Chương 76 + 80

Nữ sinh ngẩn ra: “Vứt xuống hồ á?”

Chung Tri Vãn nói năng thản nhiên: “Nếu vứt vào thùng rác, nói không chừng nó còn biết tự mình bỏ ra.” “Như thế có tàn nhẫn quả không?”

Nữ sinh do dự “Trả con lợn này lại cho lớp A19 hoặc giao cho chủ nhiệm đạo đức không phải là được rồi ư?”

“Cậu nghĩ học sinh lớp A19 sẽ tuân thủ quy định của trường chắc?” Sắc mặt Chung Tri Vãn càng lạnh nhạt hơn: “Không có ai dạy cho bọn họ một bài học, thì sao bọn họ biết điều được?”

Nữ sinh kia cảm thấy nói vậy cũng có lý, nhưng vẫn chưa hết đắn đo: “Nhưng mà…”

Chung Tri Vãn thấy cô bạn không có động tĩnh gì thì mất kiên nhẫn, lập tức tự mình bước tới, nhấc con lợn mini đang đứng trên mặt đất lên. Bất ngờ bị nhấc lên không trung khiến Đô Đô hơi hoảng sợ, bốn cái chân lợn nhỏ xíu đạp tới đạp lui, giãy giụa không ngừng.

Chung Tri Vãn chẳng để tâm đến những điều này, cô ta đi tới bên hồ, rồi vứt con lợn xuống. Lợn mini rất nhỏ, còn chưa sủi bọt tăm thì đã không thấy bóng dáng đầu nữa.

Chung Tri Vãn lấy khăn ướt ra lau tay, xác nhận không còn dính mùi hôi nữa mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô ta còn chưa kịp quay người, thì một sức mạnh từ đằng sau ập tới, đạp thắng cô ta xuống hồ.

“Tõm” một tiếng, động tác cực nhanh, nữ sinh đi cùng còn chưa kịp phản ứng.

Hai giây sau, cô ta kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy cô bé đứng bên bờ hồ, trong lòng ôm con lợn mini ban nãy bị Chung Tri Vãn ném xuống dưới.

Sương mờ mông lung trong đôi mắt phượng kia đã tan đi, mắt cô tựa như một mặt hồ kết bằng.

Nhưng trong khoảnh khắc này, lớp băng đó lại rắc một tiếng vỡ vụn.

Khí lạnh tỏa ra bốn phía, lạnh lẽo đến ghê người.

Nữ sinh không kìm được mà rùng mình.

Cô ta thậm chí còn nhìn thấy sát ý trong đôi mắt ấy.

“Cửu… Ục Ục, cửu với!” Chung Tri Vãn vừa hoang mang vừa sợ hãi: “Tôi không biết bơi, cứu tôi với!”

Nhưng không có ai động đậy.

“Mẹ nó chứ, Chung Tri Vãn, ác cũng phải vừa vừa thôi chứ?” Cậu em từ đằng sau chạy tới thở hồng hộc, giận dữ đến mất kiểm soát: “Mày làm vậy thì có khác gì gϊếŧ người không?!”

Mạng của thú cưng thì không phải là mạng chắc? Chung Tri Vãn nào còn nghe được cái gì cô ta hoảng sợ vô cùng đã sắp sụp đổ đến nơi: “Cứu! Cứu tôi với!”

Nữ sinh cuối cùng cũng hồi thần, ngây ngốc nói: “Tri, Tri Vãn, tớ cũng không biết bơi.”

“Cứu tôi!” Bản năng sinh tồn khiến Chung Tri Vãn hướng về phía cô bé cầu cứu: “Em họ, cứu tôi với…”

Nhưng Doanh Tử Khâm căn bản không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cúi đầu cứu chữa cho Đô Đô đang nằm trong lòng mình.

Chung Tri Vãn lại giãy giụa thêm mấy cái nữa, có vẻ sắp chìm xuống rồi.

Cho đến tận khi cô ta nhìn thấy Giang Nhiên ở cách đó không xa đang đi về phía này, trong lòng cô ta lại một lần nữa thắp lên hy vọng: “Giang Nhiên! Giang Nhiên cứu tôi!”

Giang Nhiên tất nhiên đã nghe thấy, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ.

Biểu cảm trên mặt cậu ta rất thản nhiên, bên môi còn treo một nụ cười khinh miệt, lạnh lẽo.

Giống như bị một xô nước lạnh dội xuống đầu, lòng Chung Tri Vãn cũng lạnh cóng. Một cơn đau thắt ngực, trái tim không ngừng co rút.

Sau khi Doanh Tử Khâm xác nhận Đô Đô không có gì đáng ngại, mới ngẩng đầu lên: “Kéo ra ngoài.”

Hai cậu em bước lên, kéo Chung Tri Vãn đang giãy giụa ở trong hồ ra.

Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, ném thẳng cô ta xuống đất.

Mặt Chung Tri Vãn đỏ ửng vì ngạt thở, đau đớn ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ..”

Cả người cô ta ướt sũng, trông vô cùng nhếch nhác.

Khu hồ Đông dần dần có nhiều học sinh đi tới, bọn họ đều nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi.

Nữ sinh kia giờ mới dám bước lên, cô ta đỡ Chung Tri Vãn dậy, nhỏ giọng nói: “Tri Vãn, để tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé.”

Chung Tri Vãn khó khăn lắm mới khôi phục được nhịp thở bình thường, cơ thể lạnh đến rùng mình.

Cô ta lại quay sang nhìn Giang Nhiên một cái, cậu ta vẫn thản nhiên như không khiến trong lòng cô ta càng thêm khó chịu, mau chóng rời đi dưới sự giúp đỡ của nữ sinh.

“Phì!” Cậu em nhổ một bãi nước bọt: “Loại này mà cũng được gọi nữ thần, đúng là lũ quáng gà.”

“Bố Doanh, xin lỗi cậu, cậu đánh tớ đi.” Tu Vũ rất hổ thẹn: “Tại tớ không để mắt kỹ đến Đô Đô, để nó chạy ra ngoài.”

Mấy ngày này, Đô Đô đã học được cách đi lại.

Có lúc sẽ chạy rất nhanh, chớp mắt là không thấy đâu nữa. “Không trách cậu.” Doanh Tử Khâm lấy ra một viên thuốc, chậm rãi đút cho Đô Đô ăn: “Chẳng ai ngờ đến cả.”

Viên thuốc này có hiệu quả rất nhanh, chỉ trong mười mấy giây, Đô Đô đã tỉnh lại

Nó dùng cái mũi nhỏ xinh hồng hào của mình cọ cọ vào lòng bàn tay cô, phát ra tiếng hừ hừ vui vẻ.

Doanh Tử Khâm xoa đầu nó, ánh mắt hơi dịu đi. “Cũng may bố Doanh đến kịp lúc.” Cậu em lúc này mới thấy sợ hãi: “Nếu như muộn mấy giây nữa thôi thì Đô Đô đã không còn nữa rồi.” I, nhưng cậu ta nhớ chẳng phải lúc đó bố Doanh còn đang bận ư?

Sao đột nhiên lại muốn tới hồ Đông?

Cứ như đã biết chuyện này từ trước rồi vậy.

Cậu em gãi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa. Doanh Tử Khâm đặt Đô Đô lên vai mình, tùy tiện xắn ống tay áo đồng phục lên: “Các cậu quay về đi, tôi tới phòng tư vấn tâm lý một chuyến.”

Trên con đường trước mặt. “Tri Vãn, cậu đừng chọc vào Doanh Tử Khâm nữa.” Nữ sinh lúc này vẫn còn thấy sợ: “Cậu đã quên khi ấy cậu ta ấn đầu Ứng Phi Phi vào thùng rác như thế nào à?”

Chung Tri Vãn mím môi, tức đến mức tay run bần bật.

Sao cô ta biết được sẽ có người nhìn thấy? Cũng càng không ngờ tới, đến cô ta mà Doanh Tử Khâm cũng dám ra tay độc ác như vậy.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Doanh Tử Khâm không sợ người khác sẽ nói mình là đồ ác độc ư?

Còn Giang Nhiên nữa.

Vành mắt Chung Trị Vãn đỏ lên.

Lúc hai người đi ra khỏi cổng trường, vừa khéo đυ.ng phải Hạ Tuần từ bên ngoài trở về.

Hạ Tuần nhíu mày: “Em làm sao thế?”

“Thầy Hạ, em không sao.” Chung Tri Vãn mỉm cười đầy miễn cưỡng:

“Chỉ là phải tới bệnh viện một chuyển.”

“Thầy Hạ, thầy không biết đâu, từ khi Doanh Tử Khâm rời khỏi lớp xuất sắc, đúng là càng lúc càng xấu xa.” Nữ sinh kia khá tức giận: “Ban nãy cậu ta đã đạp Tri Vãn xuống hồ Đông.”

Vẻ mặt Hạ Tuần hơi thay đổi.

Nước hồ Đông rất sâu, trước đây từng xảy ra chuyện chết đuối trong hồ, nhà trường rất coi trọng việc này.

Cái này đã có thể khép vào tội gϊếŧ người không thành rồi.

“Em đến bệnh viện trước đi.” Hạ Tuần gọi cho Chung Tri Vãn một chiếc taxi: “Chuyện này tôi sẽ nói với hiệu trưởng.” “Em không muốn làm phiền thầy Hạ.” Chung Tri Văn cúi đầu:

“Nói thế nào thì em và em ấy cũng là chị em họ, em ấy nóng tính, lẽ ra em nên nhường em ấy mới phải.” Lông mày Hạ Tuần nhíu lại càng chặt hơn, cũng càng không ưa

Doanh Tử Khâm. Anh ta điềm đạm nói: “Không phiền gì cả.”

Chung Trị Văn họ lên mấy tiếng: “Vậy thì em cảm ơn thầy ạ.”

Lúc này ông cụ Chung đang lướt mạng xã hội, tán gẫu với cư dân mạng.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ông ngẩng đầu.

Nhìn thấy Chung Tri Vãn mặt mày đẫm nước mắt, ông cụ Chung ngẩn người: “Đã xảy ra chuyện gì thế, sao Vãn Vãn lại khóc vậy?”

Chung Tri Vãn cắn môi, không trả lời, một làn sương mờ dâng lên trong đôi mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Bố à, còn ai ngoài đứa con nuôi nhà họ Doanh ấy nữa, bố có biết nó đã làm gì không?” Chung phu nhân cố nén cơn giận lên tiếng: “Nó vì một con thú cưng mà đạp Vãn Vãn vào trong hồ.”

“Vãn Vãn không biết bơi, thời tiết tháng ba còn khá lạnh nữa, lỡ như xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao?”

Bà ta thật không ngờ, một đứa con nuôi mà lại có gan to tày trời như thế.

Chung Tri Vãn là thiên kim đại tiểu thư do một tay bà ta nuôi nấng, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế?

Chung phu nhân lại lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Bố, con sẽ không cứ thế mà cho qua chuyện này đâu.” Chung Tri Vãn là cháu ruột của ông cụ Chung, đến đại tiểu thư thật sự của nhà họ Doanh cũng không được cưng chiều như Chung Tri Vãn.

Cho dù ông cụ Chung có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể không biết ai mới là người họ Chung chứ?

Chung Tri Vãn ngẩng đầu lên.

Cô ta cũng rất muốn biết rốt cuộc thái độ của ông cụ chung với Doanh Tử Khâm là thế nào. Ông cụ Chúng bỏ điện thoại xuống, chậm rãi nói: “Chuyện này để Tử Khâm tan học về rồi nói tiếp.”

Vẻ mặt Chung Tri Vãn thay đổi trong phút chốc, lộ ra vẻ không thể tin nổi, càng lúc sắc mặt cô ta càng trắng hơn. Chung phu nhân nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe lầm hay không: “Lão gia tử?” Chẳng lẽ họ đổ oan cho một đứa con nuôi?

“Đưa Vãn Vãn đi tắm nước ấm đi.” Ông cụ Chung dặn dò: “Bảo nhà bếp đi đun thuốc.”

Chung Tri Vãn mím chặt môi đến nỗi trắng bệch, rầu rĩ đáp một tiếng, rơm rớm nước mắt.

“Bố, ý bố là gì?” Chung phu nhân không nhịn được nữa: “Vãn Vãn mới là cháu ruột của bố, sao bố có thể thiên vị một người ngoài như vậy?”

Không phải là ông già rồi nên không biết đâu là thân đầu là lạ chứ?

“Phải hỏi rõ ràng mọi chuyện thì mới có thể kết luận được.” Ông cụ Chung nhàn nhạt nhìn bà ta một cái: “Còn không mau đưa Vãn Vãn lên tầng nghỉ ngơi?”

Tuy giờ ông cụ Chung đã già những cổ phần nằm trong tay ông, vì thế ông vẫn rất có tiếng nói trong nhà. Dù Chung phu nhân có không muốn thì cũng chỉ có thể làm theo mà thôi. Chung Tri Vãn chết lặng bước lên tầng, ấm ức muốn khóc.

“Vãn Vãn, hai tháng nay ông con hồ đồ.” Chung phu nhân an ủi con gái: “Chắc là ông con thấy đứa con nuôi kia đáng thương nên động lòng trắc ẩn mà thôi. Đợi đến khi ông còn nhận ra bộ mặt thật của nó rồi, ông sẽ dung túng nó như thế này nữa ư?”

“Mẹ, con biết chuyện này, con chỉ.” Chung Tri Vãn lau nước mắt: “Con chỉ không thể chịu được ông nội tốt với nó như vậy.”

Dựa vào đâu chứ?

Nó chỉ là một đứa con nuôi, nhà họ Doanh cũng không để vào mắt, sao ông cụ Chung lại coi như là báu vật vậy?

“Vãn Vãn, con yên tâm.” Khác với con gái, Chung phu nhân vô cùng bình tĩnh: “Quan hệ huyết thống là thứ không thể coi khinh được.

Người ông con thương nhất là con, không biết chúng nó về, ông con sẽ mắng nó cho con đấy.”

Chung Tri Vãn lại không nghĩ vậy, móng tay cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta mím môi, lại nhớ đến câu “Cô ấy mới là chính chủ” nghe được hôm đó. Cô ta vẫn chưa kể cho Chung phu nhân chuyện này.

Văn phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng đang nghe điện thoại. Sau khi cúp máy, ông mới hỏi: “Thầy Hạ, thầy đến đây lúc này là có chuyện gì sao?”

Hạ Tuần đơn giản kể lại sự tình một lượt: “Hiệu trưởng, tôi cho rằng phải ghi lỗi vào học bạ.”

“Ồ, chuyện này à.” Hiệu trưởng không bất ngờ lắm: “Cú điện thoại ban nãy là về chuyện này. Thầy Hạ, chắc hẳn thầy chỉ nghe lời nói từ một phía thôi nhỉ?”

Hạ Tuần ngẩng đầu, đôi mắt dưới gọng kính vàng lạnh lẽo: “Hiệu trưởng, ý ông là gì?”

“Chuyện là thế này…” Hiệu trưởng nói: “Là em Chung sai trước, tuy nhiên em Doanh cũng hành xử hơi thái quá nhưng không đến mức phải ghi lỗi vào học bạ.”

Hạ Tuần hơi nhíu mày.

Những tính mạng của một con thú cưng có thể sánh với con người ư?

“Thầy Hạ.” Hiệu trưởng đắn đo một chút rồi lại nói: “Thực ra thầy nên biết lớp A19 là lớp không cần quản lý quá nhiều, thầy thực sự không cần phải quá chú ý đến em Doanh đâu.”

Giọng ông rất uyển chuyển: “Dù sao thì em Doanh cũng không đến lớp quốc tế.” Ý là thầy chỉ cần quản học sinh lớp quốc tế là được.

Vẻ mặt Hạ Tuần cứng lại, trong nháy mắt lộ ra vẻ khó coi, có điều rất nhanh sau đó, anh ta đã khôi phục lại vẻ mặt như thường. Anh ta day day ấn đường, nói: “Xin lỗi hiệu trưởng.”

Có rất nhiều học sinh không được ngoan lắm, anh ta đều không thích. Giang Nhiên và Tu Vũ của lớp A19 cũng vậy, nhưng ấn tượng Doanh Tử Khâm để lại cho anh ta là tệ nhất.

Bất kể là về học tập hay là nhân phẩm, lại còn có khuynh hướng bạo lực nữa. Với lại còn nhiều lần phạm lỗi, dạy mãi mà không chịu sửa.

Hạ Tuần cũng không nói gì thêm, quay người rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng.

Doanh Tử Khâm bước ra khỏi văn phòng tư vấn tâm lý, trên tay cầm bản báo cáo chẩn đoán tâm lý.

Báo cáo viết bốn chữ. Rối loạn lưỡng cực. Bệnh rối loạn lưỡng cực khác với chứng trầm cảm. Ngoài trầm cảm ra còn kèm theo đó là cáu giận thất thường nữa.

Người mắc bệnh này phần lớn là thanh thiếu niên khoảng từ 15 – 19 tuổi, do gen di truyền, gia đình, bạo lực học đường,… tóm lại, ai cũng có khả năng mắc rối loạn lưỡng cực. Nhiều lần chịu ấm ức, thỉnh thoảng sẽ bùng nổ.

Doanh Tử Khâm chùng chân tựa vào tường, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô là thầy thuốc, cũng là độc dược sư. Nhưng cô lại không quan tâm đến vấn đề tâm lý, dù sao thì trước đây cũng không có chuyện như thế này.

Bác sĩ tâm lý nói vốn dĩ cô chỉ trầm cảm thôi nhưng trong một tháng qua đã có khá nhiều lần cảm xúc của cô vượt quá giới hạn. Thế nên kết luận bác sĩ đưa ra là rối loạn lưỡng cực, chỉ có điều là ở mức nhẹ.

Doanh Tử Khâm biết chuyện này là thế nào,

Vì cô đã hoàn toàn thức tỉnh, không còn như ngày trước, luôn bị nhà họ Doanh khống chế nữa.

Nhưng áp bức mà nhà họ Doanh dành cho cô quả thật đã gây ra vết thương không thể bù đắp được trong tâm lý của cô. Chẳng trách sau khi cô trở về Trái đất, cô lại không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân.

Cũng khó trách cơ thể của cô lại yếu ớt đến vậy, thì ra là do đổ bệnh.

Lúc bệnh trầm cảm phát tác, không thiết ăn uống, cảm xúc với những việc xung quanh cũng dần dần biến mất. Cuối cùng sẽ biến thành một con rồi vô hồn, cứ như là đã chết rồi vậy. Càng khiến cho việc hóa giải nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh chậm hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.

Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn Phú Quận Thâm gửi cho mình.

“Yểu Yểu, thế nào rồi?”

Phó Quân Thâm biết hôm nay cô có cuộc hẹn tư vấn tâm lý, cô cũng không giấu anh.

“Rối loạn lưỡng cực, không nghiêm trọng.”

Sau khi gửi tin nhắn này, đầu bên kia im lặng một hồi lâu.

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày. Cô có thể tính được quá khứ, có thể tính được tương lai. Nhưng vì năng lực thần toán chưa khôi phục lại nên cô chỉ có thể thấy được chuyện trong mười mấy ngày. Chuyện xảy ra lâu hơn thì vô cùng mờ nhạt.

Thế nên, cô không xem được quá khứ của Phó Quân Thâm.

Những cô nghe nói, ở nhà họ Phó, ngoại trừ công cụ nhà họ Phó ra thì những người khác đều rất không hoan nghênh anh. Một phút sau, điện thoại mới vang lên một lần nữa.

“À, không sao đâu, sau này ngày nào em cũng sẽ vui vẻ.” Lông mi Doanh Tử Khâm rủ xuống, cô gửi một cái meme Budding Pop đi.

Lần này Phó Quân Thâm như mọi khi, nhắn tin trả lời ngay lập tức.

“Hửm? Dạo này bạn nhỏ trở nên đáng yêu rồi ư?”

Có nhiều khi cô không muốn nói chuyện với anh một chút nào. Cất báo cáo chẩn đoán tâm lý đi, Doanh Tử Khâm về lớp A19, lấy iPad mới mua ra.

Tu Vũ đang cho Đô Đô ăn ngô liền xáp lại gần: “Bố Doanh, cậu muốn chơi game à?”

“Không.” Doanh Tử Khâm mở app livestream Cá Mập ra: “Livestream, kiếm tiền.”

Bên kia.

Hạ Tuần trở về căn phòng thì nhìn thấy một đứa nhóc đang nằm bò trước máy tính của mình để xem gì đó, lại còn bật tiếng rất to nữa chứ: “Thầy Hạ, xin lỗi thầy. Trẻ con nghịch quá.” Cô giáo ở bên cạnh bế đứa bé lên, liên tục xin lỗi: “Động vào máy tính của thầy, tôi thực xin lỗi.” “Không sao.” Hạ Tuần day huyệt Thái Dương, cũng không tiện nói gì.

Anh ta ngồi xuống mới phát hiện ra đứa bé này dùng máy tính của anh ta để xem livestream chơi game.

Hạ Tuần không thích loại hình giải trí này. Anh ta di chuyển con trỏ chuột định tắt đi thì bất cẩn ấn vào một cửa sổ mới nhảy ra. Cái này xuất hiện do streamer được thưởng lớn. Cửa sổ web thay đổi, sang một phòng livestream mới, là một livestream về học thuật. Không có sự lòe loẹt, ồn ào của phòng livestream trò chơi, phòng livestream này rất yên tĩnh.

Chỉ có một tờ giấy và một bàn tay đẹp đến quá đáng.

Ngón tay thon dài, trắng nõn, trong suốt như bạch ngọc, tựa như được phủ lên một lớp ánh sáng nhạt.

Nhưng điều khiển Hạ Tuần chú ý không phải là bàn tay mà là đề bài trên trang giấy kia, một trong bảy đề toán khó nhất thế giới.

Giả thuyết Riemann.

Được đưa ra vào năm 1859 nhưng phải đến năm 2016, nghĩa là hơn 100 năm sau khi giả thuyết này ra đời, mới có nhà toán học chứng minh nó.

Đề khó thế này là môn bắt buộc ở Đại học Norton. Nhưng Hạ Tuần lại nhận ra, cách của chủ nhân bàn tay chứng minh giả thuyết Riemann khác với nhà toán học năm 2016 kia.

Sắc mặt anh ta thay đổi, cuối cùng cũng xem chăm chú hơn. Lần đầu tiên Hạ Tuần tiếp xúc với livestream nên không tắt bình luận trên màn hình đi.

Vô số dòng bình luận với màu sắc khác nhau lướt qua.

“Đại thần, hôm nay có thể giảng về Vật lý đại học không?”

“Quỳ xuống cầu xin đại thần giảng Nguyên lý điện từ trường. Sinh viên khối A sắp trượt rồi. Hu hu hu, các chị em, là con gái thì phải suy nghĩ thật kỹ trước khi chọn chuyên ngành Điện tử đấy.”

“Tự dưng thấy mình thất học quá. Một câu “trời đựu” tung hoành khắp thiên hạ. Ngoài bình luận câu “đỉnh của chóp” cho đại thần ra thì tôi còn làm được gì nữa?”

Hạ Tuần nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nhanh chóng đăng ký một tài khoản rồi bắt đầu bình luận.

“Bạn có thể chứng minh phương trình Navier-Stokes không?”

Phương trình Navier-Stokes cũng là một trong những đề toán học khó nhất thế giới.

Bình luận này vừa xuất hiện, những người xem livestream khác liên mất hứng.

“Bạn vừa bình luận ơi, đằng ấy mới xem livestream à? Nội dung livestream đã được quyết định sẵn từ hôm trước. Không biết là xin đại thần nói về thứ khác thì phải donate hả? Tài khoản thường sao mà lầm yêu cầu thế? Sao đằng ấy không lên trời chơi với chim luôn đi?”

“Bất lịch sự như vậy, đại thần sẽ không giảng cho đằng ấy đâu.”

Hạ Tuần nhíu mày.

Anh ta tạm dừng livestream, mở tài khoản mới đăng ký của mình ra, nạp 100 nghìn tệ vào.

Hạ Tuần đến Thanh Trí làm giáo viên không phải là vì thiếu tiền, nhà anh ta vốn rất giàu. Tiền với tri thức, cái đằng trước còn lâu mới quan trọng bằng cái đằng sau.

Hạ Tuần donate hắn 100 cái tên lửa, một lần nữa gây ra màn hình sao băng. Số lượng người trong phòng livestream lại tăng lên.

Sau khi donate 100 nghìn tệ, trong phòng livestream vang lên một giọng nói.

“Biết.”

Một từ rất xa cách. Giọng nói cũng nhàn nhạt, không thể phân biệt ra là nam hay nữ nhưng rất hay.

Hạ Tuần nhìn thấy bàn tay đó lấy một tờ giấy khác, không nhanh không chậm giải phương trình Navier-Stokes. Sắc mặt anh ta từ nghiêm túc chuyển thành chấn động. Không ngờ một streamer trên mạng lại có thể chứng minh được. Anh ta và một vài người bạn đại học của anh ta cũng không thể giải nổi. “Tuy không hiểu những đề khó này nhưng tôi tò mò

không biết đại thần là vị học giả lão làng nào trong giới học thuật quá.”

Hạ Tuần cũng khá là tò mò. Anh ta còn chưa gửi bình luận hỏi thì điện thoại vang lên, cuộc điện thoại này không hiển thị số gọi đến. Số điện thoại đã bị giấu đi. Sắc mặt Hạ Tuần thay đổi, ra khỏi văn phòng mới nhấc máy: “Thầy ạ.” Đầu dây bên kia là một ông cụ người nước ngoài những tiếng Hoa của ông lại giỏi đến bất ngờ. Chỉ có điều giọng ông vẫn mang khẩu âm của châu u.

“Hạ, em ở nước Hoa thể nào rồi?”

“Tất cả vẫn tốt ạ. Thầy cũng chú ý đến sức khỏe của mình ạ.”

“Hạ, thầy phải nhắc nhở em, còn ba tháng nữa là em phải thi rồi. Nếu lần này mà em còn không qua nữa thì thấy cũng hết cách.”

Ngữ khí của ông cụ khá tiếc nuối.

Hạ Tuần mím chặt môi không nói gì.

Người ngoài không biết, vào được Đại học Norton rồi không đồng nghĩa với việc có thể thành công lấy được bằng tốt nghiệp của Đại học Norton Hơn nữa khác với những trường đại học khác học viện của Đại học Norton có những đẳng cấp khác nhau. Cấp SSS là cao nhất, cấp D là kém nhất.

Học viện mà anh ta học được đánh giá là cấp D. Mà học viện dưới cấp A bao gồm cả sinh viên học viện cấp A cũng đều phải tham gia một bài kiểm tra, tổng cộng là ba lần.

Nếu anh ta không thể qua được bài kiểm tra này thì anh ta sẽ bị hủy học vị.

Hạ Tuần về chỗ, ngẩn ngơ nhìn livestream. Anh ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gửi tin nhắn riêng cho streamer.

“Bạn có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Song, cho đến khi kết thúc livestream rồi, tin nhắn của anh ta cũng không được đáp lại.

Hạ Tuần nhíu mày, bỏ qua sự khó chịu trong lòng, cầm sách rồi bắt đầu soạn giáo án.

Tan học, Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của ông cụ Chung. Ông bảo cô đến nhà họ Chung, ông cũng đã cử tài xế đến đón cô.

Doanh Tử Khâm ngồi xuống ghế sau, mở app livestream Cá Mập ra xem thu nhập của mình hôm nay.

Sau khi chia 50% cho app, cô nhận được 70 nghìn. 50 nghìn tệ trong đó đến từ một tài khoản mới. Tài khoản này còn gửi tin nhắn riêng cho cô nữa. Nhưng cô không không quan tâm. Người xem donate, cô giải phương trình Navier-Stokes, không bao gồm việc giải đáp những vấn đề khác.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, tựa vào cửa chợp mắt một lúc. 20 phút sau, tài xế dừng xe ở cổng lớn nhà họ Chung. Đang là giờ cơm, người làm trong nhà bếp đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn.

Trong phòng khách.

Ngoài Ông cụ Chung ra, Chung Mạn Hoa, Chung phu nhân và Chung Tri Vãn đều có mặt đầy đủ. Chung Mạn Hoa nhìn thấy cô gái đi vào thì thay đổi sắc mặt. Nhưng ngại vì ông cụ Chung đang ở đây nên bà ta nhẫn nhịn không nói gì.

Một bên, vành mắt Chung Tri Vãn đỏ bừng, hiển nhiên là không lâu trước đó đã khóc một trận.

Doanh Tử Khâm đưa mắt liếc nhanh một vòng. Chú ý thấy môi Chung Tri Vãn cong cong giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cô cũng không quan tâm, chỉ gật gật đầu với ông cụ Chung: “Cháu chào ông.”

Ông cụ Chung còn chưa nói gì, Chung phu nhân đã đập bàn, giận dữ đứng phắt dậy: “Một đứa con nuôi như này lại không biết ngại mà gọi ông? Mày đẩy Vãn Vãn xuống hồ, sao mày lại độc ác như thế? Tao nói…”

Còn chưa nói xong, ông cụ Chung đã giận dữ quát một tiếng: “Câm miệng lại cho ta!”

Chung phu nhân ngạc nhiên. “Tử Khâm, đến đây với ông nào.” Ông cụ Chung vẫy vây tay.

Đợi đến khi Doanh Tử Khâm ngồi xuống, ông cụ Chung mới lạnh mặt nói: “Chung Tri Vãn, xin lỗi em họ cháu đi!”

Ông vừa nói câu này xong, đừng nói là Chung phu nhân đến Chung Mạn Hoa cũng ngẩn người.

Chung Tri Vãn càng không thể tin được mà ngẩng đầu: “Ông?”

Bắt cô ta xin lỗi?

Chẳng lẽ người phải xin lỗi không phải là Doanh Tử Khâm ư?

Chung Mạn Hoa cũng thấy khó hiểu. Các cụ ngày xưa vẫn nói “con gái lấy chồng như bát nước hắt đi”, kể từ khi bà ta được gả vào nhà họ Doanh thì bà ta đã là người nhà họ Doanh, con gái bà ta sinh ra cũng mang họ Doanh.

Với các gia tộc coi trọng kế thừa như họ thì cháu ngoại không thân bằng cháu nội, dù sao thì cũng khác họ mà.

Trước đây, lúc chưa tìm được Doanh Tử Khâm thì ông cụ Chung cũng không đối xử với Tiểu Huyên tốt bằng Chung Tri Vãn.

Sao bây giờ lại… “Lão gia tử”

Cơn giận của Chung phu nhân lập tức tuôn trào: “Vãn Vãn mới là người bị hại, sao bố lại bắt con bé xin lỗi một đứa con nuôi…”

“Câm miệng!”

Ông cụ Chung lại tức giận quát: “Đến lượt con lên tiếng à?”

Chung phu nhân bị quát đến ngẩn người.

Ông cụ Chung nhìn Chung Tri Vãn: “Sao cháu lại ném thú cưng của Tử Khâm vào hồ?”

Nghe đến đây, sắc mặt Chung Tri Vãn hơi thay đổi.

Cô ta không ngờ ông cụ Chung đã biết chuyện này.

Chung Tri Vãn cắn chặt môi đến mức bật máu, nghẹn ngào nói: “Trường học không cho nuôi thú cưng.”

“Vậy cháu có thể tùy tiện xử lý sao? Đó là thú cưng của cháu à? Cháu là lãnh đạo nhà trường? Hả?”

L*иg ngực ông cụ Chung phập phồng, hiển nhiên ông đang vô cùng tức giận.

“Hồi cháu còn nhỏ, ông không dạy cháu nhặt được của rơi, trả lại người mất à?”

Bị chất vấn như vậy, Chung Tri Vãn xấu hổ vô cùng, nước mắt rơi lã chã: “Đó là vì… là vì…”

“Không có vì cái gì cả.”

Ông cụ Chung không nghe: “Xin lỗi ngay lập tức.”

Chung Tri Vãn nhịn xuống cảm giác xấu hổ, chỉ đành khom lưng với cô gái: “Chị xin lỗi, chị không nên ném thú cưng của em đi, mong em tha lỗi cho chị.”

Doanh Tử Khâm vẫn chẳng thèm quan tâm, cô đặt một hộp điểm tâm xuống: “Ông ngoại, cháu đi trước đây.”

“Đi đường cẩn thận.”

Ông cụ Chung đứng dậy, tiễn cô ra ngoài: “Hôm nào ông đến trường thăm cháu.”

Cửa mở ra rồi lại đóng vào. Không khí trong phòng khách như đóng băng lại.

Đến một lời đáp cũng không có, Chung Tri Vãn càng tủi thân hơn.

Cô ta nhào vào lòng Chung phu nhân: “Mẹ, con đã xin lỗi rồi, mẹ xem nó đi…”

Ông cụ Chung nghe thấy câu này thì tức đến nhức cả đầu: “Chung Tri Vãn, không phải là cháu xin lỗi thì Tử Khâm phải tha thứ cho cháu. Cháu muốn trói buộc đạo đức ư? Dạo này cháu bị làm sao vậy?”

Chung Tri Vãn không nhận được an ủi thì thôi, lại còn bị giáo huấn nữa, thế nên cô ta khóc càng thảm thiết hơn.

Chung phu nhân thở dài: “Lão gia tử, Vãn Vãn đã xin lỗi và cũng biết sai rồi. Bố đừng trách mắng con bé nữa. Con đưa con bé về phòng nghỉ ngơi, ngày mai xin nghỉ học.”

Ông cụ Chung cũng mệt rồi, ông phất phất tay, tự lên thư phòng ở tầng trên. Sau khi Chung phu nhân đưa Chung Tri Vãn vào phòng ngủ thì gọi Chung Mạn Hoa đang chuẩn bị rời đi lại.

“Mạn Hoa, rốt cuộc lão gia tử làm sao vậy?”

Chung phu nhân không vui nói: “Em xem, hôm nay lão gia tử còn bắt Vãn Vãn xin lỗi đứa con nuôi kia nữa. Ý của ông ấy là gì?”

Chung Mạn Hoa nhíu mày, chỉ nói: “Ý của bố, sao chúng ta có thể đoán được?”

Bà ta lại cười khẽ: “Chị dâu, em còn phải ra sân bay, em không nói chuyện với chị nữa.”

Chung phu nhân cũng không tiện hỏi thêm, chỉ đành để bà ta rời đi. Trên đường đến sân bay, Chung Mạn Hoa tâm sự trùng trùng.

Ban đầu, vì mất con mà tinh thần của bà ta rối loạn suốt ba năm.

Thế nên ngay từ đầu, bà ta không biết Doanh Chẩn Đình không tìm được con gái về mà là nhận nuôi một đứa bé khác.

Ba năm sau, đến khi bà ta khôi phục lại bình thường và cũng quen với sự bầu bạn của Tiểu Huyên thì Doanh Chấn Đình mới nói chân tướng sự việc cho bà ta biết, lúc đó Chung Mạn Hoa cũng chấp nhận chuyện đó.

Ngay từ đầu khi đón Doanh Tử Khâm về, Chung Mạn Hoa cũng khá vui mừng những niềm vui ấy không thể át đi nỗi thất vọng.

Hơn nữa, cũng không biết tại sao mà bà ta lại không thể thích được Doanh Tử Khâm, đồng thời bà ta cũng không cảm nhận được liên kết máu mủ giữa mẹ và con.

Cứ như Doanh Tử Khâm không phải là đứa con do bà ta sinh ra vậy.

Chung Mạn Hoa vô cùng phiền muộn.

Bà ta thở dài, ngón tay xoa bóp huyệt Thái Dương.

May mà ngày mai bà ta phải đến châu u, không ở trong nước, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Trường Trung học Thanh Trí. Lúc này, ngoài học sinh ở trong ký túc thì tất cả học sinh đã về nhà rồi thế nhưng tầng ba của nhà văn hoá vẫn còn sáng đèn.

Đó là phòng tư vấn tâm lý.

“Đây là báo cáo bệnh án và kết quả kiểm tra của cô ấy.” Bác sĩ tâm lý đến từ Để đồ đặt một xấp giấy trước mặt người đàn ông: “So với cậu hồi đầu thì quả thật là không nghiêm trọng.”

Phó Quân Thâm nhận lấy, lật xem từng tờ một.

Vẻ mặt anh dần dần lạnh đi.

Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một chút rồi mới mở lời: “Cô ấy rất kỳ lạ.”

Phó Quân Thâm nâng mắt: “Hửm?”

“Vì trong một tháng qua, cô ấy đã tự hồi phục không ít.”

Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Về lý mà nói, với một người bị trầm cảm nặng thì nếu không được chữa trị sẽ không thể tự hồi phục được như thế này.”

Anh ta ngừng một lát mới nói tiếp: “Với tình trạng bệnh trước đây, cô ấy không tự sát đã là may mắn lắm rồi.”

Ánh mắt Phó Quân Thâm thay đổi.

Bác sĩ tâm lý họ một tiếng, lùi về sau tránh khỏi lệ khí xung quanh người đàn ông. Anh ta mỉm cười: “Thế nên tôi mới nói cô ấy rất kỳ lạ. Cậu không phải lo cô ấy sẽ có khuynh hướng tự sát đâu.”

Phó Quân Thâm không nói năng gì, sắp xếp lại bảo cáo rồi trả về chỗ cũ. Anh tựa lưng vào ghế, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Lúc này bác sĩ tâm lý lại nói: “Liệu pháp thôi miên của tôi thất bại trước cô ấy.”

Anh ta day ấn đường, hơi bất lực: “Suýt nữa…tôi bị cô ấy thôi miên ngược lại.”

“O?” Mắt Phó Quân Thâm cong lên, cuối cùng cũng cười khẽ: “Uổng cho anh còn đứng thứ hai trên bảng xếp hạng các thôi miên sự của NOK, sao không bằng cả cô bạn nhỏ nhà tôi thế?”

Bác sĩ tâm lý không hề tức giận mà cười theo, ngữ khí hơi hoài niệm: “Tôi cảm thấy cô ấy rất giống một người.”

Phó Quân Thầm đã quen biết bác sĩ tâm lý mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta để lộ biểu cảm như vậy.

Thân là thợ săn, thôi miên sư đứng hàng đầu bảng xếp hạng của NOK, lại là bác sĩ tâm lý, chắc hẳn anh ta không hề có sơ hở nào về việc khống chế biểu cảm. Dù sao, một biểu cảm nhỏ của con người, cho dù chỉ lướt qua khoảng 0,5 giây cũng đã đủ để cho thôi miên sư đọc được suy nghĩ trong nội tâm của họ.

Trong lúc thôi miên sư tiến hành thôi miên sâu cho người khác, gϊếŧ người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Phó Quân Thâm cau mày, giọng điệu uể oải: “Kẻ nào?”

Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng thở dài: “Một bệnh nhân của tôi, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp cô ấy, không biết bây gi8ờ thế nào rồi.”

Anh ta lại yên lặng một lúc lâu, lắc lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói nhiều, vì vậy bèn chuyển sang chủ đề khác.

“Tình hình của cô ấy đặc biệt, tôi không viết đơn thuốc cho cô ấy.” Bác sĩ tâm lý nói: “Dù sao tác dụng phụ của mấy loại thuốc liên quan đến tinh thần và tâm lý thế này không hề ít.”

Phó Quân Thâm lạnh nhạt ừm một tiếng.

“Có điều…” Bác sĩ tâm lý ngập ngừng: “Cô ấy nhờ tôi chữa bệnh giúp em trai của cô ấy.”

Phó Quân Thâm ngẩng đầu, tựa ra sau: “Anh trả lời thế nào?”

“Tôi đồng ý rồi.” Bác sĩ tâm lý mỉm cười: “Tuy nhiên không phải vì cậu mà là vì cô ấy, có thể cậu không tin nhưng khả năng kiểm soát các biểu cảm nhỏ của cô ấy còn mạnh hơn cả tôi nữa.”

Phó Quân Thâm vẫn chẳng để lộ biểu cảm gì bất ngờ, chỉ mỉm cười:

“Xem ra cô bạn nhỏ nhà tôi đúng là rất lợi hại, khuất phục được cả anh.”

Những thợ săn có tiếng trên bảng xếp hàng của diễn đàn NOK, đặc biệt là ba người đứng đầu cho dù có bỏ tiền ra cũng chẳng mời mọc được.

Tung tích của bọn họ xuất quỷ nhập thần nên cho dù tiền thưởng của bọn họ là cả tỷ đô la Mỹ thì những thợ săn nằm trong tốp 3 vẫn không hề có động tĩnh gì.

Người đứng thứ ba và thứ tư tuy chỉ kém nhau một thứ bậc nhưng chênh lệch lại không thể đong đếm nổi. Càng không cần phải đề cập tới người đứng hạng nhất trên mỗi bảng xếp hạng.

Người đứng đầu bảng xếp hạng thôi miên sự chưa lộ mặt bao giờ, chỉ có vài lời đồn đại mà thôi. Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Bây giờ cậu cần thôi miên à?”

“Không đâu.” Phó Quân Thầm đứng dậy, lười nhác trả lời: “Tôi cảm thấy ở bên cạnh cô bạn nhỏ nhà tôi tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, cũng khỏe lại nhanh hơn, đỡ tốn sức thôi miên của anh, cũng tiết kiệm tiền cho tôi.”

Ngày hôm sau.

Doanh Tử Khâm xin nghỉ phép giúp Ôn Thính Lan, rồi đưa cậu đến phòng tư vấn tâm lý.

“Chị.” Chàng trai kéo góc áo đồng phục của cô gái, đôi môi căng thẳng:

“Em không muốn đi.”

“Không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vai cậu: “Em không cần nói chuyện với anh ta, ngủ một giấc là được rồi, nếu không thoải mái em có thể đánh anh ta một trận.”

Ôn Thính Lan cảm giác chị gái nhà mình càng ngày càng bạo lực: “..”

Cuối cùng, Doanh Tử Khâm đồng ý với cậu mỗi ngày được ăn thêm một chiếc bánh ngọt nhỏ, bấy giờ Ôn Thính Lan mới buông tay bước vào.

Doanh Tử Khâm liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô tựa người vào lan can, ngắm nhìn trời cao: “Năm năm tuổi, mẹ của nó có quay về một lần sau đó nó chẳng hề mở miệng nói chuyện suốt năm năm trời.”

Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Vợ của chủ Ôn à?”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Lúc tôi bắt đầu ghi nhớ thì bố đã ly hôn rồi, nghe bố bảo Tiểu Lan vẫn còn một người chị gái, đã bỏ đi cùng với mẹ nó, mãi chẳng thấy quay về.”

Ôn Phong Miên không nhắc đến, thời gian lại qua quá lâu, vượt ra khỏi phạm vi hiện tại cô có thể tính toán được nên cô cũng chẳng biết rốt cuộc mẹ ruột của Ôn Thính Lan là ai.

Chỉ lờ mờ biết được hình như vì không chịu nổi cuộc sống nghèo khó ở huyện Thanh Thủy nên sau khi sinh ra Ôn Thính Lan, bà ta đã gói ghém tất cả những món đồ giá trị trong nhà, dẫn theo con gái lớn rời đi.

Sau đó không bao lâu, Ôn Phong Miên nhặt được cô, đồng thời đưa cô về nhà, cho dù cuộc sống của ông túng thiếu đến mức chính bản thân cũng khó được no bụng. Chứng tự kỷ của Ôn Thính Lan rất nghiêm trọng, bác sĩ tâm lý bình thường không chỉ không chữa trị được cho cậu mà còn khiến bệnh tình nặng nề thêm. Thế nhưng, hôm qua cô đã thử bác sĩ tâm lý này rồi, cũng được.

Phó Quân Thâm im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Yêu Yểu, đừng lo lắng, bây giờ chữa trị vẫn chưa muộn, sẽ khỏe lại thôi mà.”

Anh nói chậm rãi: “Anh cũng từng mắc chứng bệnh ấy, vẫn vượt qua an toàn đấy, em trai em sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”

“Hả?” Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm nghe anh nhắc đến chuyện quá khứ, cô khẽ cau mày: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Trước giờ anh luôn cười đùa, cũng kiểm soát những biểu cảm nhỏ rất tốt. Thế nên cô không hề nhận ra, không ngờ anh cũng từng mắc chứng tự kỷ.

“Không có chuyện gì cả.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt trả lời: “Tuy em đang dần có chuyển biến tốt như vẫn không nên nghe những chuyện có cảm xúc tiêu cực, đợi em khỏe lại rồi anh sẽ kể cho em.”

Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái, lấy điện thoại ra.

Phó Quân Thảm hứng thú hỏi: “Yểu Yểu lại xem phim gì mới đấy?”

“Không xem.” Doanh Tử Khâm mở đồng hồ báo thức ra: “Tôi cài chuông báo thức.”

Phó Quân Thầm: “?”

“Đến lúc đó nhắc nhở anh đừng quên mất.” Cô nói với giọng không nhanh không châm: “Ông lão già hơn tôi năm tuổi.”

Kết quả của lần trị liệu thôi miên đầu tiên khiến người ta lạc quan, cảm xúc của Ôn Thính Lan đã ổn định hơn nhiều. Sau khi hẹn thời gian cho buổi trị liệu tiếp theo với bác sĩ tâm lý xong, Doanh Tử Khâm quay về nhà họ Ôn một chuyển rồi đến theo lời mời của ông cụ Thịnh.

Tên đầy đủ của ông cụ Thịnh là Thịnh Thanh Đường, là một bậc thầy thư pháp và quốc họa. Thời còn trẻ ông rất nổi tiếng trong lĩnh vực, một bức tranh chữ ít nhất cũng phải có giá từ mấy triệu trở lên. Sau khi già rồi lại ấn cư, sống trong một tòa biệt thự nhỏ ở phía đông của thành phố Hộ, chăm hoa trồng cây.

Lần trước Thịnh Thanh Đường còn nhờ viện trưởng của bệnh viện Thiệu Nhân tặng cô mấy giỏ trái cây, hoa quả nhà tự trồng. Lý do ông vào viện là vì đã sắp đến đầu bày rồi mà vẫn chưa yên phận, tự mình trèo lên cây hái quả, bất cẩn ngã xuống đất. Đặc biệt, Thịnh Thanh Đường không tin tưởng thuốc Tây y, ngày xưa lúc bị bệnh ông sống chết không chịu đến bệnh viện Tây y.

“Cô Doanh, mãi mà chẳng gặp được cô, không ngờ cô lại trẻ đến vậy.”

Nhìn thấy cô gái, Thịnh Thanh Đường đứng dậy, ngạc nhiên thốt lên:

“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”

“Ông khách sáo rồi ạ.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cơ thể ông đã khỏe chưa?”

“Cảm ơn cô Doanh nhiều.” Nhắc đến chuyện này, Thịnh Thanh Đường không thể nào không kích động được: “Căn bệnh khí huyết biết bao nhiêu năm nay của ta đã tốt lên nhiều rồi.”

Ông từng thăm khám rất nhiều bác sĩ Đông y, cũng đã từng đến Đế đô nhưng chưa gặp bác sĩ nào có y thuật cao siêu hơn cô gái này.

Doanh Tử Khâm trầm ngâm một hồi, sau đó lấy ra một viên thuốc: “Vậy ông có thể thử cái này.”

“Đây là cái gì?” Thịnh Thanh Đường nhận lấy, đôi mắt dán chặt vào viên thuốc. Sau cùng, ông vỗ đùi đánh đét, phấn khởi reo lên: “Ta biết rồi, chắc chắn đây là thuốc trường sinh bất lão trong phim truyền hình!”

Ông cụ Thịnh bị phim ảnh tiêm nhiễm nặng quá. “Không phải.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Có điều nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”

“Hầy.” Thịnh Thanh Đường tỏ vẻ xót xa, nắm cổ tay thở dài: “Quả nhiên ta chỉ có thể nằm mơ thôi.”

Ông bóp chặt viên thuốc, có hơi không nỡ uống nhưng cuối cùng vẫn phải chuẩn bị uống vào. Còn chưa kịp bỏ vào miệng, một tiếng quát đầy phẫn nộ đã vang lên ngoài cửa.

“Bố”

Một người xông vào, đưa tay hất văng viên thuốc ấy. Sau đó quay phắt lại nhìn cô gái, đôi mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ: “Cô định cho bố tôi uống cái gì? Cô có ý đồ gì?”