, Cổ Hàn đã chân chính hiểu được uy lực của thiên kiếp.

Chỉ thấy đạo thiên lôi uy lực kinh thiên đang vổ về phía mình, đên cách mười mấy thước đột nhiên chuyển hướng bổ về phía Văn Đào.

"Văn tiên sinh cẩn thận..." Nhưng đã không kịp rồi, Cổ Hàn chỉ cần liếc mắt cũng biết Văn Đào là người thường, có chút ngoại gia công phu nhưng ngay cả cánh cửa tu chân cũng chưa bước vào, uy lực lần này cùng với một kích toàn lực của mình cũng không kém bao nhiêu. Nếu một tòa núi nhỏ bị đánh trúng cũng hóa thành tro bụi.

Đạo thiên lôi thứ nhất với uy lực khổng lồ bổ trúng đầu Văn Đào biến mất như đã chìm đáy biển, Văn Đào thì vẫn đứng đó híp mắt cười.

"Đừng có gấp, đứng ở đó chờ một lát liền thành tiên".

Văn Đào cười nói. Cổ Hàn đứng sững kinh ngạc nhìn Văn Đào, hắn đã sống hơn ngàn năm nhưng lúc này nhìn Văn Đào như nhìn quái vật, tiên nhân chân chính cũng không thể như thế a, người này còn là người sao? Thiên lôi kia đi đâu?

Khi hắn đang còn kinh ngạc, đạo thiên lôi với uy lực còn lớn hơn trước đã bổ xuống, kết quả vẫn như cũ. Lúc này hắn mới hiểu tại sao sư phụ và đại trưởng lão lại thuận lợi phi thăng, có hắn bên cạnh muốn không phi thăng cũng khó a. Lão thiên a, nếu để Thục Sơn biết có người như vậy, sợ rằng cũng muốn điên rồi, cái này so với pháp bảo còn mạnh hơn a, ngay cả Nga Mi và Côn Luân độ kiếp cũng chỉ có ba mươi phần trăm xác suất thành công, có hắn, độ kiếp cũng chỉ còn là việc nhẹ nhàng.

Đang lúc Cổ Hàn còn suy nghĩ tám đạo thiên lôi đã kết thúc, sau đó đạo thiên lôi thứ chín bổ xuống.

"Tốt lắm" Văn Đào phất tay nói : "Độ kiếp kết thúc, chúc ngươi đến tiên giới nhiều khoái hoạt, giúp ta nói với sư phụ và đại trưởng lão của ngươi, nếu người nào nghiên cứu được bí mật kia thì phả tìm biện pháp nói cho ta biết"

Lúc này một đạo tiên khí phủ xuống, bao quanh người Cổ Hàn, thân thể Cổ Hàn dần bay lên trên. Tiên khí đang không ngừng cải tạo thân thể hắn, Cổ Hàn đã cảm giác được một thế giới khác.

"Tạ ơn Văn tiên sinh, kính xin Văn tiên sinh chiếu cố Thục Sơn Kiếm Phái"

Cổ Hàn đứng trên không trung vái một cái thật sâu, đồng thời cũng truyền về cho môn nhân một đạo tin tức, cũng giống như sư phụ hắn trước khi phi thăng truyền lại mệnh lệnh cao nhất. Bất luận môn hạ nào của Thục Sơn KIếm Phái gặp Văn Đào cũng phải xưng tiên sinh, Văn Đào tiên sinh có gì cần phân phó phải toàn lực đáp ứng. Đồng thời cũng không được quấy nhiễu cuộc sống bình thường của Văn tiên sinh. Nhớ tới những tiền bối, đồng đạo tuy sớm phi thăng nhưng áp chế lực lượng, có nhiều đồng đạo đã chuẩn bị vài trăm năm cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết, trong lòng Cổ Hàn cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần a, thì ra phi thăng cũng có thể đơn giản như vậy.

Văn Đào phất ta cáo biệt với Cổ Hàn, đây là lần thứ tư hắn đưa tiễn tiên nhân rồi, ngự kiếm phi hành trong thiên địa, từ nhỏ hắn mê mẩn với võ đạo. Đáng tiếc thân thể của mình... không thể tu chân ngay cả nội gia chân khí cũng không thể luyện.

Nếu không bằng vào ân huệ của hắn đối với Thục Sơn Kiếm Phái, còn có tiên đan, phi kiếm hắn đoạt được tu tiên không phải dễ dàng sao. Chỉ tiếc ban đầu sư phụ của Cổ Hà đã muốn thu Văn Đào vào Thục Sơn nhưng lại phát hiện thân thể hắn không có biện pháp tu chân vì thế đã ở bên cạnh Văn Đào nghiên cứu ba năm, ba năm cũng không có biện pháp. Chính vì nguyên nhân này nên mới ở thế tục độ kiếp, sau đó mới phát hiện ra chỉ cần ở bên cạnh Văn Đào lôi kiếp sẽ tự động bị thân thể hắn hấp thu.

Vừa mới nghĩ đến duyên phận của hắn với Thục Sơn Cổ Hà đã biến mất khỏi không trung, Văn Đào ngẩng đầu, lại phi thăng.