Chương 17: Âm điểm, về chỗ

Thứ tự lên sân khấu lần này sẽ được quyết định bằng cách rút thăm.

Vận may của Đặng Vũ Phi và Thời Cẩn đều không tệ, lần lượt bốc được vị trí thứ mười một và mười hai.

Hai người đeo mặt nạ lên, cùng đợi đến lượt mình ở hậu trường.

Những thí sinh khác thì lần lượt lên sân khấu.



Ở hậu trường chương trình.

Người đại diện đang trang điểm làm tóc cho Sở Lăng cười nói: “Sở Lăng, trông cậu đêm nay đẹp trai đến bất ngờ luôn đấy. Người nào đó mà nhìn thấy cậu chắc sẽ chảy nước miếng mất.”

Sở Lăng cười nhạt: “Trước mặt công chúng thì cô ta sẽ phải thu liễm lại thôi.”

Kể cả khi Thời Cẩn dám can đảm lờ đi thỏa thuận với ban tổ chức, nhất quyết cứng đầu làm gì đó với hắn ta, sau lưng còn có công ty và người đại diện nên Sở Lăng không sợ sẽ xảy ra phiền phức gì.

Chuyện của hắn ta và Thời Cẩn đã sớm kết thúc rồi, không còn khả năng nào nữa.

Huống gì hôn sự năm đó của nhà họ Sở và nhà họ Thời cùng lắm cũng chỉ là thỏa thuận tùy hứng của hai bên trưởng bối mà thôi.

Dù trời đất có xé làm đôi, muốn hắn ta làm theo thì người kia chỉ có thể là thiên kim thật của nhà họ Thời - Thời Tuyết Tâm mà thôi.

Thiên kim giả?

Khóe môi Sở Lăng cong lên một nụ cười chế giễu.

Nếu Thời Cẩn cố sức tiến lên, có lẽ hắn ta sẽ không thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.

Nhưng ở cuộc sống này không tồn tại chữ nếu.



Biệt thự Thiển Loan.

Trong thư phòng của Phó Tu Viễn.

Lúc này trên màn hình lớn đang phát chương trình ‘Ca - Nhạc sĩ quốc dân’.

Vì đang là phần trình diễn của thí sinh khác nên anh tạm thời tắt tiếng chương trình.

Phó Tu Viễn đang vùi đầu xử lý đống tài liệu chất chồng như núi trước mặt mình.

Tống Phàm đứng bên cạnh không dám thở mạnh, yên lặng không nói gì, chỉ dám lặng lẽ quan sát màn hình qua khoé mắt.

Quản gia Trần đem trà lên rồi nhẹ nhàng rời đi, không dám phát ra tiếng động.

Nhìn thấy hai cô giúp việc đang lén lút mở xem kênh giải trí, ông trừng mắt khiến hai người họ sợ tới mức tắt đi ngay lập tức.

Tống Phàm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình lớn.

Thời Cẩn vẫn còn chưa lên sân khấu.

Nhưng trên làn đạn* toàn là tên cô.

*các dòng bình luận chạy trên màn hình khi phát trực tiếp.

Đương nhiên đều là những lời nghi ngờ và chửi rủa.

“Đá Cuội Nhỏ là thứ gì mà dám đυ.ng chạm tới anh trai nhà chúng ta chứ?”

“Đúng thế, không hổ là cục đá thối tha trong hầm cầu!”

“Tiếc là chỉ có thể bỏ phiếu cho thí sinh chứ không bầu điểm, nếu không tôi sẽ cho Đá Cuội Nhỏ kia biết thế nào là âm điểm về chỗ!”

“Mưa Nhỏ lên sân đi! Phiếu của chị đây đều sẽ đưa hết cho Mưa Nhỏ!”

Mưa Nhỏ chính là Đặng Vũ Phi. Nhờ việc dẫm đạp Thời Cẩn và cọ nhiệt với Sở Lăng mà số phiếu của cô ta đã lên thẳng hàng top.

Cuối cùng cũng tới lượt Thời Cẩn lên sân.

Tống Phàm ước gì bản thân không có mắt, không có tai.

Nhưng lúc này không thể nữa rồi.

Phó Tu Viễn ngẩng đầu liếc anh ta một cái, Tống Phàm run rẩy cầm điều khiển chỉnh âm thanh đến mức to nhất.



Thời Cẩn lên sân khấu. Đặng Vũ Phi đưa tay làm dấu OK với cô, ý nói cô không cần khẩn trương.

Đương nhiên Thời Cẩn không thấy nôn nao chút nào.

Cô cầm micro bước lên đài.

Người xem trực tiếp ở trường quay đều không nhịn được mà chép miệng.

Du Quan Nam tỏ vẻ hứng thú nhìn lên sân khấu.

Hai người hướng dẫn khác thì nhún vai, đương nhiên họ cũng nghĩ rằng Thời Cẩn sẽ lợi dụng cơ hội này, dùng ca từ để thổ lộ với Sở Lăng.

Trên mặt Sở Lăng là nụ cười dịu dàng điềm đạm.

Cả công ty và chương trình đều không tỏ ý phản đối gì khi Thời Cẩn làm thế, mặt khác bọn họ còn thấy vui mừng vì có thể quảng bá cho chương trình vào thời gian đầu bằng màn trình diễn của cô, cũng như củng cố độ nổi tiếng của Sở Lăng.

Đá Cuội Nhỏ ơi Đá Cuội Nhỏ à, đúng thật là một hòn cuội dễ dàng bị người khác dẫm đạp.

Âm nhạc vang lên, toàn bộ ánh đèn đều chiếu vào Thời Cẩn đang đứng ở trung tâm sân khấu.

Cô mặc một chiếc váy dài nhẹ nhàng thướt tha, khiến người ta vừa nhìn vào liền nghĩ ngay rằng cô sẽ trình diễn một bài tình ca với giai điệu chậm rãi.

Nhưng mà, giây tiếp theo, tiếng nhạc thay đổi, một điệu trống dồn dập vang lên.