Chương 5

Trong lòng Trần Phỉ Nhi dâng lên nỗi tự ti rất sâu.

Tuy rằng vệ sĩ và nữ giúp việc không nói bất kỳ cái gì, nhưng trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự khinh thường có thể khiến cho cô ấy không dám ngẩng đầu lên.

Đội ngũ đón người trằn trọc suốt một đường, từ thành phố Ninh xa xôi hẻo lánh đón về thành phố Bắc thịnh vượng phồn vinh.

Trần Phi Nhi thay quần áo mới, trên đường đi, lần đầu tiên ngồi máy bay, cô ấy nôn đến mức trời đất quay cuồng, người giúp việc vô cùng mất kiên nhẫn, để cho cô ấy ở trong WC suốt hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng lúc hạ cánh, cô ấy đi theo mọi người từ con đường dành cho khách VIP đi ra, ở cửa sân bay gặp được mẹ ruột của cô ấy.

Người phụ nữ ấy rất ưu nhã rất cao quý, ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh tế, dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn về phía ánh mắt của bà mang theo xem xét kỹ càng, cái nhìn trần trụi giống như thể đang coi cô ấy là vật phẩm để đánh giá, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ đè bẹp sống lưng của cô ấy.

Trần Phi Nhi mặc bộ quần áo mới mà người giúp việc đã đưa cho cô ấy, là váy công chúa xinh đẹp, lần đầu tiên cô ấy được mặc loại váy này, vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.

Nhưng chiếc váy hoa mỹ, mặc trên người Trần Phỉ Nhi vừa thấp gầy vừa có làn da ngăm đen, tay chân luống cuống, ánh mắt khϊếp sợ, quả thực chính là phung phí của trời, vô cùng khó coi.

Đàm Hoa nhíu mày, bà vô cùng thất vọng đối với bề ngoài của đứa con gái này, thậm chí còn từng hoài nghi rốt cuộc có phải là con ruột của mình hay không, tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này.

Sự thật chứng minh, chuyện bồi dưỡng sau này thật sự là quá quan trọng, không biết phải nuôi mấy năm mới có thể nuôi cô ấy tốt lên được.

Đàm Hoa đau đầu nghĩ.

Bà vốn dĩ rất muốn có ý tốt đối với đứa bé đáng thương này, lôi kéo cô ấy hôn rồi nhẹ nhàng nói, "Mẹ là mẹ con, hoan nghênh con đến với gia đình lớn nhà họ Tống này."

Nhưng đây chỉ là giả định trên đường đi khi bà đến đây.

Trong hiện thực, bà lãnh đạm nhìn Trần Phi Nhi, nói một câu, "Được rồi, theo tôi về nhà đi."

Trần Phỉ Nhi bị sự lạnh lùng của mẹ ruột khiến cho cô ấy run rẩy, cô cố gắng rụt đầu lại, sợ hãi nhìn bà, hy vọng có thể nhận được sự trìu mến trong mắt bà, nhưng trên thực tế chỉ có sự chán ghét rõ ràng hơn.

"Mẹ, nước mà mẹ muốn đây ạ."

Một tiếng nói thanh việt dễ nghe truyền đến, như suối nước tháng chín thấm vào ruột gan.

Trần Phỉ Nhi quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một người con gái có dáng người thon dài mảnh khảnh, áo sơ mi quần tây, mi mắt như hoa, băng cơ như ngọc, đang đi về phía các cô.

Người con gái đưa nước cho người phụ nữ ung dung quý phái, người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười hòa ái, thân cận hiền lành.

Người con gái lại dời tầm mắt qua trên người cô ấy, Trần Phỉ Nhi ở trước mặt người tốt đẹp như vậy tự biết xấu hổ, vì thế lập tức thu hồi ánh mắt, làm một con chim cút.

Ánh mắt của người con gái rất nhanh đã dời đi, "Mẹ, có gì về nhà rồi nói sau."

Thì ra cô chính là một nhân vật chính khác trong cuộc đời mình, Trần Phỉ Nhi nghĩ, trách không được ánh mắt của mẹ ruột cô ấy lại ghét bỏ cô ấy như vậy, có một cô con gái ưu tú như thế, nhìn lại mình, nếu là cô ấy, hẳn là cô ấy cũng sẽ ghét bỏ chính mình.

Người phụ nữ và thiếu nữ đi ở phía trước cười cười nói nói, Trần Phỉ Nhi và một đám vệ sĩ cùng với người hầu đi ở phía sau.

Trần Phỉ Nhi thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt người con gái đưa tới, không có ác ý, chỉ là đơn thuần đánh giá.

Tống Thanh lần đầu tiên thấy cô gái cũng kinh ngạc, trên mặt không hề gợn sóng nhưng nội tâm vẫn có chút chấn động, ngoại hình và khí chất của cha và mẹ đều là một chọi một tốt, sao con của hai người họ lại khác biệt lớn như vậy.