Chương 110: Doanh Tử Khâm: Ngươi tự mình thử?

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, một số cổ đông mặt cũng biến sắc.

Chưa kể bà Chung và Chung Tri Vãn còn không có tư cách để nói chuyện.

Mặc dù Chung Tri Vãn là học sinh đứng đầu của năm thứ hai trung học, nhưng cô cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện kinh doanh của gia đình và cũng không có tài năng kinh doanh.

Bà Chung là một nội trợ đảm đang, sau khi được gả vào nhà họ Chung, bà đã chịu trách nghiệm phục vụ ông cụ Chung ở nhà cũ.

Đừng nói là không được nói chuyện, ngay cả hiện tại bà cũng không biết chuyện cổ phiếu Tập đoàn Chung thị biến động như thế nào.

Hiện nay hoàn cảnh của tứ đại gia tộc Hộ Thành, thì nhà họ Chung là đặc biệt nhất.

Bởi vì chỉ còn nhà họ Chung là do ông cụ Chung nắm quyền.

Doanh gia và Giang gia, hai vị lão tổ tông đều đã qua đời, Tập đoàn cũng truyền vào tay thế hệ sau.

Về phần nhà họ Phó đứng đầu trong tứ đại gia tộc, mặc dù ông cụ Phó vẫn còn sống nhưng vì sức khoẻ yếu, nên ngoài cổ phần thì công ty cũng đã giao cho con trai Phó Minh Thành tiếp quản.

Nhưng nhà họ Chung thì khác.

Ông cụ Chung càng lớn tuổi, cơ thể ông càng tốt, càng sung sức hơn.

Đặc biệt là trong một tháng qua, ông có thể xách thùng nước lên mười tầng lầu mà không thở hổn hển,khí phách hơn hẳn thanh niên bình thường.

Vài năm trước, Chung gia đã có người không thể ngồi yên.

Tuy nhiên, ông cụ Chung nắm giữ 54% cổ phần của Tập đoàn Chung thị, mọi sự kiện quan trọng đều do ông cụ Chung quyết định.

Những người này không còn cách nào ngoài việc chờ ông cụ Chung lao lực đến chết.

Mấy năm vất vả đều không chờ đợi được kết quả nên trong lòng càng nóng ruột.

Chung Thiên Vân là người không thể chờ đợi được nhất, hắn nhận được sự chăm sóc tận tình của ông cụ Chung, nhưng hắn vẫn không cảm thấy hài lòng.

Nếu không phải cha hắn qua đời sớm, có lẽ bây giờ sẽ là người có tiếng nói nhất trong Tập đoàn Chung thị.

Chưa kể là cha hắn đã hi sinh để cứu ông cụ Chung.

Nếu ông cụ Chung thật sự cảm thấy có lỗi, thì nên để hắn thừa kế Tập đoàn Chung thị.

Nhưng Chung Thiên Vân đã đợi hơn mười năm, cũng không đợi được ông cụ Chung có ý nghĩ này.

Trong thời gian ngắn, hắn rất muốn tìm ra sai lầm của ông cụ Chung.

Vốn dĩ trong sự việc Weibo trước đó, ông cụ Chung đã dùng tài khoản chính thức của Tập đoàn Chung thị để lên tiếng bênh vực một đứa con gái nuôi, đây là điều tối kị.

Chỉ là Chung Thiên Vân không thể ngờ vì kết quả lại tốt như vậy.

Hơn nữa, Chung thị nhờ có sự lên tiếng của ông cụ Chung mà giành được sự ưu ái của người qua đường, và cổ phiếu cũng tăng lên rất nhiều.

Chung Thiên Vân cứ chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội lần này.

Bảo vật trấn tiệm của Phỉ Thuý Trai đã biến mất.

Tập đoàn Chung thị đang đối mặt với tổn thất lớn, và ông cụ Chung không thể tránh khỏi trách nghiệm.

Hắn có thể dùng cơ hội lần này ép ông cụ Chung từ chức, sau đó lấy cổ phần, và từ đó Tập đoàn Chung thị sẽ đổi chủ.

"Thiên Vân, anh làm vậy hơi quá rồi đó." Một cổ đông cau mày. "Chẳng phải bây giờ chúng ta nên tìm báu vật trước hay sao?"

Bảo vật trấn tiệm của Phỉ Thuý Trai là tác phẩm của một nhà điêu khắc bậc thầy cách đây 50 năm, và được Chung gia cất giữ cho đến tận bây giờ.

Nhà điêu khắc bậc thầy ấy đã tạc ra 88 vị tượng Phật bằng miếng ngọc lục bảo cao gần bằng nửa chiều cao của một người, kỹ thuật chạm khắc vô cùng tinh xảo, cuối cùng được đặt tên là Thập Phương Giới.

Chỉ riêng một miếng ngọc này đã có giá lên tới hàng chục triệu.

Chưa kể thành phẩm được chạm khắc công phu của nghệ nhân bậc thầy, giá đã lên đến 500 triệu.

Giá quá cao, nếu không phải người quá giàu lại đam mê điêu khắc, hầu hết mọi người sẽ không mua nó.

Vì vậy nên đã qua nhiều năm, nhưng nó vẫn được lưu giữ trong Phỉ Thuý Trai và được bảo vệ nghiêm ngặt.

Nhiều năm như vậy, Thập Phương Giới vẫn luôn trong tình trạng tốt đẹp, không ai nghĩ tới một ngày nó sẽ bị trộm mất.

"Thạch tổng, việc tìm kiếm Thập Phương Giới đương nhiên là được ưu tiên hàng đầu, nhưng anh Eugene đã đến Hộ Thành rồi." Chung Thiên Vân không hề dao động. "Hợp đồng đã ký, trước tiên phải đưa ra lời giải thích với họ."

Vừa nói, hắn lại nhìn ông cụ Chung với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại cười: "Hơn nữa, chỉ có ông cụ Chung có quyền lực nhất trong Tập đoàn Chung thị không phải sao?"

Cổ đông họ Thạch sau khi nghe điều này, cũng không nói thêm gì.

Người mua Thập Phương Giới lần này là một công ty đa quốc gia đến từ Châu O, cũng có hoạt động kinh doanh ở Hoa Quốc.

Tập đoàn Chung thị còn không được xếp vào trong top 10 ở Hoa Quốc, làm sao so được với một công ty đa quốc gia?

Chỉ khi ông cụ Chung đến gặp và đưa ra lời hứa, bên kia sẽ không gây khó dễ cho Tập đoàn Chung thị, và họ cũng có thời gian đi tìm tung tích của Thập Phương Giới.

"Không có gì để nói nữa." Chung Thiên Vân liếc nhìn Chung phu nhân và Chung Tri Vãn, khinh bỉ nói: "Lão gia, con trai chú không ở đây, hôm nay cho dù thế nào chú cũng phải đi một chuyến cùng chúng tôi."

Những vệ sĩ này là Chung Thiên Vân đặc biệt mang đến, đều đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Thanh niên còn dễ đối phó, huống hồ chỉ là một ông già.

Chung Tri Vãn chưa từng thấy trận chiến nào như này trước đây, bất giác hoảng hốt: "Ông nội..."

"Vãn Vãn, con đừng manh động." Chung phu nhân ôm lấy Chung Tri Vãn. "Ông nội con vẫn là chủ tịch Tập đoàn Chung thị, bọn họ không làm gì được."

Hơn nữa, cho dù có đi lên, họ có thể làm gì? Kết quả tệ hơn chính là bị bắt cùng nhau.

Chung Thiên Vân cũng không để ý hai mẹ con kia, không kiên nhẫn xua tay: "Mang bọn họ đi, ai cản lại cũng mang đi theo."

Chung Tri Vãn lấy tay che miệng, thậm chí không dám kêu lên.

Chung quản gia bên cạnh cũng sốt ruột, lại bị hai vệ sĩ khống chế, kêu cứu cũng không được.

Ngay khi Chung quản gia định đuổi theo những vệ sĩ đang bắt giữ ông cụ Chung, ông nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt ngoài cửa.

Như ngọc trai rơi xuống.

Giống như gió thổi trên mặt hồ, một tầng băng đột nhiên ngưng tụ.

"Anh có thể thử!"

Cô gái từ ngoài đẩy cửa bước vào, trên người mặc áo len và quần tây đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai để che nắng.

Cô đứng ngược sáng, lông mày và đôi mắt ẩn trong quầng sáng, mơ hồ hư ảo.

Chung Tri Vãn nhìn lên và sửng sốt.

Hôm nay là cuối tuần, ông cụ Chung cũng không gọi điện, tại sao Doanh Tử Khâm lại tự mình đến đây?

Nhìn thấy cô gái, sắc mặt ông cụ Chung cuối cùng cũng thay đổi, ông trở nên lo lắng: "Tử Khâm, sao con lại tới đây? Nay ông ngoại có việc, hôm khác con lại tới!"

Ông ấy đã sống đủ lâu, không thể liên luỵ đến thế hệ trẻ.

Chung Thiên Vân đã có ý xấu, ai biết tiếp theo hắn còn làm gì nữa.

Doanh Tử Khâm cũng không dời đi, chỉ nhìn ông gật đầu cười nhẹ: "Ông ngoại."

"Ngươi là ai?" Chung Thiên Vân cau mày, rất không vui. "Từ khi nào Chung gia lại có thêm người như này?"

Chí ít là khuôn mặt này, nhìn một lần thì khó có thể quên được.

"Cô ta không phải người nhà họ Chung, là đứa con gái được Doanh gia nhận nuôi." Chung phu nhân cũng lạnh lùng nói: "Thiên Vân, lão gia dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi làm như vậy là quá đáng."

"Thì ra là đứa con gái nuôi đó sao?" Chung Thiên Vân bỏ qua lời thứ hai trong lời nói của Chung phu nhân, cười cười khinh thường: "Ta còn tưởng là cái thá gì, lão gia tử, người quả thật là hồ đồ."

Ông cụ Chung tức giận gầm lên: "Chung Thiên Vân, câm cái mồm thối của ngươi lại cho ta."

Chung Tri Vãn thấy ông cụ Chung lúc này vẫn bênh vực Doanh Tử Khâm, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Em họ, chị biết em làm vậy vì lo cho ông nội, nhưng em cái gì cũng không làm được, em đừng làm loạn nữa được không?"

Ngay cả ông Chung cũng bất lực, Doanh Tử Khâm có thể làm gì?

"Này, lão gia tử, cháu gái này của ông cũng thú vị thật đấy." Chung Thiên Vân kinh ngạc chậc lưỡi: "Ngay cả một đứa con nuôi cũng biết đứng ra ngăn cản ta, nhưng đứa cháu gái này của chú không chỉ ngồi đó nhìn mà còn châm chọc em họ của mình."

"Ta là người ngoài cuộc còn chịu không nổi, đây là gia giáo nhà các người sao?"

Khuôn mặt Chung Tri Vãn đỏ bừng, trong mắt hiện lên sương mù, cả người run lên.

Suy nghĩ trong lòng cô bộc phát ra ngoài, khiến cô cảm thấy nhục nhã không thể ngẩng đầu lên được, ngay cả nhìn ông Chung cũng không dám.

Doanh Tử Khâm không nói, cô xắn tay áo.

"Ngươi muốn làm gì?" Chung Thiên Vân lắc đầu: "Ngươi thật sự cho rằng, một tiểu cô nương người có thể...."

Những lời còn lại đều bị tiếng hét chặn trong cổ họng, một chữ cũng không thể thốt ra.

Doang Tử Khâm còn đang giẫm lên tay của tên vệ sĩ, nghe vậy quay đầu lại, tựa như đang cười, rất bình tĩnh hỏi: "Hả? Có thể cái gì?"

Ông cụ Chung giật mình:"......"

Ôi trời, cháu ngoại của ông giỏi như vậy sao?

Ông ấy tại sao không nhận ra?

Chung lão gia tử dụi mắt, vô cũng nghi ngờ liệu tật cận thị của mình có trở nên nghiêm trọng hay không, ông còn không nhìn thấy những tên vệ sĩ kia đã ngã xuống như thế nào.

Chung Tri Vãn mở to mắt không thể tin được.

Chung phu nhân không ngờ Doanh Tử Khâm có thể đối phó với bảy, tám tên vệ sĩ này.

Cô chỉ mất một giây.

Chuyện này.....

"Rất tốt, rất tốt, khó trách ngươi có dũng khí như vậy, hoá ra cũng có chút bản lĩnh." Chung Thiên Vân kinh ngạc, sau đó cực kỳ tức giận: "Ngươi cho rằng chỉ như vậy có thể ngăn cản ta?"

Doanh Tử Khâm mặt thờ ơ, ngó lơ hắn.

Cô đá tên vệ sĩ trên mặt đất, quay đầu nhìn ra cửa.