Chương 57 + 58

Ba giây sau, văn phòng luật sư Tây Phong đãng tải thêm một dòng trạng thái.

“Văn phòng luật sư Tây Phong V: Giả vờ không nhận được thư cũng không vô dụng nhé ^_^, yên tâm, quá trình thẩm vấn vẫn sẽ tiến hành theo dự kiến, đến lúc đó sẽ dẫn link cho mọi người, thời gian diễn ra vào ngày 17 tháng này, hoan nghênh mọi người xem phát sóng trực tiếp.”

Cô gái nhìn thấy dòng trạng thái thứ hai, vẻ mặt vênh váo tự đắc trở nên cứng nhắc.

Cô ta ngây người nhìn vào màn hình, toàn thân run rẩy như thể bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, văn phòng luật sư Tây Phong tự động được các tài khoản hóng phốt đẩy lên mục hot search. #Văn phòng luật sư Tây Phong, nghiệp quật thần tốc#

“Mẹ kiếp, like mạnh, không hổ danh là văn phòng luật sư Tây Phong, hiệu quả cao quá trời ơi, bình thường toà án thẩm vấn cũng phải mất mấy tháng mới tiến hành được.”

“Ha ha ha ha, cười ngất, chưa bao giờ thấy màn tự vả nào vui như vậy.”

“Fan của cô Doanh Lộ Vi là lũ khuyết tật não, mấy tài khoản blogger nuôi ra cũng thế, cứ thích giơ mặt lên cho người ta vả chứ.”

“Vẫn chưa thấy Doanh Lộ Vi ra mặt, bây giờ đã qua giờ vàng PR chưa ta? Cô ta chuẩn bị gió trò giả chết để cộng đồng mạng lãng quên sự thật cô ta là đóa sen trắng ư?”

“Những tài khoản blogger đầu rồi? Gáy hăng nhất là tài khoản @Đại gia trong giới V, sao bây giờ không thấy đầu, cho tụi tui xem thư mời của luật sư của mọi người nào.”

Cộng đồng mạng khoái trá chuẩn bị chuyển sang chỗ khác để hóng biển. Nhưng lần này lại không có nơi nào để đi, vì ngay sau hai dòng trạng thái của văn phòng luật sư Tây Phong, Weibo đã xuất hiện thông báo cộng đồng mới.

“@Weibo quản lý người dùng V: Ngày 12 tháng 3 năm 2020 thông báo chỉnh đốn đặc biệt trên môi trường không gian mạng như sau, quyết định khoả tài khoản đối với người dùng @Đại thúc trong giới (Số lượt theo dõi: 1.032,567 người), @Doanh Lộ Vi Official Fanpage V (Số lượt theo dõi: 1.032.567 người), @Doanh Lộ Vi yên tâm vươn cao (Số lượt theo dõi: 23.105 người) và 4384 tài khoản anti và các tài khoản blogger vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng khác.”

Cứ như vậy, cả cộng đồng mạng đều dậy sóng.

“Anti! Ha ha ha, Doanh Lộ Vi ơi trông thấy chưa, fanpage của cô lại là anti!”

“Lúc đó cải Official fanpage là gáy to nhất, đáng đời!”

“Có mình tôi quan tâm tại sao lần này Weibo lại đưa ra hành động nhanh như vậy thôi à? Theo lý thì Doanh Lộ Vi là nghệ sĩ nổi tiếng số một của thành phố Hộ, lại có bốn gia tộc lớn chống lưng, lúc trước tụi fan của cô ta cũng lộng hành như vậy rồi, mà sao lần này lại bị ăn hành thế?”

“Hi hi hi, theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của tôi thì chắc chắn em Doanh không đơn giản, hôm nay phê quá, cám ơn fan của Doanh Lộ Vi nhé.”

Cô gái mãi lâu sau mới định thần lại được, bỗng phát hiện tài khoản của cô ta quả thật không đăng nhập được nữa, mồ hôi hột thi nhau tỏa ra.

Không ngờ kiện thật!

Đứa con nuôi nhà họ Doanh điên rồi ư?

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Cô gái cố ép bản thân phải thật bình tĩnh, cô ta lau mặt, chuẩn bị đi học.

Nhưng còn chưa bước chân ra ngoài, cửa phòng ký túc xá đã có người gõ. Cô gái cứ tưởng rằng bạn cùng phòng quên không mang chìa khoá, sau khi mở cửa, cô ta liền ngây người.

Đứng trước cửa là hai chú cảnh sát.

Các sinh viên khác trong ký túc xá đều đổ ra hành lang tò mò nhìn về phía này, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Một tay của cảnh sát xuất trình thẻ ngành, một tay khác lấy ra còng tay.

“Cô Điền, hành động vu khống ác ý và làm nhục người khác của cô đã cấu thành hành vi phạm tội, tình nghi phạm tội xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm, danh dự của người khác, có tình tiết tăng nặng, mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

***

Tại trường Thanh Trí.

Trong tiết hoa vào buổi chiều hôm nay của lớp A19, giáo viên dạy hoá xin nghỉ bệnh, phát tài liệu học tập cho đại diện lớp, để các bạn trong lớp tự ôn tập.

Có điều giáo viên dạy hoá cũng chỉ dặn thể thôi, mong lớp A19 học thì mong lợn xề biết leo cây còn hơn.

Nhưng lần này không giống trước đây, sau khi được trải qua tiết sinh học, bây giờ học sinh lớp A19 đều mong giáo viên không đi dạy được, bọn họ rất muốn nghe Doanh Tử Khâm giảng bài. Đúng là một kiểu hưởng thụ, những học sinh yếu kém đều hiểu bài một cách dễ dàng.

Cho nên sau khi nhận được tin, các học sinh đều vui mừng hoan hô.

“Bố Doanh, sau tiết thể dục thì giảng bài môn hoá cho tụi tôi đi, chắc chắn là cậu biết.”

“Tôi mong bố Doanh có thể đứng lớp dạy tất cả các môn học, nếu vậy chắc chắn năm sau tôi sẽ đậu đại học ở đế đô.”

Giang Nhiên đang gà gà ngủ gật, nghe thấy tiếng nói, bèn đá ghế cậu đàn em ngồi kế bên một cái: “Lần trước môn hoá học đến đâu rồi?”

“Ôi trời anh Nhiên, anh không nhắc thì chắc em cũng quên chúng ta học khối khoa học tự nhiên, chúng ta có nghe giảng bài bao giờ hả?”

Giang Nhiên tối sầm mặt, lật lật cuốn sách hoá mà cậu ta chưa một lần mang về nhà. Mí mắt Doanh Tử Khâm giật giật, không muốn để ý đến đám nhóc ngốc nghếch này.

Cô lấy Ipad ra, nhìn chăm chú vào màn hình, lông mày hơi nhíu lại.

“Ấy, bố Doanh, cậu cũng dùng Star hả.” Tu Vũ đang bổ dứa, thấy thể xán lại gần: “Cậu muốn mua gì?”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi đang lướt xem thử.”

Cô đang xem một số nơi sắp tới có tổ chức đấu giá online, nhưng đáng tiếc, mấy chỗ đó không đấu giá loại dược liệu mà cô cần.

Việc này cũng là lẽ thường tình.

Thông thường, khi xuất hiện loại dược liệu cao cấp nào đó, hoặc là vào tay giới cổ y nước Hoa, hoặc là xuất sang giới luyện kim bên Châu u.

Người bình thường, căn bản không sờ tay đến được. Nhưng hai nơi trước, đề phòng bắt gặp người quen làm phiền cổ dưỡng lão, cô không muốn đến nơi nào cả.

Lần trước đến nhà họ Phó, cô đã châm cứu một số huyệt đạo cho ông cụ Phó, có thể bảo đảm trong vài tháng tới, ông cụ sẽ không tái phát bệnh.

Vẫn còn một khoảng thời gian.

“Chất lượng dịch vụ của Star cũng tốt, có một số món đồ không tìm được trên Taobao tôi toàn lên Star mua.” Thu Vũ đưa cho Doanh Tử Khâm một miếng dứa đã cắm săn tăm: “Bố Doanh, ăn đi.”

Dưới lâu đột nhiên truyền đến một trận náo loạn, còn có cả tiếng khóc lóc đôi. “Cháu sai rồi, cháu không cố ý đầu, xin các chú, tha cho cháu đi mà…”

Cải giọng the thé này đúng là đỉnh tai nhức óc.

Tu Vũ bịt tai, nghển cổ nhìn xuống dưới, cô ấy thấy một vài viên cảnh sát đang còng tay Ứng Phi Phi, áp giải ra ngoài.

Các học sinh khác đều nhìn thấy. “Vãi, Ưng Phi Phi bị bắt à? Nó làm gì vậy?”

“Cảnh sát tới tận đây áp giải, phô trương thật.”

“Đi, đi xem thử xem thế nào.”

“Bổ Doanh, chúng ta cũng đi di.” Tu Vũ kéo cô gái: “Đi hóng drama.”

Trước toà nhà dạy học, Ứng Phi Phi đang khóc lóc thảm thiết như chết đi sống lại, thở hồng hộc.

Cô ta cố sống cố chết bám lấy lan can, nói thế nào cũng không chịu đi.

Các học sinh kéo tới đứng xem rất đông, xúm xít vây quanh.

“Nghe nói là tội vu khống và làm nhục người khác, phải đi tù.”

“Không phải chứ? Có thể cũng đi tù à?”

“Cậu không hiểu luật pháp rồi, tội vu khống, tình tiết tăng nặng sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm.”

“Tri Vãn, cứu tớ, cứu tớ với!” Ưng Phi Phi oà lên khóc to hơn: “Tớ không muốn bị đi tù, tớ không cố ý, tớ sai rồi, tớ sai thật rồi.”

Chung Tri Vãn nhíu chặt mày. Thật ra cô ta không muốn quan tâm tí nào đến Ứng Phi Phi.

Nhưng Ưng Phi Phi lại nói huỵch toẹt tên cô ta ra, cô ta không làm gì thì cũng không hay lắm.

Chung Tri Vãn quét mắt một lượt, chính xác tìm thấy Doanh Tử Khâm trong đám đông.

Cô ta bước lên mấy bước, thở dài một tiếng: “Em họ, Phi Phi…Phi Phi đã biết lỗi của mình rồi, cậu ấy cũng không hiểu rõ mọi chuyện, cộng thêm lần trước bị đả kích quá lớn, nên đầu óc mới ngu muội như thế.”

Ngừng một lát, cô ta nở một nụ cười mỉm: “Làm người thì nên chừa một con đường sống cho nhau, đều là bạn học mà, em cần gì phải cạn tàu ráo máng như thế?”

Đôi mắt Ứng Phi Phi ánh lên một tia hy vọng.

Chung Tri Vãn là Đại tiểu thư nhà họ Chung, Doanh Tử Khâm là con nuôi nhà họ Doanh.

Thân phận địa vị, liếc qua là biết cao thấp.

Cho nên Doanh Tử Khâm chắc chắn sẽ nghe lời Chung Tri Vãn, bảo cảnh sát thả mình ra.

“Chú cảnh sát.” Doanh Tử Khâm không nhìn Chung Trị Vãn lấy một cái, cô lịch sự gật đầu với hai chú cảnh sát: “Tội cản trở người thi hành công vụ thì sẽ bị sao vậy chứ?”

Hai cảnh sát đều đã trung niên, gia đình cũng có con tầm tuổi này, sau khi nhận tin về sự việc của Ứng Phi Phi, họ đều vô cùng tức giận.

Đáng mừng là tâm lý con gái nhà người ta vững, không xảy ra chuyện đáng tiếc gì. Một cảnh sát trong số đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Chung Tri Vãn, không có chút thiện cảm nào: “Cùng áp giải về đồn.”

Muối để lòng ai người ấy xót, chuyện không xảy ra với mình thì có thể tuỳ tiện gạt đi dễ dàng ư?

“Cháu bé, không phải sợ.” Viên cảnh sát còn lại lên tiếng an ủi: “Có bọn chú ở đây, không ai dám ức hϊếp cháu đâu.”

Doanh Tử Khâm đất hai tay vào túi, tư thế đứng hơi biếng nhác, khẽ gật đầu: “Cảm ơn hai chú cảnh sát.”

Hai cảnh sát bỗng thấy tình cha trỗi dậy dạt dào.

Nhìn xem, một cô bé ngoan ngoãn nhường nào.

Chung Tri Vãn không ngờ Doanh Tử Khâm không thèm đếm xỉa đến mình lấy một cái, như thể quan tâm đến cô ta là một việc phí thì giờ.

Phút chốc hai má cô ta đỏ au, sự khó chịu dâng lên tận não, mặt nóng bừng bừng. Chung Tri Vãn mím môi, kiềm chế cảm xúc khó chịu trong người: “Em họ, sao em.”

“Tôi bảo này, cậu gọi ai là em họ vậy?” Giang Nhiên đá chai nước suối, suýt thì lỡ chân đá vào đầu rồi, cậu ta cười nhạt: “Bớt giá và thân thiết ở đây đi, để tôi nghe thêm lần nữa, cậu không có cửa sống tiếp ở Thanh Trí đầu, hiểu chưa?”

Lại thêm một đứa muốn ngồi lên đầu cậu ta sao, nằm mơ đi. Tuy nhiên, mấy đứa đàn em cây khế đứng cạnh cũng dữ tợn hét lên: “Phải đấy, đây là bộ Doanh của anh Nhiên bọn này, mày là cái thá gì mà cũng xứng gọi em họ?”

Giang Nhiên: “..” Khốn nạn.

Cái danh đầu gấu trường của cậu ta giờ chỉ có tiếng chứ không có miếng.

“Giang Nhiên, cậu!” Lần này quả thật Chung Trị Vãn đã tức đến run lên bần bật, đôi mắt ngân ngấn lệ như lớp sương mỏng: “Cậu đừng có mà quá đáng!”

Giang Nhiên cười khinh bỉ, vắt đồng phục lên vai rời đi.

“Chậc, bố Doanh, chắc cậu cũng nhìn ra rồi đúng không, cô ả Chung Tri Vãn thích Giang Nhiên.” Tu Vũ xoa cắm, chẹp một tiếng: “Đáng tiếc, một tên EQ thấp như Giang Nhiên thì dù nó có chạy tới trước mặt cậu ta tỏ tình thì cậu ta cũng chỉ cho rằng nó bị thần kinh.”

Doanh Tử Khâm đứng ngẫm nghĩ một hồi.

Quả thật vẫn không nhận ra.

Có lẽ cô không hiểu thấu tâm tư các thiếu nữ. Ưng Phi Phi thấy đến Chung Tri Vãn cũng không cứu nổi mình, bèn gào khóc: “Doanh Tử Khâm, cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tớ, tớ quỳ xuống xin được không, xin cậu đừng kiện tớ.”

Những người qua đường không hiểu chân tướng sự việc, đa số đều đồng cảm với kẻ yếu, mắt thấy bộ dạng thê thảm của Ưng Phi Phi, ai nấy đều cảm thấy hơi thương hại.

“Đúng đó, đúng đó, bạn bè với nhau cả mà.”

“Hay là mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi…”

“Ứng Phi Phi, đừng có giả vờ đáng thương, cái vẻ hổ báo cáo chồn hồi trước mất đầu hết rồi?” Tu Vũ chỉ tay vào mặt Ưng Phi Phi: “Mọi người còn nhớ không? Chính Ứng Phi Phi là kẻ đã tung tin đồn Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn, còn đăng lên mạng chửi rủa, nào là bảo Tử Khâm đi chết đi.”

Cô ấy cười nhạt một tiếng: “Còn cả chuyện con nhện lần trước nữa, đấy chẳng phải là gϊếŧ người à? Tôi bảo nhá các cậu có nghe câu “khuyên người độ lượng, trời đánh sấm gầm” chưa?”

Các học sinh lên tiếng nói đỡ cho Ứng Phi Phi lúc nãy đều không ngờ đằng sau lại có việc như thế, trong nháy mắt đều trở nên chán ghét.

“Ác thế hả trời, không hiểu bố mẹ dạy dỗ cậu ta thế nào.”

“Tôi gặp mẹ cậu ta rồi, mang tiếng phu nhân gia tộc lớn, thật ra là một người đàn bà đanh đá, chẳng trách.”

“Không, tôi không đi, Doanh Tử Khâm, cầu xin cậu mà…” Ưng Phi Phi gào thét như một kẻ điên, bị hai viên cảnh sát còng đi.

Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, vừa đi vừa ăn dứa: “Đi thôi.”

Tu Vũ giơ ngón tay cái chia xuống đất với Chung Tri Vãn, rồi cũng đi đến sân tập.

Các học sinh lần lượt giải tán, thì thầm bàn tán.

“Chung nữ thần là học sinh lớp xuất sắc, biết được chân tướng sự việc mà vẫn nói đỡ cho Ưng Phi Phi, hình tượng trong lòng tớ sụp đổ rồi.”

“Nó còn gọi Doanh Tử Khâm là em họ nữa chứ, thế mà lại đi giúp người ngoài, tốt xấu gì là người nhà thì phải chị ngã em nâng, đằng này nó lại đi giúp người ngoài.”

Lần đầu tiên, Chung Tri Vãn phải đón nhận những ánh mắt phán xét trong trường học. Ngày thường, các học sinh trong trường đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Sao bây giờ lại thế này?

Chung Tri vẫn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta siết chặt nắm đấm, chạy như bay về toà nhà dạy học.

Tiết thể dục hoạt động tự do.

Doanh Tử Khâm ngồi tựa dưới gốc cây, đeo tai nghe nghe nhạc, sau đó gửi tin nhắn cho Phó Quân Thâm.

“Tôi đã xem qua mấy nhà tổ chức đấu giá online gần đây trên Star rồi, không có sáu loại dược liệu kia.”

Từ trước đến giờ Phó Quân Thầm đều trả lời ngay lập tức, không biết suốt ngày từ sáng đến tối anh làm gì.

“Ừm, anh biết rồi, em không phải lo chuyện này, để anh là được rồi.”

Hai giây sau, anh lại nhắn cho cô một tin khác.

“Tối nay đi cửa hàng thú cưng không?”

“Sao?”

“Không phải em muốn mua lợn à?”

Doanh Tử Khâm nhướng mày.

Quả nhiên lên hot search cũng không tốt, ai ai cũng biết Weibo của cô rồi.

“Anh không được nhìn lén đời tư của giới trẻ.”

“… Cô bé, công kích tuổi tác người ta có phải hơi quá không?”

Doanh Tử Khâm đang suy nghĩ xem nên an ủi anh thế nào, một tiếng hét đột nhiên vang lên bên tại.

“Bố Doanh, tránh raaaa!”

Doanh Tử Khâm ngước lên thì nhìn thấy một trái bóng rổ đang lao vù vù về phía cô. Cô cũng không tránh, giơ tay lên gọn gàng bắt lấy bóng, tiện tay ném lại bằng một tay.

Trái bóng chuyền bay theo hình vòng cung một cách hoàn hảo, “bộp” một tiếng, đập vào bảng bóng rổ, rơi vào lưới, rồi đập xuống đất, lăn ra xa. Các nam sinh trên sân bóng rổ đều sững sờ không thốt lên lời.

Mę kiếp?

Như thể mà vẫn vào được ư?

ít nhất phải cách 20 mét cơ mà?

Bóng ăn ba điểm cũng chỉ cách 6,25 mét.

“Anh Nhiên, kỹ thuật ném bóng vào rổ của bố Doanh còn giỏi hơn cả anh nữa.” Cậu đàn em thảng thốt: “Anh Nhiên, vị trí bá chủ bóng rổ của anh cũng không còn giữ được nữa.”

Giang Nhiên tối sầm mặt, nghiến răng: “Mày im mồm cho tao!”

Mấy ngày nay, cậu ta tự kỷ đến nỗi không muốn nói chuyện nữa.

Cho dù là ở đế đô, cậu ta cũng chưa từng gặp một ai biếи ŧɦái như thế này.

So với Doanh Tử Khâm, những người thừa kế ở đế đô chỉ là hạt cát.

Giang Nhiên tức quá đá vào trái bóng trút giận, sau đó đút tay vào túi đi mất hút.

***

Lúc Ưng phu nhân nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, bà ta vẫn không dám tin.

Phi Phi nhà bà ta lúc nào cũng ngoan ngoãn, tại sao lại vào đồn cảnh sát được?

Ưng phu nhân cuống quýt chạy tới đồn cảnh sát, hỏi thăm một hồi mới biết là do tranh chấp phỉ báng trên mạng.

Bà ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Chú cảnh sát, chuyện nhỏ như vậy mà phải làm phiền phức thế này ư?” Ưng phu nhân mỉm cười tự phụ, ra vẻ cao ngạo: “Bảo đối phương bồi thường cho chúng tôi là được rồi, tôi cũng không lấy nhiều, đền năm trăm tệ thôi, Phi Phi nhà chúng tôi cũng không thể chịu oan ức.”

Bà ta vừa nói hết câu, cả văn phòng bỗng rơi vào trầm mặc.

Cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung hạ bút xuống, nhìn bà ta bằng ánh mắt kỳ quặc, giộng giễu cợt: “Bồi thường cho nhà bà?”

Ưng phu nhận ngượng nghịu, tuy nhiên sự tức giận vẫn chiếm phần hơn: “Tôi nói có gì không đúng sao?”