Chương 108

Chương 108: Cô ôm eo anh

Phía sau cánh cửa, mọi thứ sẽ rõ ràng.

Bao gồm cả danh tính của người đứng ngoài.

Viện trưởng sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng quay người, nhìn về phía cô gái:" Doanh tiểu thư, cô muốn...?"

Mặc dù Doang Tử Khâm không cố tình che dấu thân phận nhưng Bệnh viện Thiệu Nhân vẫn luôn giữ bí mật.

Dù gì đây cũng là sếp của họ chứ không phải nhân viên.

Có thể dễ dàng tìm được phòng làm việc của viện trưởng, người tới e là thân phận không đơn giản.

"Không sao." Doanh Tử Khâm nhìn đi chỗ khác, tay gõ nhẹ lên bàn:" Mời hắn vào đi."

Nhận được lệnh, viện trưởng vội vàng đi ra mở cửa.

Không ngờ ngoài cửa lại có một người đàn ông toàn thân che kín đứng đó.

Hiện đang là tháng tư, nhưng hắn vẫn đội mũ, đeo khẩu trang che kín mặt.

Chỉ thấy một đôi mắt, màu lam đậm hiếm thấy, sâu thẳm như biển cả bao la.

Hắn có dáng người cao thẳng, cho dù có che kín đi chăng nữa cũng không che được hết khí chất nổi bật.

Dáng Thương Diệu Chi, tao nhã thâm trầm.

Viện trưởng lại sửng sốt:" Xin hỏi ngài là?"

Người đàn ông tháo khẩu trang, để lộ gương mặt.

Các đường nét trên khuôn mặt sắc nét, lông mày và mắt có chiều sâu.

Một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, thậm chí có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên đường phố.

"Cậu...cậu...cậu là cái gì....ảnh đế!" Viện trưởng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, một hồi lâu sau đột nhiên thét lên:" Là Thương Diệu Chi sao?"

Thương Diệu Chi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu:" Ngài cũng biết tôi sao?"

Anh ấy sinh năm 1995, phần lớn fan của anh đều là những sinh viên, nhưng thế hệ trước gần như ít ai biết đến.

"Tôi biết, đương nhiên biết." Viện trưởng vui vẻ vỗ đùi. "Con gái tôi mỗi ngày đều thích xem cậu, mỗi ngày đều ở nhà gọi điện thoại cho tôi, còn kéo tôi vào cùng nhau xếp hạng."

Thương Diệu Chi mỉm cười, cũng không có khí chất ngôi sao thường ngày, anh dịu dàng:" Cảm ơn tình cảm của con gái ngài."

"Thương ảnh đế, cậu có thể..." Viện trưởng lúng túng cầm giấy bút đưa qua. "Cậu có thể kí tên cho con gái tôi được không?"

Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật con gái ông.

Nếu có được chữ kí của Thương Diệu Chi, món quà lần này sẽ vượt xa vợ của ông.

Con gái ông nhất định sẽ thích ông hơn.

Thương Diệu Chi không từ chối:" Con gái ngài tên gì? Tôi sẽ viết kí hiệu riêng cho cô bé."

Viện trưởng vui vẻ nói một cái tên.

Thương Diệu Chi cầm bút lên, rất nghiêm túc viết.

Chữ viết giống người, nét chữ của anh cũng rất đẹp.

Viết xong, anh đưa giấy viện trưởng.

Viện trưởng cẩn thận gấp tờ giấy cất vào túi.

Tuyệt vời, cuối cùng ông cũng có được.

Thương Diệu Chi nắm chặt tay che miệng, ho khan vài tiếng.

Nước da của anh hơi nhợt nhạt, không hào nhoáng như trên quảng cáo, giữa lông mày và đôi mắt thoáng hiện lên tia mệt mỏi.

"Thương ảnh đế, thần y mà cậu tìm là cô Doanh." Viện trưởng khá lo lắng. "Cậu sao vậy?"

"Cô nương?" Thương Diệu Chi kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi.

Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ do dự hỏi nhỏ:" Cô Doanh, nếu có thể, tôi muốn hỏi cô---"

Lời của anh còn chưa dứt.

"Thanh quản của anh có vấn đề." Doanh Tử Khâm xoay xoay bút trong tay, giọng nói không nhanh không chậm: "Ban đầu, anh chỉ là không hát được, về sau, nghiêm trọng đến mức không thể nói chuyện."

"Thế nên, anh đã phải chọn nghỉ ngơi và ngừng hết tất cả công việc."

Viện trưởng chết lặng.

KHÔNG!

Cho dù là y học cổ truyền, Trung y cũng phải nghe nói qua, nhưng chỉ nhìn qua có thể đoán ra tất cả thì không thể đúng không?

Sắc mặt Thương Diệu Chi dần trở lên ngưng trọng, một lúc lâu sau mới thấp giọng thở dài: "Cô Doanh quả nhiên là thần y, mọi chuyện đúng như cô nói."

Một tháng trước, thanh quản của anh tự nhiên có vấn đề, khiến anh không thể hát được.

Người nổi tiếng thì luôn bị theo dõi, một nữa minh tinh chỉ vào bệnh viện khám bệnh cũng có thể bị đồn là mang thai.

Vì vậy, anh cũng chỉ lặng lẽ đi khám.

Tuy nhiên, cho dù là các bác sĩ nổi tiếng ở Hộ Thành, hay các bệnh viện lớn ở Đế Đô, đều không thể tìm ra nguyên nhân anh bị bệnh và chỉ kê đơn thuốc thông thường cho anh.

Nhưng sau khi uống thuốc, dây thanh quản càng ngày càng tệ hơn.

Nói chuyện bình thường thì không sao, nhưng muốn nói lời thoại trong phim thì sức lực của anh không đủ.

Đối với một ngôi sao điện ảnh, điều này chắc chắn là một trở ngại lớn trên con đường ngôi sao của anh.

Người đại diện của anh cũng rất lo lắng, cũng đã liên hệ với bác sĩ ở nước ngoài, nhưng phải một lúc nữa mới tới.

Xuất hiện ở đây là vì Thương Diệu Chi nghe theo giới thiệu của bác sĩ ở Bệnh viện số 1.

Thật trùng hợp, vậy mà không ngờ thật sự gặp được thần y.

Doanh Tử Khâm gật đầu:" Không có vấn đề gì lớn, nhưng anh không nên uống mấy loại thuốc kia."

Thương Diệu Chi lại ho khan một tiếng, cười khổ nói:" Chỉ không ngờ lại có chuyện như vậy, Doanh tiểu thư có thể chữa khỏi cho tôi sao?"

"Ừ." Doanh Tử Khâm lấy ra một tờ giấy , ghi đơn thuốc. "Đi xuống lấy thuốc, uống theo đơn này, bảy ngày sau đến đây tái khám."

Viện trưởng nhìn qua đơn thuốc một lượt, phát hiện đều là những dược liệu bình thường, không có gì đặc biệt.

Ông vò đầu bứt tai, thầm nghĩ cả đời này ông cũng không thể trở thành thần y được.

Thương Diệu Chi nhận lấy đơn thuốc: "Cảm ơn Doanh tiểu thư."

Có thể nhìn thoáng qua tâm trạng của anh, hoàn toàn không hề nghi ngờ.

Doanh Tử Khâm không giữ anh lại, chỉ gật đầu: "Xong việc nhớ đưa tiền."

Sau khi Thương Diệu Chi rời khỏi bệnh viện, anh lên xe bảo mẫu.

Quản lí quay đầu lại, quan tâm hỏi: "Diệu Chi, cậu sao rồi?"

"Không có vấn đề gì." Thương Diệu Chi lại ho khan: "Nghỉ ngơi một tháng nữa sẽ không bị ảnh hưởng."

"Thần kỳ như vậy sao?" Người quản lí không tin lắm. "Tôi cùng cậu đi bao nhiêu bệnh viện, người ta đều nói không thể chữa khỏi cho cậu."

Thương Diệu Chi cười cười, không nói gì.

Thấy anh như vậy, quản lí hiểu ra: "Xem ra thần y ở Bệnh viện Thiệu Nhân thật sự rất giỏi, sau này chúng ta phải cảm ơn ngài thật nhiều."

Dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống: "Diệu Chi, cậu thật sự không nhớ rõ một tháng trước đã ăn gì sao?"

Sắc mặt Thương Diệu Chi khẽ động, lắc lắc đầu: "Một tháng trước vừa vặn là bữa tiệc chúc mừng đoàn làm phim, quá nhiều."

"Hơn nữa , những người khác đều ổn."

"Tôi biết, vậy mới rắc rối." Người đại diện thở dài, lo lắng nói:" Tôi thật sự không biết ai muốn hại cậu."

Dựa trên địa vị hiện tại của Thương Diệu Chi trong giới giải trí, đừng nói thế hệ 95, cho dù là thế hệ 90 hay thế hệ 85 cũng không cao bằng anh ấy.

Nam diễn viên đạt giải Kim Lan đã khẳng định vị trí vững chắc của anh ấy trong giới giải trí.

Không ai lay chuyển được.

Ai có can đảm động thủ với Thương Diệu Chi.

Người đại diện nhíu mày: "Còn có thể là ai..."

Nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ ra, chỉ có thể dặn dò:" Diệu Chi, gần đây cẩn thận một chút, tránh tiếp xúc với người trong giới."

Thương Diệu Chi gật đầu, nhìn đơn thuốc, rơi vào trầm tư.

***

Đêm khuya

Ngoại ô Hộ Thành, phía Đông.

Phó Quân Thâm nhìn vào bụng mình, hít một hơi nhẹ.

Đội lính đánh thuê được giải quyết nhanh chóng, nhưng lại thu hút những thợ săn khác trong danh sách.

Trong số đó, có người thứ tư trong danh sách Thần súng, có quan hệ rất tốt với người thứ bảy.

Để bảo vệ toàn vẹn dược liệu và không muốn để lộ thân phận, Phó Quân Thâm chọn cách ra tay đột ngột.

Không thể trốn.

Dù sao đây cũng là thuốc cứu mạng ông Phó, anh có thể đánh đổi tính mạng để lấy nó.

Có thể do đã lâu không bị thương, thật sự có chút đau.

Phó Quân Thâm đưa tay ấn vào giữa lông mày để tỉnh táo.

Tay anh ôm chiếc túi đen, dựa vào tường, hàng mi rũ xuống.

Hiện tại là hai giờ sáng, lại đang ở ngoại ô, không có ai ở đây.

Máu đang dần cạn kiệt khiến hai mắt Phó Quân Thâm mờ đi.

Anh ngồi dựa vào tường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Khi ngẩng lên, anh giật mình.

Phó Quân Thâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm mơ hồ, nhỏ giọng thì thầm: "Mình không nên nằm mơ, sao lại nhìn thấy bạn nhỏ của mình..."

Nhưng trong giây tiếp theo, một lực truyền đến tay anh.

Trong đầu vang lên tiếng nói.

"Đứng lên, em đưa anh tới bệnh viện."

Rõ ràng, mộng không thật lắm.

Phó Quân Thâm nhướn mi, hình bóng cô gái nhỏ phản chiếu trong ánh mắt.

Cô đang nhìn anh, cau mày.

Sau một lúc, Phó Quân Thâm mỉm cười, giọng nói bất đắc dĩ: "Quả thật là bạn nhỏ của mình."

Anh dựa vào tường, máu ở bụng thấm qua băng gạc không ngừng chảy xuống.

Doanh Tử Khâm giơ tay, cầm kim bạc đâm vào huyệt đạo để cầm máu, nói: "Đứng dậy, đi bệnh viện."

Phó Quân Thâm kịch liệt thở hổn hển, hiển nhiên là vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cười nhạt nói: "Bạn nhỏ, anh trai không thể đi bệnh viện."

Loại vết thương này đối với anh mà nói là không đáng kể, dù sao đã băng bó rồi, qua một thời gian sẽ khỏi.

Khi anh vào viện, nhiều chuyện sẽ bị phơi bày, thậm chí dẫn đến cái chết cho những người xung quanh.

"Yểu Yểu, để anh trai nghỉ ngơi một lát." Phó Quân Thâm dừng một lúc, nói ra câu hoàn chỉnh: "Năng lực tự hồi phục của anh rất mạnh, em yên tâm."

Vừa dứt lời, thân thể chợt khựng lại, tấm lưng mảnh khảnh cũng căng lên.

Có một cảm giác lành lạnh quanh eo.

Hai từ lọt vào tai anh. "Đừng động."

Cô gái giơ tay lên, ôm lấy eo anh, dùng sức đè anh xuống.