Chương 3: Không theo kịch bản truyền hình

"Mỗi ngày con đều ăn những thứ này?" Sau khi nhìn quanh phòng một hồi, nhìn thấy mấy hộp đóng gói nằm trong thùng rác, Tiêu Vấn Đông cảm thấy có chút không hài lòng.

Sờ sờ mũi, Bạch Hiện có chút ngượng ngùng giải thích: "Không phải, gần đây là tình huống đặc biệt."

"Hai người muốn ăn gì?"

Bạch Hiện gần như hỏi cùng một câu hỏi hai lần, Tiêu Vấn Đông chợt nhận ra đây là Bạch Hiện đang muốn đuổi người.

Nhưng Tiêu Vấn Đông còn chưa kịp nói cái gì, Cố Vận nhịn không được nói: "Con cùng chúng ta về nhà đi? Về nhà để đầu bếp làm món ăn ngon cho con.”

“Không cần.” Mái tóc dài mượt của Bạch Dền tỏa ra ánh sáng màu nâu hạt dẻ.

Vẫn là thức ăn ngoài nhanh hơn.

"Ừm. Là như thế này, chúng ta cảm thấy mình nợ con rất nhiều nên muốn bù đắp. Không biết con có thể... cho chúng ta một cơ hội không?"

Lời nói này của Tiêu Vấn Đông rất nhẹ nhàng và cầu khẩn, sự áy náy trong đó không phải là giả dối.

Thực ra nếu như đi ra ngoài một thời gian ngắn cũng tốt, như vậy thì đám người kia cũng sẽ không tới làm phiền cô nữa.

Nhìn vào sâu trong mắt Tiêu Vấn Đông, Bạch Hiện trầm mặc một hồi.

Ngay lúc hai vợ chồng đang do dự có nên nói thêm chút gì đó để lay động Bạch Hiện hơn hay không, Bạch Hiện đã ngả người ra sau và thản nhiên nói: "Cũng được."

Suy cho cùng, một nơi như khách sạn đông đúc người qua lại cũng không phải là nơi cô có thể sống lâu dài.

“Thật sao?” Không ngờ lại dễ dàng nhận được câu trả lời khẳng định như vậy, Cố Vận vui mừng khôn xiết.

Tiêu Vấn Đông thì lại không lạc quan như vậy, vốn dĩ hắn muốn đề cập đến tin đồn một chút, nhưng khi lời nói đến môi, lại bị nuốt xuống bụng.

Cầm hai miếng bánh quy mới bóc ra ăn mấy ngày trước nhét vào miệng, sau đó Bạch Hiện đi thu dọn đồ đạc.

Sau khi trở về phòng, cô bọc tấm ảnh đã khuất của ông nội trong tấm vải cotton dày rồi kẹp nó vào giữa đống giấy tờ. Sau khi chắc chắn rằng bức ảnh sẽ không bị hư hại chút nào, cô mới đóng vali lại.

Toàn bộ quá trình không quá năm phút, nhìn Bạch Hiện vừa vào đã đi ra, Cố Vận vội vàng đẩy chồng mình.

Tiêu Vấn Đông hiểu ý, vội vàng đưa tay ra: “Để tôi cầm giúp.”

Giây tiếp theo, hành động của Tiêu Vấn Đông thất bại.

Theo bản năng cô để vali ở gần mình, Bạch Hiện cau mày nói: "Không cần."

“Tôi có thể tự mình mang nó.”

Nhìn thấy sự kiên trì của cô, Tiêu Vấn Đong không nói gì thêm.

Không còn người cô quan tâm, ngôi nhà này chỉ còn là cái vỏ trống rỗng.

Bạch Hiện cũng không dọn dẹp, cầm lấy chìa khóa đem cửa khóa lại.

Rất nhanh, ba người liền đi xuống lầu.

Tài xế nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng xuống xe, mở cốp xe.

“Bạch Hiện, con tới đây ngồi.” Một lúc sau, giọng điệu của Cố Vận trở nên ấm áp.

Chớp mắt ngượng ngùng, Bạch Hiện thẳng thắn nói: “Hai người đợi tôi một lát được không, tôi đi lái xe của mình tới.”

Hóa ra con gái thất lạc sở hữu một chiếc ô tô... Nhưng ngày nay ô tô đã trở nên phổ biến. Mặc dù giá không hề rẻ nhưng có thể mua một chiếc với số tiền trả trước từ 10.000 đến 20.000 nhân dân tệ, vì vậy Tiêu Vấn Đông và Cố Vận không hề ngạc nhiên.

Điều họ tò mò là gần đây không có chỗ đậu xe, vậy cô có thể đỗ xe ở đâu?

Chẳng mấy chốc, câu hỏi của Tiêu Vấn Đông và Cố Vận đã được giải đáp.

Sau khi ra khỏi ngôi nhà cũ, hai người nhìn Bạch Hiện đi bộ đến bãi đậu xe ngầm của khu dân cư cao cấp bên kia đường.

Năm sáu phút sau, một chiếc xe thể thao mui trần hai chỗ Ferrari trị giá hơn 500 vạn dừng lại trước mặt Tiêu Vấn Đông và Cố Vận.

Bị sốc trước màu sắc vàng chói và những đường nét mượt mà của chiếc xe, Tiêu Vấn Đông và Cố Vận nhất thời không nói nên lời.

Họ thực sự muốn hỏi một vài câu hỏi, chẳng hạn như chiếc xe đến từ đâu. Làm thế nào mà một cô gái 26 tuổi sống trong một tòa nhà đổ nát lại mua được một chiếc ô tô sang trọng như vậy? Điều quan trọng nhất là tại sao cô có thể đỗ xe trong gara ngầm của một khu dân cư cao cấp.

.............................................................................................................................................................................

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Vấn Đông: Tôi chết lặng.

Cố Vận: Con gái thất lạc không phải rất nghèo sao?

Bạch Hiện: Nữ chính không giải thích.