Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng

Chương 109: Khıêυ khí©h Doanh lão đại, kết cục bi thảm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lông mi dài của Phó Quân Thâm run lên, anh định đứng dậy.

Nhưng bàn tay đó mạnh đến kinh ngạc, anh không thể cử động.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu liếc anh một cái, lần này nói được ba chữ: "Đừng nhúc nhích."

Nàng lại cúi đầu, tay kia cầm lên kim bạc, đâm xuyên vào mấy huyệt đạo.

Có vẻ thứ cô ấy đang đâm không phải người, mà là một bức trang thêu.

"Bạn nhỏ..." Phó Quân Thâm nhướn mày, cuối cùng cười nói: "Em là đang công khai lợi dụng?"

Lời vừa dứt, một kim bạc khác lại được cắm xuống, xuyên vào huyệt đạo khác của anh.

Lực tay rõ ràng mạnh hơn trước.

Phó Quân Thâm khẽ rít lên, sau đó im lặng.

Anh tin chắc rằng nếu anh dám nói thêm điều gì, bạn nhỏ nhà họ có thể một kim gϊếŧ chết anh.

Cái loại tàn nhẫn, nhìn mặt cũng vô ích.

Thời gian dần trôi, cơ thể Phó Quân Thâm cũng dần thả lỏng khỏi căng thẳng.

Một lúc sau, anh cụp mắt xuống.

Hai người họ đang ngồi trên mặt đất, nhưng sự khác biệt về chiều cao cũng không khác so với khi đứng.

Đầu cô chỉ cao đến cằm anh, và tóc cô thi thoảng lại lướt qua mặt anh trong quá trình châm kim.

Từ góc độ này, Phó Quân Thâm có thể nhìn rõ hàng mi dài và làn da mịn màng của cô gái.

Nó có màu gần như trong suốt, toả ra ánh sáng nhè nhẹ, khiến người khác không thể dời mắt.

Ngay cả khi cách hai lớp áo anh cũng cảm thấy nhiệt độ rõ ràng.

Bàn tay cô rất lạnh, đầu ngón tay cũng lạnh.

Phó Quân Thâm di chuyển tay, cuối cùng nâng nó lên, buộc mái tóc đang rũ xuống sau tai cho cô.

Anh ho nhẹ, nuốt xuống vị tanh trong cổ họng.

Lần này, anh bị bắn là có mục đích.

Trước đây anh cũng bị như này rất nhiều lần, nhưng chỉ băng bó cho qua mà thôi, cùng lắm hôn mê mấy tiếng rồi tỉnh lại.

Độc lai độc vãng, anh quen rồi.

Đây là lần đầu tiên có người xuất hiện vào thời điểm này để chữa trị cho anh.

Phó Quân Thâm đột nhiên mỉm cười.

Sau khi đã hoàn toàn cầm máu, Doanh Tử Khâm lấy ra một miếng băng gạch, tháo miếng băng dính máu, sau đó cuốn lại eo.

Cô biết anh sẽ ở đây, nhưng không biết tại sao anh lại ở đây một mình.

Cô có thể cảm nhận được thực lực của anh, nếu không cô cũng không ở bên anh lâu như vậy, cũng không thể điều tra ra được những tin tức sâu xa về anh.

Cho nên, đây cũng là điều kỳ lạ nhất.

Nhưng Doanh Tử Khâm không hỏi, cô cũng không để ý.

Sau hơn chục giây, cô buông anh ra.

Giọng nói lạnh lùng, đường nét dịu dàng, không chút dao động: "Được rồi!"

Phó Quân Thâm chống tay xuống đất chuẩn bị tự mình đứng lên.

Một bàn tay lạnh giá nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh, giúp anh đứng dậy.

Cô đỡ anh bằng nửa người mình.

Y như đang giúp đỡ một ông già vậy.

Khi ý thức được điều này, Phó Quân Thâm dựa vào tường, duỗi thẳng eo: "Bạn nhỏ à, anh trai của em, không phải không đi được đoạn đường như này."

Anh cũng không nói dối, năng lực tự chữa lành của anh quả thật rất mạnh, vượt xa người bình thường.

Từ hải quan về đến đây, vết thương đã lành lại không ít.

Tính thời gian thì từ giờ đến mai sẽ khỏi hoàn toàn, sau này cũng không để lại sẹo.

Đó là lí do anh chọn bị thương.

Doanh Tử Khâm im lặng một lúc, rồi để anh đi.

Phó Quân Thâm cũng không hỏi vì sao cô lại đến vào lúc này, chỉ ho khan một tiếng: "Yểu Yểu, em... không có gì muốn nói sao?"

"Ừ." Doanh Tử Khâm nhìn anh gật đầu: "Cảm giác rất tốt."

"...."

Phó Quân Thâm cũng đã quen với giọng điệu bình tĩnh của cô, anh nhướn mày:" Bạn nhỏ, có ai nói với em là không được chạm tay vào eo của đàn ông không?"

Nghe vậy, Doanh Tử Khâm ngáp một tiếng, buồn ngủ chiếu lệ đáp: "Chạm vào sẽ biến thành cầm thú sao?"

"....."

Cuộc nói chuyện này thực sự không thể tiếp tục nữa.

Bạn nhỏ nhà họ thật sự không phải một cô gái bình thường.

"Đi thôi." Phó Quân Thâm xoa tóc cô. "Hôm nay cảm ơn em."

Bởi vì xạ thủ số 7 ở Hộ Thành chết không rõ nguyên nhân, cho nên ít nhất khoảng thời gian ngắn tới đây, sẽ không có thợ săn nào đặt chân đến mảnh đất này.

Tất cả đều bình lặng.

Doanh Tử Khâm không thể để Phó Quân Thâm trở về căn hộ của anh một mình, nên đưa anh về nhà của mình.

Khi hai người trở về đã quá muộn, mặc dù đều đang khống chế hô hấp, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng tình cờ, hai người họ lại gặp phải Ôn Thính Lan thức dậy vào ban đêm.

Phó Quân Thâm đang định lên tiếng giải thích, cậu bé đã dụi mắt, khựng lại vài giây rồi đi vào nhà tắm.

Ôn Thính Lan vừa đi vừa lầm bẩm: "Lại nằm mơ rồi."

Người trong mơ lại là người cậu không muốn mơ tới.

"Tiểu Lan hôm qua vừa mới thôi miên." Doanh Tử Khâm ngồi xuống sofa. "Khoảng thời gian này hồi phục rất tốt."

Thôi miên cũng là một phương pháp điều trị, nhưng ngược lại rất mạo hiểm.

Bởi vì trong quá trình trị liệu, bác sĩ tâm lý sẽ moi ra hết những điều mà bệnh nhân đè nén trong tiềm thức.

Đối với Ôn Thính Lan mà nói, chính là thời điểm mẹ cậu cùng chị gái rời đi và khi cậu 5 tuổi lại trở về.

Hai lần, tổn thương rất lớn.

Cho nên nếu không cẩn thận, thôi miên không những không giảm bớt bệnh tình mà còn gây ra phản ứng dữ dội.

Thậm chí có thể khiến bệnh nhân suy nhược thần kinh.

Thôi miên sẽ không được sử dụng trong điều trị tâm lí, trừ khi nó thật sự cần thiết.

Phó Quân Thâm sửng sốt, ngửa người ra sau, cười nói: " Tuyết Thanh thôi miên, Yểu Yểu, em có thể yên tâm."

Nói xong câu này, rất lâu không có phản ứng.

Phó Quân Thâm quay sang nhìn, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi.

Yên lặng, rất ngoan, cả người mềm nhũn ra.

Sau một hồi vật lộn, Phó Quân Thâm cuối cùng cũng động đậy.

Anh đứng dậy, hơi khom người, bế cô ngang hông, đặt cô xuống giường lớn trong phòng ngủ.

Đứng lặng nhìn cô thêm vài giây, sau đó lùi ra.

"Ngủ ngon nhé bạn nhỏ."

***

Tin tức Giang Nhiên bị thương trong vài ngày đã nhanh chóng lan truyền ra khắp trường Trung học Số 1 Thanh Trí.

Nhiều chàng trai hả hê cho rằng cậu rốt cuộc cũng gặp quả báo.

Nhưng những cô gái đều vội vàng, họ tìm ra bệnh viện Giang Nhiên đang ở, sau khi tan học, mỗi người đều mang theo giỏ trái cây và đồ ăn nhẹ đến thăm bệnh.

"Ra ngoài, ra ngoài, đều bảo bọn họ ra ngoài hết." Giang Nhiên lấy chăn che kín đầu, cậu cáu kỉnh: "Tôi không muốn gặp ai cả."

Nếu để họ nhìn thấy đôi chân tập tễnh của anh, vậy bộ mặt của kẻ bắt nạt trong trường học của cậu phải để đâu?

"Không nên đối với con gái hung dữ như vậy." Giang Hoạ Bình gõ gõ đầu cậu, khá vui vẻ nói: "Không ngờ con trai mẹ ở trường học lại được yêu thích như vậy, giống như mình hồi bé vậy."

Giang Nhiên:".....Mẹ, mẹ đừng tự luyến nữa được không?"

Giang Hoạ Bình mặc kệ cậu, ra ngoài nói chuyện với những nữ sinh kia.

Giang Nhiên vò đầu bứt tai: "Ba Doanh đâu?"

"Ồ." Tu Vũ gọt một quả táo, "Ba Doanh có việc, cậu cũng không phải trẻ con nữa, làm sao vậy,còn cần ba đến dỗ?"

"Cậu nói bậy bạ gì vậy?" Sắc mặt Giang Nhiên tối sầm xuống: "Tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy."

"Chờ chân bình phục rồi cảm ơn." Tu Vũ gọt táo xong cắn một miếng.

Giang Nhiên sửng sốt một chút, sau đó do dự hỏi:" Không đúng, quả táo đó không phải cậu gọt cho tôi sao?"

"Cậu có thể tự gọt, tại sao tôi phải gọt cho cậu? Tu Vũ nhìn cậu một cách kì lạ, "Bởi vì cậu mặt dày sao?"

"....."

Giang Nhiên hừ lạnh một tiếng, tự lấy cho mình một quả táo. "Tìm được người đưa giày chưa?"

Nếu cậu biết tên khốn nào hại cậu thành ra như vậy, cậu sẽ đập nát đầu tên khốn đó.

"Đã có manh mối." Tu Vũ nói: "Mấy ngày nữa sẽ tìm được."

Giang Nhiên ậm ừ, sau đó hỏi: "Ba Doanh đi đâu?"

Tu Vũ suy nghĩ một chút: "Hình như Chung gia xảy ra chuyện."

***

Nhà cũ Chung gia.

Trước đây chỉ có ông cụ Chung, bà Chung và Chung Tri Vãn sống trong nhà cũ, các phòng khác đều đã chuyển đi hết.

Vì bố của Chung Tri Vãn thường xuyên đi làm không có ở nhà nên ông Chung để họ ở lại nhà cũ.

Nhưng hôm nay có rất nhiều khách mời bất ngờ đến.

Trong số đó có Chung Thiên Vân, người đã được ông cụ Chung chăm sóc.

Chung Thiên Vân là đứa con trai duy nhất của người anh thứ hai của ông cụ Chung, năm nay đã năm mươi tuổi.

Nhưng người anh thứ hai của ông cụ Chung sức khoẻ yếu và qua đời sớm, vì vậy ông cụ Chung chăm sóc Chung Thiên Vân rất chu đáo.

Chung Thiên Vân ngồi trên sofa, như thể hắn là chủ nhân vậy.

Hắn chỉnh lại cà vạt: "Chú, dạo này sức khoẻ thế nào?"

Ông cụ Chung nhìn Chung Thiên Vân, người đang lãnh đạo các cổ đông tập đoàn Chung thị, lạnh lùng nói: "Có chuyện cứ nói, lão tử ghét nhất những kẻ hay đánh trống lảng."

"Được, nếu chú muốn ta nói thẳng, vậy ta liền nói thẳng." Chung Thiên Vân cười cười, ánh mắt có chút sắc bén. "Đại thúc, người đang quản lí Phỉ Thuý Trai, nhưng lại làm mất Trấn Trại Chi Bảo của Phỉ Thuý Trai."

Cổ phiếu Chung thị đang giảm, và người mua cũng sẽ chấm dứt hợp tác với chúng ta, chú ơi, chú nghĩ chú còn tư cách làm chủ tịch sao?

Phỉ Thuý Trai là một ngành công nghiệp thuộc sở hữu của tập đoàn Chung thị, chuyên buôn bán đồ chạm khắc bằng ngọc bích, thu nhập hàng năm lên tới hàng trăm triệu.

Nhưng mấy ngày trước, Trấn Trại Chi Bảo của Phỉ Thuý Trai đột nhiên biến mất, giám sát trong tiệm thậm chí không phát hiện ra được người nào.

Điều đáng tiếc hơn là họ vừa hoàn tất một đơn hàng với một công ty đa quốc gia nước ngoài cách đây vài ngày, và đơn hàng đó lại chính là Trấn Trại Chi Bảo của Phỉ Thuý Trai.

Lần này, Tập đoàn Chung thị gặp phải thất bại lớn, giá cổ phiếu hiện nay đang giảm mạnh.

Nếu họ không thể đưa ra lời giải thích hợp lí cho người mua, bên mua hẳn sẽ có hành động chống lại Tập đoàn Chung thị.

Nhưng tập đoàn Chung thị không thuộc sở hữu của một mình ông cụ Chung.

Nói xong, Chung Thiên Vân nháy mắt với hai vệ sĩ: "Mau đưa lão gia tử đi đi, nói với bên mua đây là lời giải thích của chúng ta."

----------
« Chương TrướcChương Tiếp »