Chương 2

Sau gần ba tiếng vật lộn, Lâm Vũ Tuyên và Nguyễn Kiều ngồi xuống một góc trong quán cà phê. Cả hai đều đeo khẩu trang đen che gần hết mặt, nghe Lâm Vũ Tuyên nói là vì cả hai đều là người của công chúng, lúc này mà bị chụp trộm thì không hay. Qua lời kể của Lâm Vũ Tuyên, Nguyễn Kiều cũng dần hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Cô, Nguyễn Kiều, truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Thiên Sư phủ lừng lẫy, vậy mà lại xuyên không khi đang bắt một con quỷ đất. Nói chính xác hơn thì là xuyên sách. Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Kiều đã đọc không dưới vài nghìn cuốn tiểu thuyết, thậm chí còn từng vì mê tiểu thuyết không dứt mà bỏ bê việc học, bị các bậc tiền bối trong Thiên Sư phủ cầm roi mây đuổi đánh suốt ba con phố.

Nguyễn Kiều mơ hồ nhớ rằng thiên kim giả cuối cùng rất thảm, không biết là chết hay tàn phế.

Trong lòng thầm kêu một tiếng, Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện, Lâm Vũ Tuyên năm nay vừa tốt nghiệp đại học, không giống Nguyễn Kiều là thiên kim giả, cô ấy là học chính quy khoa ban chuyên nghiệp. Đáng lẽ chuyên nghiệp sẽ không coi trọng nghiệp dư, nhưng trước đây Nguyễn Kiều vô tình giúp Lâm Vũ Tuyên, vì vậy quan hệ của hai người khá tốt.

Lần này chuyện thiên kim thật giả nhà họ Nguyễn ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người đều xem trò cười của Nguyễn Kiều, nhưng chỉ có một mình Lâm Vũ Tuyên nghe nói Nguyễn Kiều đến nhà họ Nguyễn thì vội vàng bỏ công việc đang làm, bất chấp khả năng mất hợp đồng đại diện mà tìm thấy Nguyễn Kiều đang hôn mê trước cửa nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Kiều nhớ người bạn thân của nữ phụ Lâm Vũ Tuyên này, trong tiểu thuyết cũng vì quan hệ của hai người tốt mà cuối cùng dẫn đến việc thiên kim thật Nguyễn Phỉ đối phó với Nguyễn Kiều thì tiện thể cũng đối phó luôn Lâm Vũ Tuyên.

Tóm lại cả hai đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Nguyễn Kiều có chút đau lòng vì cô ấy, cánh tay mảnh khảnh nâng lên nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, giọng cô dịu dàng như tiếng thì thầm: "Đi thôi, chúng ta về nhà trước, bữa cà phê này tớ mời."

Lâm Vũ Tuyên: “...Cậu còn tiền à?’’

Biểu cảm trên mặt Nguyễn Kiều dần cứng đờ, trong lòng cũng dần dâng lên một dự cảm không lành: "Câu này có ý gì?"

Lâm Vũ Tuyên thở dài: "Cậu không nhớ sao, cậu nói mình không tham tiền của nhà họ Nguyễn, chỉ quan tâm đến tình thân này, hy vọng nhà họ Nguyễn đừng làm tuyệt tình như vậy. Nhưng thái độ của nhà họ Nguyễn... Trước đây cậu đến nhà họ Nguyễn chính là để trả tiền cho họ."

Danh tiếng của Nguyễn Kiều trong giới chỉ ở mức trung bình, diễn xuất cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng khuôn mặt đó có thể tranh thủ được rất nhiều phúc lợi, ví dụ như một số quảng cáo tạp kỹ, những năm gần đây Nguyễn Kiều cũng kiếm được không ít tiền, bây giờ toàn bộ đều trả lại cho nhà họ Nguyễn rồi. Ngay cả ngôi nhà bên ngoài, cậu cũng có ý định làm thủ tục sang tên.

Nguyễn Kiều: “...Tớ không còn tiền sao?”

Lâm Vũ Tuyên: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì có lẽ còn khoảng hai trăm tệ. Cho nên bữa này vẫn là tớ mời nhé.”

Nguyễn Kiều: “...”

Nguyễn Kiều hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nếu không với thể chất của cô ấy mà ngất đi lần nữa thì tiền thuốc men có thể rút sạch hai trăm tệ cuối cùng này.