Chương 31: Lo lắng



"Cám ơn Lâm cảnh quan" Lâm Như Tuyết trong lòng hiểu, Văn Đào trong lòng càng hiểu, bất quá vẫn có người không hiểu. Nghe Văn Đào nói xong, Ngạn Lâm liền đi tới cảm tạ Lâm Như Tuyết, vì thế đối với câu sau Văn Đào nói có chuyện gì gọi điện thoại báo cảnh sát, nàng chỉ có thể cứng ngắc dùng sức gật đầu.

“Ân..." Đối mặt với Ngạn Lâm hồn nhiên đơn thuần, Lâm Như Tuyết chỉ có thể cười khổ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Văn Đào. Lâm Như Tuyết phát hiện, hiện tại chính mình vô cùng muốn biết người nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.

Đáng tiếc chính là, Lâm Như Tuyết nhìn không ra, càng không hiểu thêm, hắn rốt cuộc là dạng người gì vậy.

Bất luận tên Mễ trùng kia không phát hiện chuyện do mình làm ra, hay hắn biết rồi quay lại tìm mình, tiếp tục muốn chút phiền toái, Văn Đào liền “an tâm” tiếp đón. Hắn nghĩ sống bình thường một chút, nhưng nếu như có người chọc giận tới hắn, hắn chưa bao giờ ngại chuyện tiếp đón đối phương, hảo hảo chơi đùa một chút.

"Lâm cảnh quan, cô còn có chuyện gì không?" Ngoài cửa lúc này lại có bệnh nhân đang tiến vào, tuy có lúc bệnh nhân đến xem bệnh rất giống như đến giờ ăn cơm, có lúc hồi lâu không có ai, nhưng có người đi ra sẽ có người tiếp theo tiến vào.

Trong lúc nói chuyện, có mấy người khẽ mở cửa, thấy bên trong phòng làm việc của Văn Đào có người, liền ngồi ở bên ngoài chờ.

Bất quá bó hoa hồng đặt ở đó, thật sự rất chói mắt, ai tới cũng chỉ trỏ thấp giọng nghị luận rối rít. Cho nên không cần Văn Đào nói, Ngạn Lâm đã kéo đi ra ngoài giống như đồ bỏ đi, ném vào thùng rác.

Thấy Ngạn Lâm đi ra ngoài, Lâm Như Tuyết nghiêm nét mặt nói :

"Bác sĩ Văn, chuyện vừa rồi tôi nói cũng không phải là nói giỡn, ở nơi này Mễ Long đã nổi danh xấu xa, chẳng qua hắn còn không ngu dốt lắm, rất ít khi tự mình động tay đi làm. Cộng thêm trong nhà có tiền, bối cảnh cũng lớn, cho nên vẫn không có xảy ra việc gì, nhưng hắn tuyệt đối là hạng người tiểu nhân, ngươi đã đắc tội hắn, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ kia."

"Ân, yên tâm, có việc gì xảy ra ta sẽ báo cảnh sát." Văn Đào cũng rất chân thành trả lời, đồng thời ánh mắt nhìn bệnh nhân đang ngồi chờ ở ngoài cửa, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại tôi muốn khám bệnh, nếu như không có chuyện gì nói nữa, xin mời cô đi ra ngoài.

Bàn tay của Lâm Như Tuyết đã nắm chặt lại, hiện tại chẳng biết vẻ mặt Văn Đào có thật sự thuần phác hay không nữa, cô ta bây giờ chỉ có cảm giác muốn đánh người, bởi vì vẻ mặt đó thể hiện ra không quan tâm. Bất kỳ một nữ nhân nào đều không thích bị đối phương bỏ qua, nhất là mỹ nữ.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Như Tuyết làm cho mình tỉnh táo lại :

"Văn Đào, ta mặc kệ ngươi thật sự không biết hay là giả bộ ngu cũng được, thật sự ngươi đã cứu ta một lần, cho nên lúc trước ta đã đáp ứng muốn cảm tạ ngươi, nếu như..."

Văn Đào tay vừa nhấc, ngăn lại câu nàng nói: "Lâm cảnh quan, chúng ta không phải đã nói xong rồi, cô đem phòng ốc cùng cờ thưởng chuẩn bị cho tôi là được, chúng ta liền không ai nợ ai, hiện tại..." Văn Đào chỉ một ngón tay ra bên ngoài: "Tôi cần xem bệnh cho bệnh nhân của tôi."

"Hừ..." Lâm Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, để cho hộ lý đẩy mình đi ra ngoài.

Đến cửa liền gặp phải Ngạn Lâm đang trở lại: "Lâm cảnh quan, cô phải đi a! !"

"Ân..." Lâm Như Tuyết gật đầu, nhờ tiểu hộ lý Ngạn Lâm cầm một tờ giấy cùng bút viết viết, xong đưa cho Ngạn Lâm nói: "Đây là số điện thoại của ta, có chuyện gì ngươi đều có thể gọi điện thoại cho ta."

Nói xong, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện có bệnh nhân trong phòng khám bệnh, mà sau khi nàng rời đi cửa phòng làm việc đã đóng lại.

Ngạn Lâm không hiểu hoàn toàn nhưng cũng gật đầu, nàng không biết, chuyện tình đã đến trình độ nào.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Khụ... Khụ..." Mễ Long cảm giác được cổ họng càng ngày càng khó chịu, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, mua hai chai nước uống rồi cũng không đỡ, ho khan suốt mấy tiếng cảm giác cổ họng càng khô hơn.

Từ phòng khám bệnh Thư Tâm đi ra đến một giờ sau, cổ họng Mễ Long hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào, lập tức cùng hai tên tay sai đi đến bệnh viện.

Sau một lần kiểm tra toàn diện, vấn đề gì cũng không phát hiện ra, mà giờ Mễ Long đã hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.

Chuyện này kinh động tất cả Mễ gia trên dưới, đều chạy tới bệnh viện, sau đó chính là đổi bệnh viện, tìm chuyên gia, một lần lại một lần tiến hành kiểm tra. Cũng không quan tâm kiểm tra như thế nào, làm hết, đều không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, thế mà Mễ Long vẫn nói không ra lời.

Liên tục kiểm tra, phiền lòng sinh nóng nảy, cũng khiến cho Mễ Long không có thời gian suy nghĩ sự tình nguyên do.

Trong khoảng thời gian ngắn này hắn càng không nghĩ tới, chuyện này cùng phòng khám bệnh Thư Tâm sẽ có liên quan.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Sau khi chuyện tình Trịnh lão thái thái phát sinh, quả nhiên như là cây cao bóng cả, một ngày trong thời gian khám bệnh bên ngoài không ít người đều tới. Trên căn bản Văn Đào không có nhàn rỗi, chẳng qua hiện tại khám bệnh và hốt thuốc chỉ có hắn, Ngạn Lâm vẫn không thể giúp gì, bất quá sau đó đã dần bắt đầu học hành.

Ngạn Lâm tuy thông minh, nhưng muốn thật thuần thục cũng phải cần một khoảng thời gian. Hơn nữa người bệnh càng tăng lên, nàng vừa bận tính tiền, lại muốn hốt thuốc căn bản không làm nổi, Văn Đào liền tìm một công ty đại lý, để cho bọn họ hỗ trợ xem xét một vị hốt thuốc, tuổi muốn lớn một chút.

Mà Lâm Như Tuyết ở trong bệnh viện cũng không được yên tâm, trong lòng có điều lo lắng, liền sai người hỏi thăm hành tung Mễ Long thời gian vừa qua. Thế mới biết, gần đây cổ họng của hắn đột nhiên không phát ra được thanh âm nào, đi mấy nơi kiểm tra cũng không điều tra rõ ràng ra được.

Hình như hiện tại đang liên hệ với bệnh viện bên Mĩ, đã đi ra nước ngoài kiểm tra một phen.

Sau khi biết chuyện này, Lâm Như Tuyết cũng cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, cô nằm ở trong bệnh viện nhìn ra bên ngoài, thâm tâm nói mình lo lắng nhiều như vậy làm gì. Bất quá người này vận khí thật đúng là không phải bình thường, loại chuyện này cũng có thể tránh được...

Nhàn rỗi không có việc gì, không nhịn được luôn nhớ tới cách thức nói chuyện của hắn luôn khiến người khác sinh ra bộ dạng tức giận, mà cái người này vận khí sao may mắn như vậy. Bất quá, chuyện mình sai người tìm cho hắn thuê một căn phòng, chìa khóa cũng đã đưa đến rồi, bởi vì Ngạn Lâm nhận được chìa khóa liền gọi điện thoại cho nàng.

Ngạn Lâm cũng không nghĩ tới, tưởng là chẳng qua lúc ấy nói giỡn, không nghĩ tới Lâm Như Tuyết thật sự thuê một căn phòng, hơn nữa còn lớn như vậy. Lâm Như Tuyết cẩn thận hỏi thăm phản ứng Văn Đào sau khi biết, kết quả làm cho nàng rất thất vọng, Ngạn Lâm nói cho nàng biết, Văn Đào biết mình thuê phòng lớn như vậy, cũng chỉ là gật đầu: "Ân, như thế tạm thời hẳn là đủ rồi."

Hừ, càng nhớ tới Lâm Như Tuyết càng tức giận, không nhịn được hừ một tiếng, muốn từ phụ cận xung quanh khu dân ở nhờ người tìm thuê một căn phòng 150 m2 nhà ở rất khó, nhìn to như thế mà còn dám nói tạm đủ.

Bằng vào sách thuốc bác lãm cổ kim, đối với thân thể người cũng hiểu rõ, thêm nữa năng lực cảm giác hơn hẳn thường nhân rất nhiều, Văn Đào xem bệnh chuẩn mà mau. Hiệu quả càng rõ ràng, trong vòng vài ngày danh tiếng đã truyền khắp bốn phía, bởi vì phát sinh chuyện khởi tử hồi sinh, liền có ký giả tin tức muốn tới phỏng vấn, chẳng qua bị Văn Đào cự tuyệt.

Sau khi bận rộn vài ngày, sắp xếp thiết bị xong, vừa vặn mới thuê thêm nhân viên, tên là Lý tỷ, tầm bốn mươi lăm tuổi, Văn Đào mới chính thức coi như ổn định một chút. Kết thúc một ngày khám bệnh, Văn Đào chạy thẳng tới câu lạc bộ Hoàng Đình, tu luyện đã ngừng một thời gian ngắn, hắn muốn bắt đầu lần nữa đánh sâu vào cực hạn mới.

Chương 32 : Điểm cực hạn

Tác giả: Thắng Kỷ

Dịch: Tiểu Phương

Nguồn: Thangioi.com

Những ngày qua Hồng Hạo - quản lý của câu lạc bộ tập thể hình Hoàng Đình luôn phải lo lắng đề phòng, dù sao thẻ từ để ở trên người hắn, khiến hắn buổi tối ngủ cũng không yên giấc, cho nên cảnh cáo công nhân viên hạ tầng phải chú ý suốt ngày. Mọi người cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì lúc ấy chuyện Văn Đào nói ở đại sảnh, nhiều người đều nghe rõ ràng.

Chuyện này trở thành chủ đề bàn tán lớn nhất Hoàng Đình trong thời gian này, phải biết rằng ở Hoàng Đình , tin tức có thể trở thành đề tài tiêu điểm tương đối khó khăn.

Kể cả là người phục vụ bình thường, đại minh tinh gì cũng gặp gỡ thường xuyên, giờ đã “trơ” rồi, không có cảm giác quan trọng gì.

Vì thế khi Văn Đào vừa đi vào Hoàng Đình , những người này lập tức đều mở to hai mắt nhìn, liền có người tiếp đón. Cấp bậc Kim Cương chính là khách quý đến, tất nhiên không thể để họ ngồi chờ ở giữa đại sảnh được, phục vụ viên đi lên trước dẫn đường đưa Văn Đào đến sảnh khách quý.

Lên đến tầng trên cùng, cửa thang máy vừa mở, đã thấy Lý Hồng Hạo đứng ở đó, cung kính nói: "Ngài khỏe chứ, thật vui khi được gặp lại ngài, đây là chi phiếu của ngài cùng với thẻ khách quý."

"Chúng tôi đem hai số cuối cùng của chi phiếu là 99 làm mã số của ngài đưa vào trong thẻ để dễ dàng tiến hành thống kê quản lý, nếu như sửa đổi gì ngài chỉ cần phân phó tôi một tiếng là được." Vừa đưa chi phiếu cùng thẻ khách quý giao cho Văn Đào xong, tay của Hồng Hạo cũng có hơi chút run rẩy.

"Không cần thiết" gọi tên thế nào đều không quan tâm, dù sao cũng không có quan hệ gì với bọn họ nữa, chẳng qua là chỉ cần một nơi để rèn luyện yên tĩnh không bị quấy nhiễu hay can thiệp từ bên ngoài mà thôi.

Càng là loại địa phương đặc biệt này, làm việc càng dễ dàng.

Nơi tập thể hình này có chín tầng toàn là phòng tư nhân, không thường xuyên có người, chỉ có ba phòng được thuê theo gói hàng năm. Những nơi khác toàn là một ít ngôi sao và VIP thuê trong thời gian ngắn để rèn luyện sức khỏe.

Cho nên mới có thể dễ dàng giúp Văn Đào đem hai gian phòng thông nhau, ghép thành một gian lớn hơn.

Trước tiên Hồng Hạo dẫn Văn Đào đến chỗ phòng nghỉ ngơi, bên trong vô cùng xa hoa, có vài huấn luyện viên tập thể hình đứng đầu Hoàng Đình.

"Những người này là huấn luyện viên hình thể của chúng tôi, cũng có huấn luyện viên võ thuật, ngài có thể lựa chọn..."

"Đưa ta đi xem phòng tập thể hình thôi" huấn luyện viên tập thể hình, nói giỡn, tùy tiện một tiểu khí cụ rèn luyện của mình, để cho bọn họ cử động một chút chắc không nhúc nhích được tý gì.

"Vâng" trong lòng Hồng Hạo mặc dù có vô số vấn đề, nhưng không dám hỏi.

Đưa Văn Đào đi tới phòng tập thể hình đã cải biến, quét thẻ khách quý sẽ mở ra, hơn nữa Văn Đào có thể tự đặt mật mã, nếu như không đến ngày quy định cuối cùng, cho dù Hoàng Đình cũng không có quyền xâm phạm.

Hồng Hạo còn muốn đi theo vào giải thích, kết quả Văn Đào mở cửa đi vào xong trực tiếp đem cửa đóng lại, Hồng Hạo lặng người đứng đó nhìn cánh cửa chừng nửa phút.

Vị này rốt cuộc là nhân vật nào, không ngờ...

Có cá tính! Hắn lắc đầu. Thật là, nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Vào phòng Văn Đào đi nhìn một vòng, ở giữa là một khoảng sân trống, xung quanh bày biện một vài thiết bị tập thể hình thường thấy nhất, đi tới gần cửa sổ có một quầy bar nhỏ, bên trên để các loại rượu, đồ uống. Còn có một phòng thay quần áo, bên trong có nơi nghỉ ngơi với phòng tắm, thiết kế vô cùng xa hoa.

Văn Đào cẩn thận nhìn xung quanh một lượt nữa, cảm giác khá hài lòng, không gian cũng khá lớn. Về phần một chút đồ đạc thức uống hưởng thụ, hắn cũng không quá để ý, nếu như tâm tính không kiên định, lấy tình huống thân thể đặc thù của Văn Đào, cho dù có linh đan diệu dược nhiều hơn nữa, cũng không thể trợ giúp hắn đạt tới ngoại công Tiên Thiên cảnh giới.

Văn Đào xem xét một ít góc phòng, không có thiết bị quản chế, cho nên từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra y phục thay đổi, một bộ trang phục màu đen toàn thân, đem một ít đồ dùng tập thể hình Cổ Hàn sư phụ năm đó chế luyện lấy ra ngoài.

Lại lấy những thứ thiết bị bình thường kia thu vào, mấy món này đối với Văn Đào hiện tại mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Soạn sửa mọi thứ xong, Văn Đào cũng không nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu rèn luyện. Hắn luyện tập giống như một người bình thường, hơn nữa vận động cũng không nhanh không chậm, chẳng qua mỗi một động tác đều gấp mấy chục thậm chí nhiều hơn so với người bình thường.

Hoạt động nóng người đơn giản xong, Văn Đào bắt đầu rèn luyện tàn khốc, tăng dần lên, thêm nữa mặc vào bộ đồ nặng hơn ngàn cân, sau đó mới bắt đầu tập.

Mỗi một cái cử động của hắn rất chậm chạp, dị thường khổ cực, sau một đợt áp lực, cơ bắp cả người cảm giác đã muốn đứt vỡ rồi.

Sau đó cả người mang hơn ngàn cân ở máy chạy bộ đứng lên bắt đầu chạy dài, mà chạy bộ chính là mấy giờ. Nếu là máy chạy bộ bình thường, chắc đã bị hắn dẫm bể nhanh chóng, cũng may đây là dụng cụ đặc biệt chế luyện.

Văn Đào không cần bất luận kẻ nào trợ giúp ước thúc, bởi vì hắn rèn luyện lực lượng, không phải là vì kiện mỹ thân thể cùng khoe chơi. Thân thể hắn hiện giờ như thế này, hoàn toàn là điều ngoài ý muốn.

Sức mạnh, không ngừng gia tăng sức mạnh cho mình, đã thật lâu không cảm nhận được lực lượng vận động cực hạn này. Thân thể hắn hiện giờ đang ở vào thời điểm cực hạn có thể thừa nhận được chuẩn bị sụp đổ, lúc này Văn Đào cũng không dám vượt qua giới hạn, lúc huấn luyện ban đầu, bởi vì quá lượng huấn luyện làm cho hắn bị thương toàn thân da thịt cùng xương cốt.

Nếu như lúc ấy không có Cổ Hàn sư phụ ở bên cạnh, không tiếc hao phí đại lượng linh dược của mình cùng chân nguyên trợ giúp hắn, nhất định hắn phải chết. Dù sao thân thể của hắn cùng người bình thường không giống nhau, hiện tại nếu hắn bị thương nặng như vậy nữa, coi như có Cổ Hàn sư phụ cũng chưa chắc có thể cứu sống nổi hắn.

Lúc ấy hắn chỉ là thằng nhóc mới rèn luyện được mấy tháng, bởi vì khi cứu hắn, 99% lực lượng sẽ bị trong cơ thể hắn hấp thu, chỉ có 1% thậm chí ít hơn, dược lực cùng chân khí mới có thể tác dụng lên người hắn. Bất quá Cổ Hàn sư phụ cũng từng đề cập tới một lý luận, nếu như dưới ngoại lực thương tổn công kích, có lẽ ... Vậy đó sẽ là vũ khí bảo vệ tính mạng lớn nhất cho hắn.

Dĩ nhiên, lý luận này vẫn không được chứng thật, càng không dám dễ dàng nếm thử.

Năm đó bị thương, là bởi vì Văn Đào không hiểu được như thế nào nắm giữ tu luyện tới lực lượng cực hạn, phải biết rằng, thể tu là con đường gian khổ. Lực lượng nếu như không đủ, chỉ có thể rèn luyện tập thể hình, phải làm sao cho lực lượng mình nhận được không ngừng tăng lên, không ngừng đột phá cái cũ, không ngừng làm cho bản thân tu luyện ở vào trạng thái cực hạn.

Mà muốn tìm được, giữ vững loại trạng thái cực hạn này, là khó khăn nhất, quá nhiều, quá ít một chút cũng không được.

Nhiều năm như vậy tới nay, Văn Đào đã dần dần lục lọi ra cho mình phương thức đi tới cực hạn, vốn có thể tại lúc bản thân nhận được lực lượng tăng trưởng liền tìm kiếm sự cân bằng mới, do đó nhanh chóng tiến vào một giai đoạn tu luyện mới.

Vào giờ khắc này thời gian đã không còn trọng yếu, chuyện này ở trong đầu Văn Đào đã giống như một máy tính, nhanh chóng tính toán từng chút biến hóa trên thân thể của mình. Lúc này nhìn như hắn đang luyện tập một vài thao tác vận động đơn giản nhất, nhưng lại từ trong trữ vật giới chỉ không ngừng lấy ra dụng cụ gia tăng sức nặng đeo lên, vừa điều tiết thân thể của mình.

Luôn làm cho mình vẫn bảo trì vận động ở một điểm cực hạn, thật ra thì đoạn thời gian trước khi tới Thượng Hải, thân thể Văn Đào sớm đã đạt đến bình cảnh, hơn nữa bình cảnh này qua nhiều năm như vậy vẫn chưa vượt qua được, coi như là bình cảnh dài nhất hắn gặp phải.

Vẫn không có cảm giác được dấu hiệu đột phá, nếu như tâm trí Văn Đào không phải vô cùng kiên nghị, sợ rằng dưới thời gian huấn luyện cực hạn dài như vậy vẫn không có phản ứng, chắc đã bỏ qua. Cho nên hắn biết, càng là đến lúc khó khăn mấu chốt này, càng cần kiên trì.

Chẳng qua, lúc đột phá bình chướng hậu thiên lên tới Tiên Thiên, phát hiện đạt tới ngoại gia Tiên Thiên cấp một võ giả tiến triển so sánh với nội gia võ giả muốn khó khăn gấp mười lần, lúc ấy cảm giác đột phá bình cảnh đã cực khó khăn, nhưng hôm nay đã lên đến Tiên Thiên rồi, lại muốn thăng lên một chút so với trước kia càng … khó khăn hơn rất nhiều lần.

Điểm này cùng nội gia Tiên Thiên cao thủ lại ngược lại, bọn họ chỉ cần đột phá bình cảnh hậu thiên lên tới Tiên Thiên, cho dù từ từ tích lũy tầm một trăm năm trôi qua, cũng có thể thoải mái tiến đến võ giả Tiên Thiên cấp ba. Mà Văn Đào dựa vào ngoại công tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, lại không như thế.

Bất quá cao thủ nội gia Tiên Thiên mạnh hơn rất nhiều nếu so sánh với mình, Văn Đào đều không e ngại chiến thử.

Văn Đào vốn nghĩ chỉ cần rèn luyện đến chừng mười giờ tối, tu luyện tầm sáu giờ cực hạn. Không ngờ rằng một thời gian ngắn không có tiến hành huấn luyện, ngày đầu tiên bắt đầu lại, thế nhưng liên tục mấy lần cảm giác được thân thể lực lượng đang từ từ biến hóa, thân thể cứng rắn cùng lực lượng đều chậm rãi tăng trưởng, khiến cho Văn Đào không ngừng gia tăng sức nặng, giữ vững vận động cực hạn.

Dần dần hắn quên mất thời gian, giờ khắc này Văn Đào lại cảm giác đến một loại trạng thái đã lâu không có ... ... Đột phá... ...

Buổi sáng, Hồng Hạo dậy sớm so với bình thời tận hai canh giờ, hỏi nhỏ mới biết vị khách quý hiệu số 99 kia vẫn chưa đi ra ngoài.

Đến hiện tại đã đã 16 giờ liền, Hồng Hạo cũng không nghĩ tới vị khách quý số 99 này sẽ ở bên trong rèn luyện tận 16 tiếng, có lẽ ở bên trong nghỉ ngơi cả đêm, mà hắn cũng không cần lo lắng. Bên trong rượu bia, nước uống, thức ăn v.v… đều có, thêm nữa câu lạc bộ Hoàng Đình có đầu bếp trực suốt 24 giờ đợi lệnh.

Chỉ là gặp loại khách VIP, nên nhiệm vụ của Hồng Hạo phải tự mình tiếp đón bọn hắn. Nếu như Văn Đào ở chỗ này một thời gian dài, sẽ có người quản lý khác thay Hồng Hạo đứng chờ, tùy thời sẵn sàng phục vụ.

Lại qua hai canh giờ, trời sáng, tầm tám giờ hơn, Hồng Hạo đang suy nghĩ bỗng nghe được tiếng cửa mở, hắn liền thay đổi tư thế đứng.