Chương 1: Vợ chồng Tiêu thị

Sáng sớm, tại phố cổ Hải Thạch, một chiếc xe Mercedes –Benz màu đen lặng lẽ đậu trước một tòa nhà nhỏ đổ nát.

Trời vừa mưa lại thêm đường xá xuống cấp cho nên khu vực xung quanh rất lầy lội, trông nơi này thật lạc hậu.

Thỉnh thoảng có ba, năm đứa trẻ chơi đùa với nhau, cha mẹ chúng thì nói cười một bên, thậm chí thỉnh thoảng còn nói tới một số chủ đề không lành mạnh, thế nhưng bọn họ không có một chút kiêng kỵ nào.

Ấn tượng đầu tiên của Cố Vận đối với nơi này chính là bẩn thỉu, bừa bộn và nghèo nàn.

Sống cuộc sống giàu có nhiều năm cho nên khi cô thấy được hoàn cảnh nơi đây, khuôn mặt cô không khỏi trắng bệch. Sau đó, một cơn gió thổi qua, mùi chua nồng nặc của thùng rác xộc vào mũi Cố Vận.

Cố Vận không chịu nổi, vội vàng kéo kính xe lên.

Tiêu Vấn Đông, chồng của Cố Vận thấy vợ mình như vậy thì vội đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, “Em uống chút nước đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Gia đình vợ hắn xuất thân từ gia đình tri thức, từ nhỏ cũng chưa phải chịu đựng khổ cực gì, càng đừng nói đi tới những nơi như này.

Hắn nhịn không được mà cau mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không thì em cứ ở trong xe, anh sẽ lên đó trước.”

“Không cần.” Cố Vận nhẹ nhàng xua tay, đem cảm giác buồn nôn trong người đè nén xuống, vẻ mặt cô tràn ngập ưu sầu, than thở: “Vấn Đông, khi em nghĩ tới con gái của chúng ta lớn lên trong môi trường như thế này hơn 20 năm, em cảm thấy như có một tảng đá đè lên trái tim, em không thể thở được.”

“Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Dù sao cũng chưa từng chung sống, tình cảm cũng chưa có, cảm xúc Tiêu Vấn Đông đối với cô con gái thất lạc của mình không phải là rất mong chờ.

Hai người này không ai khác chính là vợ chồng tổng giám đốc nổi tiếng của Tiêu thị. Mục đích chuyến đi của họ không phải vì điều gì khác mà là để tìm lại đứa con gái ruột đã bị bế nhầm vào bệnh viện 26 năm trước của bọn họ.

Nói đến đây, hai người vốn tưởng rằng loại chuyện vô lý này chỉ có thể xảy ra trong phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng không ngờ họ lại thực sự tự mình trải qua.

"Ai... Nếu không phải hai tháng trước Chu Dục xảy ra sai sót, có lẽ kiếp này chúng ta cũng không biết."

Cô sẽ không biết rằng đứa con gái cô nuôi hơn 20 năm không phải là con ruột của cô.

Sau khi Cố Vận nói xong, trong mắt Tiêu Vấn Đông hơi trầm tư, chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy.

Nhưng bây giờ bọn họ đã tìm thấy con gái, bọn họ có thể đưa con bé về nhà. Cảm xúc là thứ chỉ có thể tích lũy theo thời gian.

Hai người ở trên xe thảo luận thêm mấy phút, Cố Vận còn đang lo lắng khi thấy con gái thì phải làm gì, nói gì để khiến con bé không bị sốc. Tiêu Vấn Đông dở khóc dở cười, “Em đừng khẩn trương, thả lỏng, coi như chúng ta đi làm khách.”

“Sao có thể giống nhau được?” Cố Vận liếc nhìn chồng mình, thay vì bình tĩnh lại, Cố Vận lại càng lo lắng hơn, “Nếu con gái không chấp nhận chúng ta thì phải làm sao?”

Hai mươi sáu năm trước, nếu cô cẩn thận hơn thì con gái đã không phải sống ở một nơi nghèo nàn như thế này.

Tuy nhiên, trong tình huống này, Tiêu Vấn Đông chỉ có thể nhẫn nại gấp ngàn lần để an ủi vợ mình.

Nửa giờ sau, hai người cuối cùng cũng xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà lốm đốm cũ kỹ, Tiêu Vấn Đông đi về phía mấy người phụ nữ trung niên đang trò chuyện đùa giỡn: "Xin chào, cho tôi hỏi, Bạch Hiện có sống ở đây không?"

"Anh là..." Sau khi nhìn từ trên xuống người đàn ông mặc vest thắt cà vạt, một người phụ nữ lên tiếng nói chuyện sau đó chỉ vào tầng hai ở phía bên trái: "Cô ấy sống ở đó."

“Anh tìm cô ấy làm gì thế?”

"Tôi có chút việc cần tìm, không biết cô ấy có ở nhà không." Tiêu Vấn Đông hỏi thăm.