Chương 87 + 92

Chung Tri Vãn không đáp, hỏi lại một lần nữa: “Anh Lâm, anh trả lời trước đi, anh thấy bức tranh chữ này thế nào?

Lâm Tỉ do dự rất lâu, lắc đầu: “Không dễ nói.”

Chung Tri Vãn sững sờ: “Sao lại không dễ nói?”

“Em đừng nghĩ nét chữ trông có vẻ tuỳ ý, nhưng người viết bức này hắn có thâm niên lâu năm.” Lâm Tử cầm lấy quyển trục, chỉ vào một câu thơ trong đ9ó: “Em xem chỗ này đi, nét điểm xuyết, kết cấu và bố cục, có thể nói là tuyệt vời.”

“Hơn nữa rõ ràng tác giả còn viết một lèo không dừng bút.” Anh ta thầm cảm thán: “Như thể mà vẫn có thể viết một cách hoàn hảo đến vậy, đúng là lợi hại.”

Chung Tri Vãn đã có tính toán: “Nói như vậy, bức tranh này không thể do một học sinh cấp ba viết được? “Học sinh cấp ba?” Lâm TỶ bật cười:

“Đừng nói là học sinh cấp ba, cho dù là thầy cũng chưa chắc đã viết được như vậy.”

“Tri Vãn, em cũng theo học thầy hơn chục năm rồi, đến chút việc này cũng không phán đoán được à?”

Chung Tri Vãn cũng nghĩ như vậy, cô ta cười: “Anh Lâm, em hiểu biết nông cạn, anh có thể đoán được bức tranh chữ này thuộc trường phái nào không?” Mỗi một nhà thư pháp đều có một định hình phong cách riêng, đặc biệt là những nét chữ đặc thù, không ai có thể mô phỏng lại được.

“Hừm…” Lâm Tỉ cau mày, xem xét cặn kẽ lại một lượt: “Nét chữ này viết theo chữ Hán Hành Khải, có thâm niên lâu năm trong nghề, nhưng phong cách lại không rõ rệt, chắc là tác phẩm của đại sư Nguy Hậu.”

Nói rồi, anh ta lấy ra một quyển trục khác từ trên giá sách trong thư phòng, mở ra. “Em xem này, đây là một tác phẩm của đại sư Ngụy Hậu, anh xin được từ thầy mình.”

Chung Tri Vãn quan sát, cố kiềm chế nụ cười lộ liễu trên môi: “Đúng là giống thật.”

Thật ra cũng không giống hoàn toàn, chí ít theo như cô ta thấy, bức tranh mà Doanh Tử Khâm gian lận, còn đẹp hơn cả Ngụy Hậu.

Chung Tri Vãn thầm tính toán một chút, lại nói: “Anh Lâm, bây giờ chúng ta đi tìm đại sư Ngụy Hậu được không?”

Lâm Tỉ ngẫm nghĩ một lát: “Được.”

Trước tiên anh ta gọi một cuộc điện thoại, xác nhận Ngụy Hậu đang ở nhà, mới lái xe dẫn Chung Tri Vãn đến nơi ở của Ngụy Hậu

Vào lúc này, Ngụy Hậu đang phơi nắng ở trong sân.

Ông ta đã ngoài năm mươi, địa vị trong giới nghệ thuật cũng không nhỏ. Chỉ có điều vài năm gần đây Ngụy Hậu không còn động đến bút nữa, cũng không có tác phẩm mới, không rõ nguyên nhân vì sao.

“Đại sư Ngụy Hậu.” Lâm Tỉ lên tiếng chào hỏi: “Đây là đàn em của cháu – Chung Tri Vãn.”

Ngụy Hậu nheo mắt lại nhìn, dáng vẻ tự cao tự đại: “Có việc gì?”

Lâm TỶ bước lên, đưa quyển trục cho ông ta: “Đây có phải tác phẩm của ngài không?”

Ngụy Hậu vốn không bận tâm lắm, đến khi ông ta trông thấy nét chữ bên trong quyển trục, mắt bỗng sáng hẳn lên.

“Đây là quyển luyện chữ của tôi.” Ông ta cầm lấy quyển trục, cười hoà nhã: “Tiểu Lâm, sao cậu lại có quyền trục này thế?” “Do Tri Vãn mang tới ạ.” Lâm Tử cũng cười: “Đại sư Ngụy Hậu, mấy năm không gặp, bản lĩnh của ngài lại cao hơn rồi.”

“Đương nhiên.” Ngụy Hậu xua tay: “Không có gì thì về đi.”

“Anh Lâm, em có chuyện muốn nói riêng với đại sư Ngụy Hậu.” Chung Tri Vãn mím môi: “Lát em sẽ ra sau.”

Lâm Tử cũng không hỏi, gật đầu ra ngoài trước.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Ngụy Hậu và Chung Tri Vãn.

Chung Tri Vãn nói thẳng: “Đại sư Ngụy Hậu, cháu biết bức tranh chữ này không phải do ông viết.”

Ngụy Hậu sững người, thẹn đỏ mặt: “Tiểu Chung, cháu nói gì thế?”

“Những bức tranh chữ này, có thể do ông viết.”

Chung Tri Vãn cười, chỉ đường rẽ lối: “Đại sư Ngụy Hậu có con dấu riêng không?”

***

Ngày 6 tháng 4.

Trường Thanh Trí đã cho người bố trí sân khấu sẵn sàng từ lâu, trước cổng trường còn treo một tấm biển quảng cáo.

Hôm nay không chỉ có các nhà có danh tiếng trong giới nghệ thuật, mà còn có không ít truyền thông.

Ngày hội Nghệ thuật của Thanh Trí, nhằm bảo đảm sự công bằng, minh bạch, trước giờ đều truyền hình trực tiếp.

Cũng là để cho những nhà nghệ thuật không tham dự được, có thể tìm được các mầm non tốt.

Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế ngáp ngủ, đưa tay kéo chiếc nón bóng chày thấp xuống, che nắng. Cơ thể cô hồi phục rất tốt, nhưng những lúc buồn tẻ cô vẫn hay cảm thấy buồn ngủ.

“Chín giờ sẽ bắt đầu khai mạc, buổi chiều mới công bố giải thưởng đầu tiên.” Tu Vũ đang chọc Đô Đô, khó chịu: “Giữa giờ đoàn nghệ thuật còn biểu diễn nữa, thật là phiền phức.”

Nếu không phải bố Doanh của họ tham gia Ngày hội Nghệ thuật, cô ấy cũng chẳng ngồi chôn chân ở đây đầu.

“Ừm.” Doanh Tử Khâm khép hờ mắt, tiện thể khai thông khí huyết và nội hình: “Nhận được tiền tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Cậu đàn em thèm chảy nước miếng: “Bố Doanh, tôi có phần không?”

Tu Vũ đá cậu đàn em một cái: “Chỉ biết ăn ăn ăn, Đô Đô còn nhanh nhẹn hơn cậu đấy.”

Đô Đô hếch cái mũi hồng hồng của mình lên, phát ra những tiếng ủn ỉn, nhấc chân lên nhảy nhót, tỏ ý mình còn biết vận động.

Đàn em câm nín.

Con người còn không bằng con lợn. “Bố Doanh, cậu có chắc chắn giành được giải nhất không?”

Doanh Tử Khâm có vẻ lười nhác: “Cũng được.”

Chung Tri Vãn đang ôm xấp kẹp hồ sơ đi về phía này, đằng sau còn có một vài thành viên của hội học sinh.

Nghe được câu ấy, cô ta quay đầu, nở nụ cười mỉm: “Vậy thì chị chúc em giành được kết quả tốt.”

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, đáy mặt thấp thoáng tia sáng nhàn nhạt.

Chung Tri Vãn siết chặt nắm tay, nụ cười trên môi trở nên sượng sùng, tim cũng đập dồn thình thịch.

Nhưng trong chớp mắt cô ta đã hồi phục vẻ bình tĩnh, nở nụ cười, rồi mới xoay người bỏ đi.

Cô ta đã hỏi mấy đại sư trong giới thư pháp rồi, bức tranh chữ kia, không phải do người có thâm niên hơn bốn mươi năm, chắc chắn không thể nào viết được như vậy.

Mặc dù cô ta không biết bức tranh chữ kia đến từ đầu, nhưng có thể đoán được đó không phải tranh do Doanh Tử Khâm viết, cho nên cô ta mới yên tâm giao nó cho Ngụy Hậu. Dựa vào danh tiếng của Ngụy Hậu trong giới nghệ thuật, cũng không có mấy người dám đối đầu với ông ta. Ngụy Hậu nói là của ông ta, thì đó là của ông ta.

Cho dù có là của nhà thư pháp khác đi chăng nữa, cũng sẽ không lật tẩy Ngụy Hậu trước đám đông.

Thật ra Chung Tri Vãn khá thất vọng.

Cô ta đã đề cao Doanh Tử Khâm. Cô ta không ngờ Doanh Tử Khâm vì muốn tranh giành sự yêu thương của ông cụ chung với cô ta mà dùng đến cách gian lận.

Chung Tri Vãn lắc đầu, đi ra sau cánh gà.

***

Tại nhà họ Doanh.

Một ngày trước, Chung Mạn Hoa đã từ châu u về. Còn Doanh Chấn Đình lại quay ngược về Để đô, tiếp tục quản lý việc kinh doanh.

“Phu nhân, ông cụ vừa gọi điện thoại đến.” Quản gia bung một ly sữa tới: “Ông cụ hỏi phu nhân có muốn đi cùng đến Ngày hội Nghệ thuật của trường để cổ vũ cho Nhị tiểu thư cùng ông không.”

“Cổ vũ?” Chung Mạn Hoa nghe thể bật cười: “Chẳng lẽ cổ vũ thì nó sẽ làm nên chuyện à? Cũng thật là, hết chuyện hay sao đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật nghệ thiếc.”

Trời sinh tính bà ta hiểu thắng, việc gì cũng muốn làm thật hoàn hảo.

Nếu như bà ta đi đến đó, bị người ta biết con gái mình không biết cầm kỳ thi hoạ, những phu nhân khác nhìn bà ta với ánh mắt thế nào?

Chung Mạn Hoa day thái dương, tỏ vẻ khó chịu: “Bật tivi lên đi.”

Quản gia biết ý, bật kênh đang phát truyền hình trực tiếp Ngày hội Nghệ thuật tại Thanh Trí.

Vào lúc này buổi truyền hình trực tiếp vẫn chưa chính thức bắt đầu, lượng khán giả xem trực tiếp cũng không nhiều,

Tivi đang chiếu các cảnh hậu trường và phòng triển lãm, cũng coi như tin bên lề.

Vừa chuyển kênh, bỗng có một giọng nói đanh thép vang lên.

“Tôi muốn hỏi bạn Doanh Tử Khâm, bức tranh chữ này là do tôi đưa tận tay cho đại sư Ngụy Hậu, tại sao bạn lại có được? Còn mang đế dự thi?”

Sắc mặt Chung Mạn Hoa phút chốc tái mét.

Người phát biểu chính là Lâm Tỉ.

Lâm Tử năm nay hai mươi tám tuổi, tuy nhiên trình độ thư pháp không hề thấp, còn rất có thiên phú, có thể được xem như tuổi trẻ tài cao.

Vừa là thầy giáo lại là một nhà thư pháp lớn, cho nên đương nhiên anh ta cũng nhận được thϊếp mời.

Anh ta đến khả sớm, máy quay cũng theo gót anh ta. Lâm Tỉ trẻ người non dạ, căn bản cũng không suy xét trước sau, càng không nghĩ đến hậu quả, cứ thẳng như ruột ngựa nói huỵch toẹt. Dù sao cũng không liên quan gì đến anh ta.

Lâm Tỉ lại đứng trước máy quay đang quay trực tiếp, chỉ vào một quyển trục có hoa văn nhạt nhoà trong số các quyển trục khác: “Đây là con dấu riêng của đại sư Ngụy Hậu, người ngoài không thể nhìn ra.”

“Nhưng xem kỹ thì có thể nhìn thấy hoa văn này tạo thành chữ “Ngụy”."

Các thầy cô của trường Thanh Trí đưa mắt nhìn nhau, khó tránh có vẻ không hài lòng.

May mà lúc này, lượng khán giả xem trực tiếp không nhiều lắm.

Tổ trưởng tổ nghệ thuật bần thần sực tỉnh, ông giơ tay, ý bảo quay phim hãy tạm thời tắt máy quay. Mặt Lâm Tủ lạnh như băng: “Để xảy ra sự việc như vậy, quý trường phát biểu thế nào?”

Hôm trước anh ta vừa đưa bức tranh này cho Ngụy Hậu, mà hôm nay lại thấy nó nằm đây.

Nếu như không phải trộm cắp, nhất quyết anh ta không tin.

“Về việc này, chúng tôi cũng chưa rõ ngọn ngành, không ngờ có học sinh lại cả gan làm vậy.” Tổ trưởng tổ nghệ thuật cũng không viện cớ quanh co: “Như vậy đi, lát nữa tôi sẽ trực tiếp phê bình tại lễ khai mạc, đồng thời ra quyết định cho thôi học.”

Đối với những hành vi gian lận như thế này, trường Thanh Trí tuyệt đối không khoan nhượng.

Chứ đừng nói, chuyện này còn can dự đến Ngụy Hậu.

Lần này trường đã mời không ít các đại sư của giới nghệ thuật, thậm chí còn có hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hội Những Ngụy Hậu lại là quản lý Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa. Thân phận và địa vị vốn không cùng đẳng cấp.

Chiếm dụng tác phẩm thư pháp của Ngụy Hậu, chẳng phải là khiêu chiến với tổng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa hay sao?

Tổ trưởng tổ nghệ thuật nhìn chữ trên quyển trục, cau mày lại.

Lúc trước ông ta đã ngờ ngợ, hoá ra thật sự không phải do Doanh Tử Khâm tự tay viết.

Bấy giờ vẻ mặt Lâm Tỉ mới dịu xuống: “Quyết định của quý trường rất công bằng, quả thực cần phải nghiêm phạt.”

Anh ta cũng không có hứng thú ở lại xem tiếp, ra khỏi phòng triển lãm đã đυ.ng mặt Chung Tri Vãn.

“Anh Lâm.” Chung Tri Vãn mỉm cười chào hỏi: “Không ngờ anh cũng tới đây.”

“Tri Vãn, anh đang định tìm em đây.” Lâm Tỉ dẫn cô ta sang một góc:

“Em có biết học sinh nào tên Doanh Tử Khâm không?”

Chung Tri Vãn rất ngạc nhiên: “Doanh Tử Khâm? Em ấy là em họ của em, sao vậy anh?”

“Chẳng trách.” Lâm Tỉ biết hôm đó Chung Tri Vãn mượn quyển trục về viết mô phỏng theo: “Chắc là cô ta thấy chữ viết đẹp, cũng không biết là ai viết, sau đó lấy trộm mang đi tham gia Ngày hội Nghệ thuật.”

Chung Tri Vãn ngờ vực: “Không có đâu, mặc dù em họ em từ quê lên, nhưng thật ra em ấy…”

“Vì tiền.” Lâm Tỉ khinh thường: “Loại người này, anh thấy nhiều rồi, căn bản không phải thật lòng yêu thích thư pháp.”

Thấy anh ta cũng là thành viên của hiệp hội thư pháp, mỗi năm đều có không ít học trò muốn theo thầy tầm sư học đạo.

Nhưng cũng có không ít người muốn mượn danh thầy để kiếm thêm được ít tiền khi bán tranh.

“Cho nên…” Chung Tri Vãn ngừng một lát: “Anh Lâm phát hiện việc em ấy gian lận ư?”

“Ừ, chuyện này em đừng cầu xin cho cô ta.” Lâm Tỉ giơ tay, lạnh nhạt: “Chốc nữa trường em sẽ thông báo phê bình, đuổi học cô ta.”

Chung Tri Vãn cổ nên không nở nụ cười: “Em biết rồi, anh Lâm.”

Bên dưới sân khấu, tại khu vực học sinh, Cô gái dựa lưng vào ghế vươn người dậy, đôi mắt khép hờ mở ra.

Ánh nắng khẽ rơi trên hàng mi cong dài của cô, hắt xuống những hạt nắng li ti.

“Bố Doanh, không ngủ nữa à?” Tu Vũ chú ý đến hành động của cô: “Lễ khai mạc vẫn chưa bắt đầu.”

Doanh Tử Khâm từ tốn vươn vai, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Có chuyện rồi.”

“Hả?” Tu Vũ không hiểu: “Có chuyện gì?”.

“Không có gì.” Doanh Tử Khâm chống cằm, nhàn nhã: “Chuyện vui.”

Tu Vũ gãi đầu.

Lại nữa rồi, chính là vậy đó. Nó khiến cô ấy cảm thấy bố Doanh là thần côn. Chỉ mấy phút nữa là đúng chín giờ. Toàn bộ thiết bị quay phim đều đã kết nối, đảm bảo quá trình phát sóng không xảy ra sự cố bị gián đoạn.

Trên sân khấu cũng đã sắp xếp xong ghế ngồi, trên bàn đặt các bảng tên.

Có một số vị trí để trống, nhưng đa phần quan khách đều đã tới đông đủ, họ đều là những nhân vật chóp bu trong giới nghệ thuật.

Với địa vị của Lâm Tỉ, cũng chỉ có thể ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Buổi truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu, khán giả theo dõi cũng ngày một tăng lên.

Trường Trung học Thanh Trí nằm trong top ba trường học trên toàn quốc, tiếng tăm lừng lẫy.

“Phù, kịp tới xem lễ khai mạc rồi, để tôi xem rốt cục trường Thanh Trí hào khí cỡ nào.”

“Tôi đến rồi đây, mọi người mau nhìn chỗ khách mời kia, nhiều tai to mặt lớn tới thật đó.”

“Lâm Tỉ! Đó có phải là Lâm Tỉ không! Lâm Tỉ đúng là viên ngọc quý của giới nghệ thuật, đẹp trai quá.”

“Không phải, đẹp trai thì cũng đẹp trai, nhưng chẳng phải trong giới nghệ thuật coi trọng thực lực à, tại sao còn quan tâm đến đẹp hay không?”

“Vậy để tôi phổ cập kiến thức về Lâm Tỉ của chúng tôi, vào năm mười hai tuổi, tranh chữ của anh ấy đã bán ra với con số năm trăm nghìn.”

“Ngầu quả, ngầu quá…”

Mười hai tuổi đã có được thành tựu thế này, quả thật rất có thiên phú.

“Ôi ôi, mọi người xem, tại sao Lâm Tỉ lại đột nhiên đứng lên vậy, anh ấy cầm micro làm gì?”

“Hơi hoang mang, hổng phải người dẫn chương trình sẽ phát biểu trước sao?”

“Sắc mặt Lâm Tỉ không vui lắm, chắc là có chuyện lớn, lót dép ngồi hóng.”

Hiệu trưởng ngồi trên hàng ghế đầu với hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hồ thấy thế, cũng nghi hoặc: “Có chuyện gì thế?”

Tổ trưởng tổ nghệ thuật liên đáp: “Hiệu trưởng, có chuyện bất ngờ xảy ra.” Ông ta hạ giọng giải thích, phía bên kia, Lâm Tỉ đã cất tiếng.

“Nghệ thuật là cao quý mà vĩ đại, nghệ thuật giúp chúng ta biết cái gì là đẹp, cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép có người chà đạp nghệ thuật.”

Giọng nói của Lâm Tỉ thông qua micro, truyền tới khắp hội trường: “Hôm nay tôi đến đây là vì muốn chiêm ngưỡng các tác phẩm của hậu bối, dìu dắt họ, nhưng không ngờ, lại xuất hiện một việc làm xấu xí!”

“Có một học sinh dám đánh cắp tác phẩm của đại sư Ngụy Hậu, mang đi dự thi!”

Lâm Tỉ lạnh lùng: “Nếu không phải đại sư Ngụy Hậu đích thân nói với tôi, bức tranh chữ này do ông viết, chắc có lẽ tôi cũng bị cô học sinh này qua mặt.”

Câu nói ấy không chỉ khiến các học sinh bên dưới, mà ngay cả các khán giả xem trực tiếp cũng sững sờ.

“Vãi, tôi không nghe nhầm chứ, ăn cắp chữ của đại sư Ngụy Hậu mang đi dự thi?”

“Ở cái này… đến một đứa không quan tâm tới thư pháp như tôi mà còn nghe danh đại sư Ngụy Hậu, sao học sinh này lại dám làm thế chứ?”

“Khà khà, có drama để hít rồi đấy.”

“Mang tranh chữ của Ngụy Hậu đi dự thi.” Tu Vũ kêu lên: “Bố Doanh, cậu nói xem ai mà ngầu quá vậy?”

Doanh Tử Khâm đổi tư thế ngồi: “Ừm, tôi.”

Tu Vũ nghẹn họng: “… Bố Doanh, cậu đừng có giỡn, dạo này tớ vì cậu mà có bệnh tim luôn rồi.”

“Tôi có thể giúp cậu tháo ra lắp thiết bị thay thế.”

Tu Vũ câm nín.

Trên sân khấu.

Lúc này Lâm Tử đã đứng sang một bên, người cầm lấy micro là tổ trưởng tổ nghệ thuật.

“Về việc gian lận lần này, phía nhà trường tuyệt đối không nhân nhượng, thông qua thảo luận, huỷ bỏ tư cách dự thi của học sinh Doanh Tử Khâm, đồng thời ra quyết định cho thôi học.”

Trái táo trong tay Tu Vũ rơi “bộp” xuống đất.

Giang Nhiên chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt khẽ híp lại.

Xung quanh xì xầm to nhỏ.

“Doanh Tử Khâm? Sao lại là nó? Nó không nghĩ thoáng được nên gian lận à.”

“Chắc là thấy Tri Vãn tham gia, nên cũng muốn tham gia, cái gì cũng muốn so bì với Tri Vãn, cũng không nghĩ xem có thể sánh với người ta không?” “Việc này đúng là tự tạo nghiệp, không sống nổi rồi.”

Giang Nhiên nghe mà thấy khó chịu, cậu ta đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi, cáu bẳn nói: “Xì xào cái gì? Câm mồm hết cho tôi!”

Các học sinh lập tức im bặt.

“Thầy định thôi học thế nào?” Giang Nhiên quay sang, trong mắt đã ẩn hiện vẫn đỏ: “Có chứng cứ không? Chỉ thể mà buộc thôi học? Thầy làm giáo viên kiểu gì đấy?”

“Vãi thật, đây là ai, sao ngang ngược vậy?”

“Chắc là đại ca của Thanh Trí, không lo học hành, nồi nào úp vung nấy, cá mè một lứa.”

“Đương nhiên là có chứng cứ.” Lâm Tỉ không quen biết Giang Nhiên, đương nhiên không biết thân phận của cậu ta.

Anh ta lấy quyển trục, mở ra, chiếu lên màn hình lớn, cười lạnh: “Nhìn kỹ đây, đây là con dấu của đại sư Ngụy Hậu, cậu hỏi cô ta, đây có phải chữ do cô ta viết không?”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm cuối cùng cũng lên tiếng, cố lướt qua màn hình, không quan tâm cho lắm: “Quả thật không phải do tôi viết.”

Giang Nhiên cau mày.

Tu Vũ kéo cậu ta ngồi xuống: “Bố đang nói, cậu đừng có mà chõ mồm vào.” Giang Nhiên cạn lời. Chung Tri Vãn ngẩn người, vô cùng khó hiểu.

Cô ta không ngờ Doanh Tử Khâm lại dễ dàng thừa nhận như vậy.

Cô ta cho rằng chủ động nhận sai thì có thể giảm nhẹ hình phạt ư?

Ngây thơ quá rồi đấy.

Màn hình toàn là bình luận cười nhạo. “Buồn nôn, còn mặt mũi nói là không phải mình viết, thể tại sao còn gian lận?” “Mặt dày như đường bê tông, Thanh Trí làm đúng lắm, loại học sinh này nên bị đuổi học.”

“Tự mình vả mặt mình mà cũng được hả?”

“Tôi không bình luận gì, nói không chừng sẽ lật kèo thì sao, lát người bị vả mặt là mấy người đó.”

“Mọi người nghe thấy không? Cô ta.” Lâm Tỉ chưa nói hết câu, đã nghe giọng nói chậm rãi, lạnh lùng của cô gái vang lên, nhẹ nhàng buông một câu.

“Tôi không viết nổi thứ rác rưởi như thế này.” Cả hội trường bỗng im phăng phắc.

Chung Tri Vãn sửng sốt.

Doanh Tử Khâm có biết mình đang nói gì không?

Nét chữ này, đến thầy cô ta cũng chưa viết được.

Doanh Tử Khâm lại nói những chữ này là rác rưởi?

“Không phải chứ, lại còn nói không thể viết nổi thứ rác rưởi như thế này, cô ta cho rằng cô ta là ai???”

“Chịu luôn, kiêu căng thế luôn hả? Cô ta có biết đại sư Ngụy Hậu là ai không mà cô dám nói như vậy, ai cho cô ta lá gan ấy?”

“Cười đau cả ruột, cô không viết nổi thứ rác rưởi như thế này, vậy cô viết đi, bây giờ cô viết đi, để tôi xem thử, cô viết đẹp đến cỡ nào.” Lâm Tử cũng không ngờ cô gái không chỉ không thừa nhận lỗi lầm, mà còn ngang ngược như vậy.”

Anh ta tức đến bật cười, lạnh lùng phân phó: “Bê bàn lên, mang giấy bút nghiên mực, để cô ta viết.”

Chẳng mấy chốc đã có người đem văn phòng tứ bảo* lên, ở trên sân khấu, một chiếc bàn được bê tới trước mặt quan khách.

* Văn phòng tứ bảo: các dụng cụ văn thư truyền thống trong văn hóa viết chữ Hán, bao gồm: bút lông, mực, giấy, nghiên mực.

Lâm Tỉ nhìn về phía cô bé, rất không vui: “Nếu cô đã nói vậy, thì cho cô một cơ hội, cô lên viết đi.”

Tu Vũ ngay lập tức nổi khùng. “Không sao.” Doanh Tử Khâm ấn tay lên vai cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đừng cử động.

Còn bản thân cô thì đứng dậy, bước lên sân khấu. Nhìn thấy màn này, các học sinh bên dưới sân khấu nhao nhao hết cả lên.

Ai nấy đều đứng dậy, chỉ hận không thể chạy lên trên sân khấu để xem, có người còn hào hứng, trên trán như thể viết rõ ba chữ “gây chuyện đi”.

Giang Nhiên ổn định nội kình hỗn loạn trong người, đè nén tâm trạng nóng nảy: “Tay cậu ta đánh người đau như vậy thì có thể viết ra được cái gì?”

Bàn tay dùng để viết thư pháp không phải đều cần giữ gìn cẩn thận hay sao? “Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng làm gì có cái gì mà bố Doanh không biết đâu.”

Giang Nhiên cảm thấy cậu ta không có cách nào phản bác câu này. Bởi vì cậu ta hết lần này tới lần khác phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cậu ta chỉ đành nhẫn nại nhìn lên sân khấu.

Ở một bên khác, Chung Tri Vãn đang nhíu mày khó hiểu.

Cô ta hoàn toàn không thể hiểu được, dưới tình cảnh phải thừa nhận chuyện gian lận mà Doanh Tử Khâm còn dám bước lên. Cô ta và Lâm Tử cùng học một thầy, đương nhiên hiểu rất rõ tính khí của Lâm Tỉ.

Lâm Tử bình thường đối xử với mọi người ôn hòa, những đυ.ng phải vấn đề học thuật thì lại rất hà khắc, đến cô ta cũng bị giáo huấn mấy lần.

Lần này Doanh Tử Khâm đυ.ng độ trực tiếp với Lâm Tỉ thì sau này đừng hòng bước vào giới nghệ thuật nửa bước.

Giới hào môn đều có qua lại với giới nghệ thuật, xảy ra chuyện thế này, ông cụ Chung còn có thể yêu chiều một đứa cháu nuôi đã đắc tội với giới nghệ thuật nữa không?

Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn nghiên mực, nhận ra mực đã được mài sẵn, đúng là tiết kiệm cho cô không ít công sức.

Cô hất cằm, chỉ vào quyển trục: “Chữ này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Lâm Tỉ nổi giận bừng bừng: “Ít nhất cũng phải năm triệu tệ, viết chữ của cô đi.”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm, anh nhớ kỹ nhé.” Cô cúi đầu, chọn một cây bút lông sói trong ống đựng bút.

Khán giả ngồi trước màn hình trực tiếp đều rất hoang mang.

“Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô ta bảo Lâm Tỉ nhớ kỹ cái gì?”

“Chịu, nhưng mà cô ta cũng gan dạ đấy chứ, với dũng khí này thôi đã xứng đáng nhận được tràng vỗ tay rồi.”

“Dũng khí gì? Đâm lao phải theo lao thôi, lát nữa mà không viết được cái gì ra hồn, thì chắc mất mặt lắm.” Lâm Tỉ lạnh lùng đứng bên quan sát. Sau lưng anh ta, hiệu trưởng nhìn về phía tổ trưởng tổ nghệ thuật: “Xử phạt khai trừ được thảo luận lúc nào? Sao tôi là hiệu trưởng mà không biết gì hết?”

“Chút chuyện nhỏ này nào dám làm phiền tới hiệu trưởng?” Tổ trưởng tổ nghệ thuật cười nói: “Gian lận, còn dám mạo nhận chữ của đại sư Ngụy Hậu, sao có thể không khai trừ?”

Hiệu trưởng nhíu mày: “Chuyện này chắc chắn có ẩn tình.”

“Không phải nó đang viết ư?” Tổ trưởng tổ nghệ thuật không mấy để tâm: “Hiệu trưởng, lát nữa ngài nhìn là biết ngay thôi, nó vốn là dân tỉnh lẻ, làm sao có thể.”

Lời nói tới đây bất chợt ngừng lại. Bình luận chạy trên màn hình trực tiếp cũng đột nhiên im ắng.

Bởi vì lúc này, chỉ cần là người có để ý đến diễn biến trên sân khấu thì đều có thể nhìn thấy cô bé lại giơ tay trái lên, nắm lấy một cây bút lông sói khác.

Cô bé dùng chặn giấy đè giấy tuyên xuống, lùi lại phía sau một bước, giống như đang quan sát gì đó, sau đó mới cúi người xuống.

Giây tiếp theo, hai chiếc bút đồng thời chuyển động.

“Vãi chưởng, trái phải cùng viết luôn? Cô ta điên rồi chắc? Chuyện mà đến Lâm Tỉ cũng không làm được, năm nay cô ta mới bao tuổi chứ?”

“Hùa theo số đông! Loại người này đang sỉ nhục nghệ thuật!”

“Anh giai quay phim ơi, đừng có quay mặt cô ta nữa, quay chữ người ta viết ấy, mau mau mau, cho bọn tôi xem nào, xem thứ cô ta viết ra rác rưởi đến mức nào.”

“Mọi người đừng vội, lát nữa đợi cô ta viết xong là biết ngay thôi.” Chung Tri Vãn lại lắc đầu, càng thêm thất vọng.

Tay trái nổi với não phải, tay phải liền với não trải.

Hai tay đồng thời viết chữ, hơn nữa còn phải viết đẹp, thì đúng là khó càng thêm khó.

Thần kinh đại não chỉ có hạn, không trải qua huấn luyện thì căn bản không thể nào làm được. Một đám đại sư giới nghệ thuật trên ghế khách mời cũng rất kinh ngạc, những chỗ bọn họ ngồi cách rất xa, không nhìn thấy cô bé đang viết gì.

Cũng chỉ năm sáu mươi giây sau, Doanh Tử Khâm đã đặt bút xuống.

“Viết xong rồi?” Lâm Tỉ không biết nên nói gì lúc này, trong lửa giận ẩn chứa cả ý mỉa mai: “Viết chữ tối kỵ vội vàng, cô viết nhanh như vậy thì có thể viết ra được cái gì?”

Nói rồi, anh ta bước lên phía trước, cầm tờ giấy tuyên kia lên.

Nhưng vừa cúi đầu nhìn, biểu cảm trong chớp mắt đã đông cứng trên mặt. Ống kính vẫn luôn theo sát Lâm Tỉ, phóng to tất cả biểu cảm của anh ta một cách rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng rung động của cơ mặt.

“Hình như Lâm Tỉ rất chấn động, anh ta đã nhìn thấy gì thế?”

“Không phải là viết xấu quá đấy chứ?”

“Lạ thế, mau cho chúng tôi xem cô ta đã viết những gì nào.”

Lâm Tỉ nhìn hàng chữ trên tờ giấy tuyên, đồng tử kịch liệt co rút, ngón tay cũng trở nên run rẩy, thật sự không dám tin vào mắt mình.

Một tờ giấy tuyên bị chia làm hai hàng.

Một bên chữ Triện, một bên chữ Khải*.

* Chữ Triện và chữ Khải là hai trong số các dạng thư pháp chữ Hán thường gặp. Chữ Triện phát triển vào thời nhà Tần, phức tạp và mang tính tượng hình cao, chủ yếu dùng để khắc dấu. Chữ Khải xuất hiện vào thời nhà Hán, hoàn thiện vào thời Ngụy Tấn và phát triển rực rỡ vào thời nhà Đường, có kết cấu chặt chẽ, chỉnh tề quy phạm, phần lớn chữ in ngày nay thuộc thể chữ này.

Hai loại bút pháp không giống nhau, phong cách cũng hoàn toàn tương phản.

Nét bút như rồng bay, mềm mại như nước chảy mây trôi.

Nét nào ra nét đấy, mạnh mẽ có lực*.

* Câu gốc: Nhập Mộc Tam Phân, tương truyền nhà thư pháp Vương Hi Chi đời nhà Tần viết chữ trên tấm gỗ, nét mực thấm sâu vào tấm gỗ ba phân. Ngày nay dùng để hình dung bút lực thư pháp cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu không tận mắt chứng kiến thì Lâm Tỉ thật không dám tin đây là chữ do một học sinh cấp ba mười bảy tuổi viết ra.

Còn là trái phải cùng viết, hai tay chuyển động cùng một lúc.

Sao có thể như vậy?

Càng đừng nhắc tới những chữ này khỉ độ vô biên như thể sấm sét ngàn cân từ trong nét chữ rơi xuống, khí thể kinh người.

Khiển Lâm Tỉ cảm nhận được một áp lực cực lớn, làm anh ta dường như không dám nhìn thẳng quá lâu.

Mười mấy giây trôi qua, anh ta vẫn đứng sững như trời trồng.

Quay phim bước lên, thấy kỳ lạ bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài Lâm, phiền ngài giờ lên hướng về phía ống kính.”

Lâm Tử còn đang sững sờ, nhưng vẫn mở tờ giấy tuyên ra cho mọi người xem.

Hai hàng chữ hiện trên màn hình lớn, lộ diện hoàn chỉnh trước mắt tất cả mọi người.

Chung Tri Vãn còn đang cười nói vui vẻ với trưởng nhóm phụ trách văn nghệ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.

Nụ cười của cô ta cứng đờ, đầu óc ong hết cả lên: “…” Dường như mọi âm thanh bên tai trong khoảnh khắc này đều tan biến đi hết. Cả hội trường lại một lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng.

Bình luận tạm dừng vài giây, rồi đột ngột bùng nổ trở lại.

“Ôi mẹ ơi, chữ này…”

“Nói thật lòng, so thế này thì bức của Nguy Hậu mới thật sự là rác.”

“Trái phải cùng viết, một hơi viết xong, còn viết hai thế chữ, đây mới gọi là trâu bò chứ?”

“Người ta viết chữ đẹp như thế còn phải gian lận à?”

“Không phải là thuyết âm mưu đầu, nhưng mà tôi nghi ngờ có người đã lên đổi chữ viết của cô ấy? Cố ý chụp mũ cho cô ấy là gian lận?”

Lúc trước bình luận châm chọc nhiều bao nhiêu, thì giờ những lập luận phản bác nhiều bấy nhiêu, nhất là đối với những khán giả đang chờ đợi một cú xoay chuyển tình hình,

“Xin lỗi nhá, cái người Lâm Tỉ mà các người gọi là đại thần trong giới ấy, tôi thật sự… không sao ưa nổi, thậm chí còn thấy ghét là đằng khác.”

“Bộ dạng ban nãy của anh ta không phải ngạo mạn lắm sao? Thế thì báo Lâm Tử cũng viết một bức ngay tại đây đi, anh ta 28 tuổi rồi nhỉ? Người ta 17 tuổi đã dùng cả hai tay rồi, sao anh ta không thêm cả hai chân nữa cho đủ bộ?”

“Chân tay cùng dùng? Ông đề cao Lâm Tỉ quá rồi, các người nói gì mà Lâm Tỉ 12 tuổi đã bán được chữ trị giá năm trăm nghìn tệ, nhưng sao tôi nghe nói người mua là ông nội anh ta thế?”

“Oa, đây mới là tấm màn đen nè! Ban nãy tôi nghe Doanh Tử Khâm hỏi Lâm Tủ cải bức tranh chữ “rác rưởi” kia đáng giá bao nhiêu tiền, Lâm Tỉ nói là năm triệu tệ, giờ cô ấy viết bức này, không thể dưới mười triệu được đâu nhỉ?”

“Lâm Tỉ làm thế này là tự vả mặt mình thôi, tôi có sao nói vậy, nếu anh ta giao lưu trước với học sinh người ta, nếu học sinh ấy thà chết cũng không chịu hối cải, thì thông báo khai trừ vẫn chưa muộn, hơn nữa, anh ta đâu phải giáo viên của Thanh Trì nhỉ?”

Bởi vì học sinh cấp hai và cấp ba hợp lại rất đông, còn có cả các giáo viên, công chức trong ngành giáo dục, cho nên hai bên sân khấu đều có bố trí màn hình lớn.

Trên màn hình lớn là hình ảnh trực tiếp thu từ hiện trường, những người tham gia thi đều là thanh thiếu niên, trường học theo kịp thời đại, nên đương nhiên không tắt bình luận.

Những bình luận cười nhạo Doanh Tử Khâm lúc trước đều không còn nữa, một màu xanh lè đều là lời châm chọc Lâm Tỉ quá ngạo mạn.

Chung Tri Vãn chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, hoàn toàn không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì.

Màu máu trên môi cô ta rút đi từng chút một, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Sao lại như vậy?

Doanh Tử Khâm thật sự có thể viết ra được ư?

Không phải lừa đảo đấy chứ?

“Cậu Lâm, tôi không biết vì sao cậu lại chắc chắn em Doanh gian lận bằng chữ của đại sư Ngụy Hậu.” Hiệu trưởng lạnh lùng nhìn tổ trưởng tổ nghệ thuật một cái: “Nhưng bây giờ sự thật rành rành trước mắt, cậu đã sỉ nhục danh dự của em ấy, có phải cậu nên xin lỗi em Doanh hay không?”

“Bây gầy gầy, tôi thích thầy hiệu trưởng này nè, không phải cái loại chỉ biết coi trọng mặt mũi, cũng không chịu khuất phục trước uy quyền.”

“Đúng là Lâm Tỉ nên xin lỗi thật, cũng may cô bé tâm lý vững, chữ cái tin có học sinh nhảy lầu mấy ngày trước làm tôi sợ đến nghẹn lời luôn.”

Lâm Tỉ cứng đờ người, rất sượng sùng. Nhưng anh ta không hề xin lỗi, mà chỉ nói: “Những bức tranh chữ này đích thực là của đại sư Ngụy Hậu.”

Cho dù Doanh Tử Khâm viết chữ đẹp đến mức nào cũng không thể chứng minh cô ta không đạo nhái.

Hiệu trưởng còn chưa kịp nói gì thì ở một bên khác, hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ lúc này lại đột ngột đứng dậy, kinh ngạc nói: “Hội trường Thịnh?”

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy cách đó mấy mét, Thịnh Thanh Đường đầu đội nón lá, chân xỏ dép lê đang đi về phía ghế khách mời.

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ vội vàng bước lên nghênh đón: “Hội trưởng Thịnh, sao ông lại đến đây?”

Nói về địa vị trong giới nghệ thuật, Thịnh Thanh Đường chắc chắn xếp thứ nhất thứ hai.

Tuy ông đã rút khỏi Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa, nhưng mọi người vẫn kính cẩn gọi ông một tiếng hội trưởng Thịnh.

“Qua xem thử.” Thịnh Thanh Đường xua xua tay: “Hôm nay vừa đúng lúc tôi đang ở nhà rảnh đến phát chán.”

Ông còn lâu mới nói ông muốn mượn cái mác này để đem bức tranh chữ của thần y Doanh về nhà.

Chữ đẹp thế này tham gia mấy Ngày hội Nghệ thuật vớ vẩn làm gì? Nên để ông đóng khung treo lên tường ngắn mỗi ngày mới phải.

Mấy người này có hiểu được cái tinh túy bên trong bức tranh chữ không thể? Nhưng ban nãy ông nghe thấy cái gì cơ? Ông Thịnh nổi giận rồi. Đến Lâm Tử cũng phải ngạc nhiên: “Thịnh tiền bối.”

Thịnh Thanh Đường lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh ta, mà chỉ vào quyển trục, nói rành rọt từng chữ: “Cậu nói bức tranh này là do Ngụy Hậu viết?”

Lâm Tỉ sững người.

Anh ta không biết vì sao Thịnh Thanh Đường lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy, hội trường Thịnh, thứ bảy vừa rồi, tôi vừa đem bức tranh chữ này tới cho đại sư Ngụy Hậu, ông ấy nói đó là bức tranh chữ ông ấy dùng để luyện bút.”

“Luyện bút?” Thịnh Thanh Đường cố nhịn, nhớ ra đây không phải con trai nhà mình, cho nên không thể thẳng tay cho nó một cái bạt tai được.

Ông giận dữ đến bật cười: “Với mấy con chữ vứt đi của Ngụy Hậu mà cũng không biết xấu hổ nói đây là mình luyện bút? Ông ta mà cũng xứng?!”

Vừa nghe thấy vậy, các đại sự khác trong giới nghệ thuật đều phải biển sắc. Tuy Thịnh Thanh Đường chuyên tâm vào thư pháp, nhưng ông cũng là người góp phần đặt nền móng cho cả tranh thủy mặc và điêu khắc, địa vị trong giới nghệ thuật rất cao, gần như là nằm ở một tầng riêng biệt, độc nhất vô nhị. Tính khỉ ông rất kỳ quái, cũng không có học trò.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc các đại sư nghệ thuật khác đều phải kính trọng ông.

Thịnh Thanh Đường đã nói như vậy, thì chắc hẳn ông đã nhìn ra điều gì đó

Lâm Tỉ kinh ngạc.

“Bây giờ, ngay lập tức, gọi tên đần độn Ngụy Hậu đó tới đây!” Thịnh Thanh Đường giận dữ quát lên với hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ: “Trong vòng mười phút, tôi muốn nhìn thấy mặt ông ta.”

“Hội trưởng Thịnh, xin ngài bớt giận, bớt giận.” Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ vội vàng xin lỗi: “Tôi sẽ đi ngay, ngài vừa mới ra viện chưa được bao lâu, không thể tức giận.”

“Anh dám ra lệnh cho tôi…” Thịnh Thanh Đường lại định nổi trận lôi đình, những cơn giận vừa mới bộc phát thì lại nhìn thấy cô bé ở đằng trước liếc mắt nhìn ông một cái.

Nhẹ như bay, một ánh mắt rất bình thản.

Thịnh Thanh Đường lập tức im bặt.

Tiêu rồi.

Ông quên mất là thần y Doanh đang ở đây.

Lỡ như lần sau ông lại không cẩn thận trượt ngã vỡ đầu, thì sẽ không còn ai chữa trị cho ông nữa.

“Khụ khụ.” Thịnh Thanh Đường có hơi chột dạ, ông xua tay, vẻ mặt cứng đờ. “Nhanh cái chân lên.”

“Vâng vâng vâng.”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ vắt chân lên cổ mà chạy.

Khung bình luận lại một lần nữa nổ tung.

“Vãi đạn, ông cụ này là ai thế? Sao đến hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ cũng phải hết mực cung kính với ông ta vậy?”

“Hơn nữa còn nói Ngụy Hậu không xứng viết ra những chữ này, tuy không biết vì sao, nhưng tự dưng lại cảm thấy rất có sức thuyết phục.”

“A a a a, đây là Thịnh Thanh Đường mà!!!”

“Mặt mày ngơ ngác, Thịnh Thanh Đường là ai anh ơi?”

“Bổ túc cho lầu trên này, Thịnh Thanh Đường là hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa nhiệm kỳ trước, sở trường viết được nhiều thể chữ, từ chữ Lệ, chữ Khải, chữ Thảo, đến Đại Triện, Tiểu Triện, mỗi bức tranh chữ đều có giá từ hàng chục triệu trở lên, còn biết nhiều loại hình nghệ thuật khác như tranh thủy mặc, tranh in*, điêu khắc, đã từng được mời tham dự cuộc thi điêu khắc ở châu u, giành được vị trí quán quân, áp đảo các quốc gia khác.”

* Tranh in: nghệ thuật in tranh trên các loại chất liệu như gỗ, đá, đồng, kẽm, sứ, giấy, tơ lụa, thạch cao…)

“Ba năm trước, Thịnh Thanh Đường rời khỏi vị trí hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa, quay về ẩn cư, đến đồng nghiệp cũng không tìm được ông ấy, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy ông ấy ở đây.”

“Có thể áp đảo các quốc gia khác ở châu âu, tài nghệ điêu khắc của ông ấy phải thần thánh đến mức độ nào?”

“Vãi chưởng, đến Thịnh Thanh Đường mà Thanh Trí cũng mời tới được, hiệu trưởng cũng đỉnh phết chứ chả đùa, hôm nay không uổng công tôi trốn việc để xem trực tiếp.”

Thế là lại một loạt bình luận khen hiệu trưởng trâu bò.

Hiệu trưởng: “…”

Không phải tôi, tôi không làm gì.

Ông làm gì có mặt mũi lớn như thế bây giờ ông cũng đang rất hoang mang đầy này.

Bên dưới sân khấu.

Móng tay của Chung Tri Vãn cắm sâu vào lòng bàn tay, khóe mắt đã tức đến đỏ ửng. Thịnh Thanh Đường lại có thể biết được bức thư pháp đó không phải do Nguy Hậu viết?

Nhưng sao Thịnh Thanh Đường lại hạ mình tới đây?

Lẽ nào những chữ này là do Thịnh Thanh Đường viết?

Chung Tri Vãn nhíu mày.

Không thể nào.

Phong cách cá nhân của Thịnh Thanh Đường quá nổi bật, thể Hành Khải của ông cũng không phải thể chữ này. Chỉ cần Ngụy Hậu không thừa nhận, thì Thịnh Thanh Đường cũng chẳng có chứng cứ. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến cô ta, dù sao do chính Ngụy Hậu tham lam. Chung Tri Vãn định thần lại, khẽ thở ra một hơi.

Còn chưa tới mười phút, hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hồ đã quay trở lại. Đằng sau có hai nhân viên công tác đang dìu Ngụy Hậu đi về phía này. Ngụy Hậu mặt mày tái xanh, là do ông ta bị say xe, ban nãy còn nôn mấy lần. Lâm Tỉ gọi một tiếng: “Đại sư Ngụy Hậu.” Ngụy Hậu là người cao ngạo, làm gì có chuyện để ý tới một vãn bối?

Ông ta đến nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Tỉ một cái, hắng mấy tiếng, bước lên trước, thái độ vô cùng cung kính: “Hội trường Thịnh, không biết ngài đại giá quang lâm, Ngụy Hậu không nghênh đón từ xa, xin được lượng thứ.”

“Không nghênh đón từ xa?” Ánh mắt của Thịnh Thanh Đường cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu anh mà đến nghênh đón tôi, thì chắc tôi đoản thọ mất!”

Sắc mặt Ngụy Hậu trầm xuống: “Hội trưởng Thịnh nói vậy là có ý gì?”

Chẳng phải Thịnh Thanh Đường ỷ vào việc lớn hơn ông ta hai mươi tuổi, mới ngồi lên được vị trí hội trường Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa hay sao? Nếu bọn họ cùng tuổi, thì sao Thịnh Thanh Đường có thể bì được với ông ta?

“Tôi có ý gì ấy à?” Thịnh Thanh Đường phi một tiếng, cầm quyển trục lên: “Cậu ta nói bức tranh chữ này là do anh viết, anh nói xem.”

Ngụy Hậu liếc mắt nhìn, cơ mặt giàn giật.

Ông ta có ấn tượng rất sâu sắc với bức tranh chữ này. Đây là trình độ ông ta có luyện thêm mười năm nữa cũng không với tới được.

Ngụy Hậu thành danh trong giới nghệ thuật đã lâu, quen biết không ít người, liếc mắt là có thể nhìn ra bức thư pháp này không thuộc về bất kỳ một nhà thư pháp nổi tiếng nào hiện nay.

Mà người có địa vị thấp hơn ông ta, thì không dám đối đầu với ông ta, chỉ có thể nhường bức tranh chữ này cho ông ta. Cho nên lúc Lâm Tỉ đem bức tranh chữ này tới, Ngụy Hậu đã nhận ngay lập tức.

Ông ta đã lâu không xuống núi, cũng là vì gặp phải trở ngại lớn trên con đường nghệ thuật. Bức tranh chữ này vừa hay có thể giúp ổn định chỗ đứng của ông ta trong giới nghệ thuật.

“Không sai.” Ngụy Hậu vẫn không hề phủ nhận: “Chữ này đúng thật là tôi luyện bút, hội trường Thịnh muốn nói gì?” Ông ta không nhìn thấy, lúc ông ta nói câu này, trên màn hình lớn phía sau tràn ngập bình luận với hai chữ “rác rưởi” đang chạy.

“Ngụy Hậu năm nay cũng năm mươi rồi ấy nhỉ? Viết chữ còn không bằng một học sinh cấp ba mười bảy tuổi, chẳng trách bị nói là rác rưởi.”

“Ha ha ha ha, còn thừa nhận trước mặt mọi người mới sợ chứ, chắc do không biết chuyện lúc nãy, mặt này vả nó mới đã.”

“Tôi nhớ Ngụy Hậu cũng là thành viên của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa nhỉ? Hình như chức vụ còn không thấp, thế này.” Ánh mắt Thịnh Thanh Đường lại càng thêm lạnh lẽo: “Cho nên, anh cũng biết chuyện, có học sinh lấy chữ của anh, gian lận tham gia cuộc thi?”

Ngụy Hậu nhíu mày, nhớ lại lời Chung Tri Vãn nói hôm đó, càng thêm bình tĩnh: “Tôi cho học sinh mượn chữ của mình để làm mẫu, sao, bị kẻ nào lấy trộm ư?”

“Hội trưởng Thịnh, bức tranh chữ này thật sự là do đại sư Ngụy Hậu…”

Lâm Tỉ muốn tranh luận, nhưng lại bị một ánh mắt sắc như dao của Thịnh Thanh Đường làm cho phải nuốt ngược trở lại: “Tôi đang nói chuyện mà cũng đến lượt cậu chen miệng vào à?”

Bị dạy dỗ ngay trước đám đông, mặt Lâm Tỉ đỏ ửng, nhưng lại không dám nói gì.

Thịnh Thanh Đường quay đầu nhìn Ngụy Hậu: “Anh viết nó lúc nào?”

“Bốn ngày trước, đúng lúc có linh cảm.” Ngụy Hậu rất mất kiên nhẫn: “Nếu hội trường Thịnh chỉ hỏi tôi mấy việc lông gà vỏ tỏi như thế này, thì xin thử cho Ngụy Hậu tôi không thể tiếp chuyện được nữa.”

“Giỏi giỏi giỏi!” Thịnh Thanh Đường tức giận đến đập bàn: “Anh nói đây là chữ anh viết bốn ngày trước, nhưng tôi lại nhìn thấy nó một tuần trước rồi, còn chụp ảnh lại, anh xuyên không về để viết chắc?!”

Ông mở điện thoại lên, mở ra ảnh chụp chung ngày hôm đó, chĩa vào trước ống kính.

“Nhìn cho rõ vào, đây là ảnh chụp ở nhà ông đây, đây là thằng con bất hiếu trọc đầu của ông đây, còn có dưa hấu với táo của ông đây nữa.”

Thịnh Thanh Đường cười lạnh một tiếng: “Ngụy Hậu, anh biết của nhà ông đầy quay về hướng nào không?”

“Còn không biết xấu hổ nói bức tranh chữ này là mình luyện bút?!”

Màn hình phóng to bức ảnh, khiến mọi người đều có thể nhìn rõ, bức tranh chữ trong bức ảnh giống y hệt với bức Lâm Tỉ phô ra trước đó.

Không sai lệch một li một tí nào.

Ngụy Hậu rất thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn.

Nhưng vừa nhìn, trong đầu ông ta đã nổ rầm một tiếng, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng.

Tất cả mọi người đều không ngờ đến một cú xoay chuyển 180 độ như thế này, ai nấy đến kinh ngạc đến đờ đẫn.

Mặt mày Chung Tri Vãn trắng bệch, môi run lên bần bật.

Vậy mà lại thật sự có chứng cử?

Chuyện này không phải là quá trùng hợp ư?

Khu bình luận bùng nổ càng thêm khủng khϊếp.

“Má ơi, nếu nói bức tranh chữ “rác rưởi” này không phải do Ngụy Hậu viết, thì bút tích thật sự của ông ta phải rác rưởi đến mức nào?”

“Cho nên, rốt cuộc bức tranh chữ này là do ai viết? Bí ẩn thế kỷ chưa được giải đáp à?”

“Không không không, trọng điểm là, vì sao Ngụy Hậu lại phải mạo nhận? Ông ta mưu đồ cái gì?”

“Hiện giờ tôi nghi ngờ sâu sắc những thành tựu trước đây của Ngụy Hậu có phải cũng là giả hay không.”

“Ngụy Hậu mới là nỗi sỉ nhục của giới nghệ thuật, cầu mong Hiệp hội Nghệ thuật thư pháp nước Hoa điều tra triệt để ông ta!”

“Nói đi, nói đi chứ” Thịnh Thanh Đường từng bước dồn ép, cười lạnh tăng tràng dài: “Bức tranh chữ này là do anh luyện bút?”

Ngụy Hậu toát mồ hôi lạnh đầm đìa, đến đứng cũng đúng không vững nữa. Ông ta muốn mở miệng, nhưng không thốt ra nổi một chữ. Lâm Tỉ ở bên cạnh, cũng chấn động đến sững sờ.

“Còn dám lừa gạt tôi, vu oan cho học sinh gian lận.” Thịnh Thanh Đường quay phắt đầu lại: “Anh, tôi muốn anh gọi điện thoại ngay cho Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa, trừng trị Ngụy Hậu, ngay lập tức.”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ lau mồ hôi trán, vội rút điện thoại ra.

“Hội trưởng Thịnh!” Ngụy Hậu đã hoàn toàn biến sắc: “Hội trưởng Thịnh đừng quá đáng quả.” Nếu ông ta sớm biết trong tay Thịnh Thanh Đường có ảnh làm chứng thì tuyệt đối sẽ không có chuyện ông ta mạo nhận bức thư pháp này.

“Nực cười, nếu hôm nay tôi không tới, thì há chẳng phải các người đã ép một cô bé học sinh phải thừa nhận rằng mình gian lận ư?” Thịnh Thanh Đường căn bản không thèm nghe: “Còn cậu nữa, Lâm Tỉ có phải không?”

“Chưa điều tra rõ ràng mà đã bảo Thanh Trí khai trừ học sinh ngay trước mặt mọi người, tôi cũng muốn hỏi thử thầy của cậu, xem bình thường ông ta dạy cậu những cái gì?” Lâm Tỉ mím môi, ngón tay nắm chặt, không dám lên tiếng.

Sao anh ta có thể nghi ngờ lời nói của Ngụy Hậu?

Tuy rằng đúng là trong chuyện này, anh ta đã có phần bồng bột.

“À, phải rồi, chữ này là do cô bạn nhỏ này cho tôi xem trước đây không lâu, nói muốn đem đi tham dự Ngày hội Nghệ thuật.” Giọng nói của Thịnh Thanh Đường lạnh như băng: “Ngụy Hậu, tôi hỏi anh lần nữa, sao anh lại đóng dấu lên bức tranh chữ này?”

Ông sắp tức chết rồi đây. Một bức tranh chữ đẹp thế này, lại bị con dấu của Ngụy Hậu phá hoại. Ông đau lòng đến mức không thể nhẫn nhịn được.

Lâm Tỉ quay phắt đầu sang.

Doanh Tử Khâm đứng tựa vào cột, từ đầu đến cuối vẫn duy trì im lặng.

Ánh nắng bị tán lá cắt thành những mảnh vụn, rơi trên làn da cô, ánh sáng màu vàng nhạt khẽ lay động, đẹp như thuộc về một thời đại khác chứ không phải thế gian này. Dường như cô đã phát giác ra điều gì, chầm chậm nhìn về phía đó. Một đôi mắt phượng chập chờn ánh sáng, nguy nga như ráng chiều.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Người quay phim cũng quên cả động tác. Rất lâu sau, trên màn hình lớn cuối cùng cũng xuất hiện dòng bình luận đầu tiên: “Ừ…cho nên đây là “nếu tao điên lên thì đến tao tao cũng chửi” ấy hả?”

“Đệt, hóng đến ngu cả người rồi đây, cho nên bức tranh chữ này là do cô ấy viết?”

“Thế mà cô ấy còn nói bức tranh chữ đó là rác rưởi? Hiểu được chết liền.”

“Lầu trên à, cái này thì cậu không hiểu rồi, tôi học vẽ ở học viện mỹ thuật nè, mỗi lần nhìn lại mấy bức tranh mình vẽ lúc trước, đều cảm thấy rác vì.”

“Tôi cũng thế, tôi cũng thế, thật sự là không nỡ nhìn thẳng, còn nghĩ mình mắc cái giống gì mà vẽ ra bức tranh xấu đau xấu đớn như thế.”

“Tuyệt vời, tôi thích bạn này rồi đấy, không phải anh nói chữ này không phải do tôi viết ư? Vậy thì tôi sẽ nói chữ mà anh cho là đẹp đều là rác rưởi, rồi ngay trước mặt anh viết một bức khác và mặt anh, có đau không nè?”

“Đau đau đau, mặt Lâm Tỉ xanh lè rồi kia kìa.”

Lâm Tỉ tuổi nhỏ đã thành danh, vô cùng kiêu ngạo. Anh ta xuất sứ sớm, thầy lại là đại gia thư pháp cùng đời với Thịnh Thanh Đường. Đây là lần đầu tiên anh ta bị Thịnh Thanh Đường dạy dỗ như vậy, còn bị không ít người chỉ trỏ mỉa mai.

Chỉ vì như vậy mà bị xem là cùng “gian lận”.

Lâm Tỉ không phải đồ ngốc, anh ta đột nhiên nghĩ ra gì đó. Anh nhìn quét qua, dừng lại trên người Chung Tri Vãn đang ngồi bên dưới sân khấu. Ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực.

Chung Tri Vãn hoảng hốt né tránh ánh mắt của Lâm Tỉ, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, cơ thể cũng trở nên run rẩy. Trưởng nhóm phụ trách văn nghệ chú ý tới sự bất thường của cô ta, quan tâm hỏi han: “Tri Vãn, cậu không sao chứ?”

Chung Tri Vãn miễn cưỡng cười nói: “Tôi không sao.”

Cô ta bấm vào lòng bàn tay, nhìn lên sân khấu.

Địa vị của Thịnh Thanh Đường ở trong giới nghệ thuật vô cùng cao, đến ông cụ Chung cũng không mời tới được. Một người như Doanh Tử Khâm lại có thể quen biết Thịnh Thanh Đường? Còn mời Thịnh Thanh Đường xem chữ cho nó?

Đùa gì vậy.

Cô ta đã học thư pháp mười bốn năm, ở trong mắt nhà thư pháp cũng mới chỉ ở ngưỡng nhập môn.

Doanh Tử Khâm từ nhỏ đã sống ở huyện Thanh Thủy, đến thầy để học còn không có, mà lại có thể viết ra được chữ đẹp như vậy.

Ông trời cũng quá bất công rồi. Chung Tri Vãn thả lỏng tay ra, lại nắm chặt lấy đồng phục trên người, nhấp nhổm không yên. Nhưng cô ta là hội trưởng hội học sinh, không thể rời đi. Cho nên chỉ có thể đanh mặt ngồi lại, chịu đựng sự đố kỵ trong lòng, vô cùng khổ sở.

Tình trạng của Ngụy Hậu cũng chẳng tốt hơn Chung Tri Vãn là bao.

Một tràng câu hỏi chất vấn của Thịnh Thanh Đường đánh cho ông ta trở tay không kịp, đến khoảng trống để cứu vãn tình hình cũng không có.

Nhất là khi ông ta còn thừa nhận đó là chữ của mình ngay trước mặt mọi người, chứng cứ vừa xuất hiện thì chẳng khác nào một đao trí mạng.

“Ngụy Hậu à Ngụy Hậu, tôi thật không ngờ, anh lại dám lấy trộm tranh của bạn Doanh.” Thịnh Thanh Đường càng tức tối hơn: “Còn đóng con dấu của mình lên, anh tưởng anh là ai hả?”

“Tôi không lấy trộm!” Ngụy Hậu uất nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, ông ta phân bua: “Là người khác đưa cho tôi.”

Những lời cần mắng chửi, khung bình luận đã thay Thịnh Thanh Đường mắng cả rồi.

“Tôi lạy ông luôn, người khác đưa cho ông là ông xin luôn à, mặt to bằng cái mâm hay gì?”

“Điều tra ngay thẳng cha Ngụy Hậu này và đám học trò của lão đi, có khi lại moi ra không ít chuyện cũng nên.”

“Phải rồi, mấy cái người lúc trước tâng bốc Ngụy Hậu biến đâu hết rồi? Không còn mặt mũi nào thò ra nữa à? Ngụy Hậu chẳng là ai cả, ông ta chỉ là một thứ phế thải không biết liêm sỉ thôi.”

“Ngụy Hậu có tài giỏi bằng cô gái học sinh cấp ba này không? Đám anh hùng bàn phím đã nhìn thấy chữ cô ấy viết ra chưa thể?”

“Cút!” Thịnh Thanh Đường hoàn toàn không muốn nghe thấy Ngụy Hậu nói thêm một chữ nào nữa: “Biến đi cho sạch đất.”

Hai nhân viên công tác lại đỡ Ngụy Hậu xuống. “Các người tiếp tục đi.”

Thịnh Thanh Đường vẫn chưa hết giận: “Tôi ở đây hóng hớt cho tiêu giận.”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hồ vội vàng nói: “Tôi đưa ngài đến phòng nghỉ ngơi.”

Kết quả vừa mới đi được mấy bước, Thịnh Thanh Đường lại giận đùng đùng quay ngược trở lại: “Bức tranh chữ này tôi sẽ lấy đi đấy, các người đừng ai động vào.”

Mọi người: “…”

Thì cũng có ai dám động vào đầu.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, bước xuống sân khấu, quay về chỗ ngồi của mình. Cô vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tu Vũ và một đám đàn em kính cẩn ngồi cách xa cô ra.

Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày, giọng điệu điềm đạm, cười dịu dàng: “Đừng sợ”.

“Sợ, sợ lắm luôn.” Tu Vũ kéo sát đồng phục của mình vào người: “Bố Doanh, cậu cũng thật đấy, tớ không thể không bái phục.”

Không thể không nói, tố chất tâm lý này cũng thật mạnh mẽ. Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải những người kia đã bị bố Doanh cho vào tròng rồi không, đợi xem ai sẽ dính vào bẫy.

Sau đó thì Ngụy Hậu là kẻ dính vào.

“Nói vậy thì bức tranh chữ đó cũng là của cậu à?” Giang Nhiên quay đầu sang: “Thế sao lại từng qua tay Ngụy Hậu thế?”

Doanh Tử Khâm lại đội chiếc mũ bóng chày của mình lên, che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cắm ra ngoài: “Ai biết được.”

“Phải điều tra cho rõ ràng.” Giang Nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi thật muốn xem xem…”

Tu Vũ tiếp lời: “Là kẻ nào dám giở trò trên đầu bố của chúng ta.”

Giang Nhiên: “…”

Bố của chúng ta cái quái gì. Làm như cậu ta chung hội chung thuyền với mấy người ấy.

Một màn kịch đặc sắc trôi qua, lễ khai mạc lúc này mới được mở màn.

Bên ngoài trường, Chung Mạn Hoa cũng đã đuổi kịp tới nơi.

Bà ta xuống xe, vẫn còn tức đến đầu vàng mắt hoa, suýt nữa là đâm sầm vào cái cây dọc đường.

Cũng may quản gia nhanh tay nhanh mắt, kịp thời cản lại: “Phu nhân, cẩn thận.”

Chung Mạn Hoa bình ổn tâm trạng: “Lễ khai mạc khi nào mới kết thúc?”

Bà ta sẽ không đi vào trong đó lúc này, để người khác biết được bà ta là mẹ của Doanh Tử Khâm. “Nếu chín giờ bắt đầu, thì chắc mười rưỡi là kết thúc thôi.” Quản gia liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là chín rưỡi, phu nhân, có cần vào trong quán cà phê bên cạnh ngồi đợi một lát không?”

"Đi thôi.” Chung Mạn Hoa gật gật đầu.

Bà ta định sẽ ở trong quán cà phê đợi lễ khai mạc kết thúc, sau đó đi vào trong lối Doanh Tử Khâm ra ngoài.

Gian lận!

Vẻ mặt Chung Mạn Hoa cực kỳ khó coi.

Con gái ruột do bà ta sinh ra lại có thể làm ra chuyện thấp kém như thế.

Những quý phu nhân khác trong giới danh gia vọng tộc sẽ nhìn bà ta bằng con mắt thế nào?

“Doanh phu nhân.”

Có tiếng nói từ đằng trước truyền tới, đang gọi bà ta. Bước chân của Chung Mạn Hoa hơi khựng lại, phản ứng đầu tiên là muốn trốn tránh.

Nhưng đã không kịp nữa.

Một quý phu nhân đã bước lên đón đầu bà ta, tỏ vẻ rất mừng rỡ:

“Doanh phu nhân, đúng là bà rồi.”

Cơ thể Chung Mạn Hoa cứng lại trong khoảnh khắc, chỉ đành đáp lời:

“Thật trùng hợp.”

“Chắc Doanh phu nhân không nhớ tôi đâu nhỉ.” Quý phu nhân cũng không để tâm, thái độ vẫn rất thân thiết: “Trong buổi tiệc mừng năm mới, tôi đã gặp Doanh phu nhân một lần.”

Chung Mạn Hoa tỏ vẻ lãnh đạm.

Những người bà ta không nhớ, đều là những gia tộc mà bà ta không thèm để mắt tới.

Bà ta đã không còn hứng thú muốn trò chuyện với quý phu nhân ấy, đang định rời đi. “Doanh phu nhân, bà thật tài giỏi.” Nhưng lúc này quý phu nhân kia lại nói: “Thật không ngờ, đến con gái nuôi của bà cũng xuất sắc đến vậy, bà dạy dỗ tốt thật đấy.”

Chung Mạn Hoa sững người lại, nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không: “Bà nói cái gì?”

Bà ta đã được nghe không ít những lời như thế này.

Dù sao thì Tiểu Huyên cũng rất cố gắng khiến bà ta nở mày nở mặt, tất cả những người có quen biết đều phải hết lời khen ngợi.

Nhưng Doanh Tử Khâm?

Không gây thêm chuyện cho bà ta là đáng mừng lắm rồi, còn xuất sắc?

“Doanh phu nhân vẫn chưa biết à?” Quý phu nhân kia ngạc nhiên: “Doanh Tử Khâm không phải là con gái nuôi của bà ư? Ban nãy tôi xem trực tiếp, cô bé.”

“Thật ngại quá, tôi đang vội.” Chung Mạn Hoa cắt ngang lời bà ta: “Đi trước đây.”

Nói rồi, bà ta vội vội vàng vàng rời đi, cũng không vào trong quán cà phê nữa mà lên thẳng xe. Còn đóng vội cửa xe lại, tỏ thái độ kiểu người lạ chớ lại gần.

Quý phu nhân kia còn đang hào hứng, kết quả lại bị dội cho một gáo nước lạnh, sắc mặt cũng không vui lắm. “Khách sáo nói là do bà dạy, bà lại tưởng là bà dạy thật chắc, đắc ý cái gì chứ.”

Quý phu nhân kia hừ lạnh một tiếng, rồi cũng bỏ đi.

Trong phòng nghỉ.

Bốn giờ chiều, danh sách đạt giải sẽ được dán lên bảng thông báo.

Ngày hôm sau, cả trường mới đến trao nhận cúp và tiền thưởng.

“Hội trường Thịnh, nếu ngài đã tới thì chi bằng nghi thức trao nhận giải ngày mai sẽ do ngài chủ trì có được không?” Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ rất cung kính: “Lần này có không ít học sinh có thiên phủ tốt, ngài cũng có thể xem xem có người nào mà mình vừa ý không.”

“Không tới, không có thời gian.” Thịnh Thanh Đường thậm chí còn không thèm nghĩ, từ chối thẳng thừng: “Tôi còn phải về trồng rau.”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ không biết nên nói gì, chỉ đành nói: “Vậy được, ngài xem chuyện của đại sư Ngụy Hậu…”

“Chuyện này chưa xong với tôi đâu!” Lửa giận của Thịnh Thanh Đường lại một lần nữa bùng lên: “Tôi sẽ không nương tay đầu, dám làm thì phải dám gánh vác hậu quả tương ứng.”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hồ đã hiểu.

Thái độ của Thịnh Thanh Đường quyết định trực tiếp đến thái độ của hiệp hội nghệ thuật thư pháp nước Hoa.

Tiền đồ của Ngụy Hậu xem như đã hết.

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ ngẫm nghĩ giây lát, hỏi dò: “Hội trường Thịnh, có phải ngài muốn thu nhận bạn Doanh Tử Khâm làm học trò không?”

“Cái gì?” Thịnh Thanh Đường kinh ngạc: “Anh nghĩ tôi xứng làm thầy của cô bé à?”

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ: “…”

Cũng không đến mức thể chứ.

“Đi mau đi mau.” Thịnh Thanh Đường mất kiên nhẫn đuổi người: “Tôi còn chưa hóng chuyện xong đây này.”

Hội trường Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ chuồn nhanh như chớp. ở một bên khác.

Mấy đại sư trong giới nghệ thuật và các thầy cô trong tổ nghệ thuật chia làm mấy nhóm, đang bình chọn cho các hạng mục giải thưởng.

Nhóm thư pháp về cơ bản không cần phải bàn nữa, viết chữ mà đến Thịnh Thanh Đường còn phải không ngớt lời khen ngợi, giải nhất không thuộc về Doanh Tử Khâm thì còn có thể thuộc về ai?

“Thật đáng tiếc.” Một giáo viên nghệ thuật cầm một bức tranh chữ trong số đó lên: “Chung Tri Vãn viết cũng không tồi, nếu lần này không có Doanh Tử Khâm thì giải nhất chắc hẳn đã thuộc về em ấy.”

“So thế nào được mà so?” Một giáo viên nghệ thuật khác lên tiếng: “Chữ của Chung Tri Vãn đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ mới ở ngưỡng cửa nhập môn, so với Lâm Tỉ còn cách rất xa, thì càng đừng nói tới việc so với Doanh Tử Khâm.”

Thật không ngờ, Doanh Tử Khâm tuổi còn trẻ mà lại có thể viết ra được những con chữ đẹp đến vậy.

Đến Thịnh Thanh Đường cũng kinh động như thế thì quả thực là thiên phủ tuyệt vời.

Một lúc sau, tổ trưởng tổ nghệ thuật đẩy cửa bước vào.

Đầu tiên ông ta lễ phép chào hỏi mấy vị đại sư trong giới nghệ thuật, rồi mới hỏi: “Đã có danh sách đạt giải rồi chứ?”

“Đã có rồi.” Mấy giáo viên đều tỏ vẻ đắn đo: “Chỉ là danh sách đạt giải năm nay, có hơi đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?” Tổ trưởng tổ nghệ thuật đón lấy tập danh sách, bắt đầu xem từ tờ đầu tiên.

Ánh mắt ngay lập tức đông cứng tại chỗ.

Thư pháp, giải nhất (1 giải): lớp A19 Doanh Tử Khâm.

Trang thủy mặc, giải nhất (1 giải): lớp A19 Doanh Tử Khâm.

Tranh in, giải nhất (1 giải): lớp A19 Doanh Tử Khâm.

Trang sơn dầu, giải nhất (1 giải): lớp A19 Doanh Tử Khâm.

Phác họa…

Tổ trưởng tổ nghệ thuật nhìn chằm chằm danh sách rồi rơi vào trầm mặc, kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

“Tất cả các hạng mục của cuộc thi, giải nhất đều thuộc về học sinh Doanh Tử Khâm.” Một giáo viên phụ trách xét giải họ một tiếng: “Nên mới đặc biệt.”

Ở những ngày hội trước cũng xuất hiện không ít hạt giống tốt nhưng nhiều nhất các em ấy cũng chỉ ôm được ba giải về. Có một giải nhất đã là rất khó rồi, chuyện giành hết giải nhất, gần như là không thể. Dù sao mỗi môn nghệ thuật cũng khác nhau, không có ai toàn năng cả. Nhưng lần này lại xuất hiện một học sinh ôm trọn tất cả giải nhất.

Đây có còn là người không?

Giáo viên xét giải và các đại sự của giới nghệ thuật cũng đã xem, quả thật không có gì để nói.

Cho giải nhất còn là thấp đấy.

Tổ trưởng tổ nghệ thuật trầm mặc. Một lúc sau, ông ta mới ngẩn ngơ nói: “A, lát nữa dán lên bảng thông báo đi.”

Lễ khai mạc vừa kết thúc, Ngày hội Nghệ thuật lần này liền không liên quan đến phần lớn học sinh.

Rất nhiều học sinh khoác cặp sách lên, hoan hô chạy ra khỏi cổng trường. Trước khi đi, chúng còn không quên chạy đến tòa nhà dạy học của lớp 12 để huênh hoang một phen.

Học sinh lớp 12 tức đến nỗi muốn bẻ gãy bút trong tay, nhưng hết cách sắp đến kỳ thi đại học, họ chỉ có thể tiếp tục làm bài tập. Ôn Thính Lan không ở trong lớp. Cậu là học sinh Thanh Trí đặc biệt mời về nên có không ít đặc quyền. Vì cậu mà Thanh Trí từng đến huyện Thanh Thủy một lần, ngỏ ý muốn mời cậu vào lớp xuất sắc.

Chỉ cần sau này Ôn Thính Lan có thể tham gia thi đại học thì những thứ khác không thành vấn đề.

Thế nên, dù Ôn Thính Lan có không thi giữa kỳ, cuối kỳ cũng được. Không phải là lớp xuất sắc không có học sinh oán giận vì chuyện này. Nhưng thế thì có làm sao chứ. Đến đề của lớp xuất sắc – đề được cả cộng đồng mạng công nhận là vô cùng khó mà Ôn Thính Lan cũng có thể đạt được điểm tối đa.

Họ là học sinh giỏi, Ôn Thính Lan là biếи ŧɦái.

Họ chỉ có thể im miệng.

Thế nên lúc các học sinh khác làm bài thì Ôn Thính Lan với ông cụ Chung nghỉ ngơi ở hành lang tôn vinh các tấm gương học tập.

Ông cụ Chung đến trường lúc tám rưỡi nhưng còn chưa xem lễ khai mạc thì Doanh Tử Khâm đã bảo Ôn Thính Lan đưa đi. Tuy Ôn Thính Lan không biết tại sao chị mình lại làm vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Ông cụ Chung kê một chiếc ghế dựa, rất hài lòng mà nằm dưới bóng râm: “Tiểu Lan à, hôm ấy cháu thắng ông không ít lì xì, có phải là cháu nên đồng ý với ông một chuyện không?”

Ôn Thính Lan nhìn ông cụ với ánh mắt sâu xa.

Ông cụ Chung lấy điện thoại ra, mở Weibo lên: “Nào, theo dõi lẫn nhau đi.”

Mặt Ôn Thính Lan không chút biểu cảm: “Cháu không dùng Weibo.”

“Hả?” Ông cụ Chung lầu bầu: “Cháu còn trẻ mà không dùng Weibo à, còn lạc hậu hơn cả ông.”

Ông cụ ít đi một người theo dõi. Ông cụ không vui.

Ôn Thính Lan rủ mắt, mím môi. Cậu rất muốn nhưng lại rất sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

“Tiểu Lan, cháu kể cho ông nghe hồi bé Tử Khâm có chuyện gì thú vị không?” Ông cụ Chung cười híp mắt: “Có lăn xuống đất khi đang ngủ không?”

Ông không nhận được câu trả lời, chỉ nhận được ánh mắt nhìn ông cụ ngốc nghếch của thiếu niên.

Ông cụ Chung hơi nghẹn lời, chỉ đành lấy điện thoại ra lướt web.

Chuyện vui nhất mỗi ngày của ông là cùng nhau hóng phốt với bạn trên mạng.

“Ồ, Ngụy Hậu làm gì vậy?” Ông cụ Chung đẩy đẩy kinh lão: “Vậy mà để đích thân Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa lên tiếng.”

Mí mắt Ôn Thính Lan nâng lên, nhìn qua.

*@Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa: Theo tổ cáo, quản lý hiệp hội @Nguy Hậu Viết Chữ Khải có hành vi cạnh tranh không chính đáng, nhận vơ tác phẩm của học sinh, tình huống vô cùng nghiêm trọng, hiệp hội quyết định khai trừ Nguy Hậu ra khỏi hiệp hội, cấm xuất hiện vĩnh viễn. Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, hiệp hội tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!”

Bên dưới đính kèm thông báo có con dấu của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa và chữ ký của hội trưởng và phó hội trưởng.

Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa là hiệp hội mẹ, Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ chỉ là hiệp hội địa phương.

Hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật thành phố Hộ không thể so sánh được với bất kỳ thành viên nào trong Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa.

Người có thể gia nhập Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đều là những nhà thư pháp nổi tiếng và cũng đại diện cho đỉnh cao của thư pháp nước Hoa. Thiên tài như Lâm Tử đến giờ vẫn không có tư cách để thi vào.

Phần lớn nhà thư pháp thuộc thế hệ trước rất khiêm tốn, từ khi Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa lập tài khoản trên mạng xã hội đến nay mới chỉ đăng mười trạng thái Weibo, chín trong số đó đều là chia sẻ lại bài viết.

Bài đăng đầu tiên là Weibo tự làm, là Weibo gửi lời chào hệ thống tự động đăng.

Bài đăng thứ hai là thông báo xử phạt Ngụy Hậu.

Gần đến trưa, người lướt Weibo ít nhưng độ nóng của trạng thái này chỉ có cao chứ không có thấp. Ngoài người yêu thích thư pháp ra, người qua đường cũng nhấn vào xem. Vì quảng cáo nhiều nên Ngụy Hậu còn nổi tiếng hơn cả Thịnh Thành Đường.

“Trời đất, Ngụy Hậu bị Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đuổi cổ rồi sao? Ông ta phạm phải lỗi to đến nhường nào chứ? Tôi nhớ ông ta là nhà thư pháp danh dự mà.”

“Mọi người không biết à? Ngụy Hậu tuyên bố tranh chữ của một học sinh cấp ba là của ông ta, vụ và cho người ta gian lận, ăn cắp tranh chữ của ông ta để tham gia cuộc thi đấy.”

??? Không phải chứ? Ngụy Hậu lú rồi à? Không ngờ một nhà thư pháp như ông ta lại có thể làm ra chuyện thể này. Ông ta cần danh tiếng thì có danh tiếng, muốn có địa vị thì có địa vị, ông ta làm vậy để làm gi?”

“Lại chả. Kết quả Thịnh Thanh Đường đến, Ngụy Hậu bị vạch trần ngay tại chỗ.”

“Buồn cười nhất là gì các anh chị em có biết không? Chẳng phải Ngụy Hậu nhận vơ tranh chữ của một học sinh ư? Cơ mà người ta cũng chẳng thèm để ý, trước mặt mọi người viết một bức còn đẹp hơn nhiều. Tôi có mặt ở đây, cho mọi người xem video này. [Video]”

Ông cụ Chung mở video lên, nhíu mày: “Vậy mà Ngụy Hậu lại nhận vơ tranh chữ của Tử Khâm.”

Ông cụ tức giận đứng dậy: “Hay cho một kẻ không biết xấu hổ, đến trẻ con cũng bắt nạt, ông phải đánh lão một trận.”

Vẻ mặt Ôn Thính Lan đanh lại. Cuối cùng cậu đã hiểu tại sao chị cậu lại bảo cậu kéo ông cụ Chung đến đây rồi. Vì nếu ông cụ Chung ở đó thì chắc chắn ông cụ sẽ trực tiếp xắn tay áo, xông lên đánh người mất thôi.

“Tiểu Lan, đi theo ông.” Ông cụ Chung vô cùng tức giận: “Ông dẫn cháu đi trút giận cho chị cháu.”

Tất nhiên Ngụy Hậu cũng đã nhìn thấy dòng trạng thái Weibo đó.

Có điều lúc ông ta đọc được thì đã là buổi chiều rồi.

Chỉ mấy phút trước thôi, một quản lý khác của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đã đích thân mang thông báo xử phạt đến và thu hồi chứng chỉ của ông ta.

Sắc mặt Ngụy Hậu trắng bệch, hoàn toàn không ngờ được chuyện lại đến nước này.

Thực ra trước đây không phải là ông ta chưa từng làm ra chuyện thể này.

Kỳ thực, bức tranh chữ giúp ông ta lọt vào cuộc sát hạch tư cách của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa không phải do ông ta viết mà là của một thí sinh khác.

Những thí sinh đó không nổi tiếng lắm, vả lại cũng chẳng có chứng cứ, lại càng không có người chống lưng. Nên thí sinh đó chỉ có thể đứng im nhìn tác phẩm của mình bị ông ta lấy đi mà không có cơ hội để tố cáo.

Sau chuyện này, Ngụy Hậu còn đặc biệt cầm giấy chứng nhận danh dự của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đến nhà thí sinh kia để khoe khoang một hồi.

Có làm gì được ông ta đâu?

Nhưng bây giờ Thịnh Thanh Đường bảo Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa điều tra ông ta và cũng đã điều tra ra được chuyện này.

Ông ta không chỉ bị đuổi mà danh tiếng còn mất sạch. Triệt để thân bại danh liệt.

Điều Ngụy Hậu để ý đến nhất là danh tiếng và tiền bạc nhưng giờ ông ta mất cả hai thứ này rồi.

Đều tại đàn em của Lâm Tỉ. Ánh mắt Ngụy Hậu lạnh lẽo. Ông ta cầm điện thoại lên hỏi số điện thoại của Chung Tri Vãn. Ông ta gọi qua, giọng nói lạnh lùng: “Chung Tri Vãn, cô dám bẫy tôi. Tôi nói cho cô biết, tôi sống không tốt thì đừng cô cũng đừng hòng sống.”

“Bức tranh chữ đó là cô đưa cho tôi, cũng có nghĩa là cô đã trộm nó. Cô không chạy thoát được đâu!”

Khi Chung Tri Vãn nhận được cuộc điện thoại đúng lúc cô ta đang đứng trước bảng thông báo.

Nghe vậy cô ta chau mày. Cô ta nhìn những học sinh khác một cái, sau đó mới đến rừng cây nhỏ bên cạnh.

“Đại sư Ngụy Hậu, tôi không biết ông đang nói cái gì.” Chung Tri Vãn cười khẽ: “Là tự ông tham lam, muốn nhận vơ công lao của em họ tôi, sao giờ ông lại đổ tội lên đầu tôi?”

“Rõ ràng đàn anh của tôi đã hỏi ông đó có phải là chữ của ông không thì ông nhận luôn, chẳng lẽ điều ấy cũng là do tôi làm?” Ngụy Hậu cực kỳ giận dữ “Là cô bảo tôi đóng dấu lên bức tranh chữ đó.”

Ngược lại, Chung Tri Vãn lại rất bình tĩnh. Cô ta lạnh nhạt nói: “Tôi bảo ông làm gì thì ông làm cái đó ư? Đại sư Ngụy Hậu, ông vu oan cho tôi như vậy là định đắc tội với nhà họ Chung sao?”

Sắc mặt Ngụy Hậu thay đổi.

Đương nhiên là ông ta biết nhà họ Chung. Một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Hộ, có địa vị vô cùng cao. Nếu là trước đây, đương nhiên ông ta sẽ không sợ nhà họ Chung, nhà họ Chung còn phải kính nể ông ta nữa là.

Nhưng giờ ông ta đã bị Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa khai trừ, lại xảy ra chuyện nhận vơ tác phẩm, ông ta bị người ta xa lánh từ lâu rồi.

“Đại sư Ngụy Hậu đừng quên ông đã nhận vơ chữ của em họ tôi.”

Chung Tri Vãn lại cười, dịu dàng nói: “Ông nội tôi rất thương em họ tôi, ông nói xem liệu ông tôi có nghe ông giải thích không?”

“Ông tôi sẽ tin tôi hay là tin ông?”

Ngụy Hậu tức đến mức ném điện thoại.

Vẻ mặt Chung Tri Vãn không thay đổi, cho số điện thoại của Ngụy Hậu vào danh sách đen rồi chuẩn bị rời trường học. Nhưng ngay lúc này, trước bảng thông báo, đột nhiên các học sinh trở nên ồn ào.

“Trời đất, Doanh Tử Khâm là biếи ŧɦái gì vậy, ôm trọn tất cả giải nhất?”

“Thư pháp thì không nói làm gì, chúng ta đã chứng kiếm tận mắt rồi, nhưng sao cậu ta còn đứng trên cả nữ thần Chung trong giải tranh truyền thống?”

“Chắc chắn là ban giám khảo công bằng. Thế là Chung Tri Vãn không bằng Doanh Tử Khâm rồi, còn có thể thế nào được nữa?”

“Tôi hơi thất vọng, chẳng phải nữ thần Chung là tiểu thư của nhà họ Chung ư? Sao thư họa không bằng một đứa ở quê vậy? Danh hiệu nữ thần của cậu ta chẳng đúng gì cả.”

“Nói linh tinh cái gì vậy?” Lục Phóng là người hâm mộ trung thành của Chung Tri Vãn. Cậu ta tức giận phản bác: “Hội họa cũng chỉ là để giải trí mà thôi. Cậu xem tổng điểm của Doanh Tử Khâm đi, có cao bằng Tri Vãn không?”

“Lấy Tri Vãn ra để so sánh với cậu ta thì hạ thấp Tri Vãn quá.”

Lục Phong lại bật cười thành tiếng: “Nếu tổng điểm thi cuối kỳ tháng sau của Doanh Tử Khâm hơn 400 điểm thì tôi livetream ăn shit.”