Chương 2: Thoả Thuận Đoạn Tuyệt

“Quậy đủ chưa, không thấy mất mặt hã?” Trưởng thôn được mời tới tức giận gõ cây trượng trong tay nhìn mấy người bọn họ.

“Trưởng thôn, là cô ta động tay chân trước.” Vạn Linh Linh đầu tóc rối loạn như cái ổ gà, trên mặt còn có mấy vết máu tươi.

So với đánh nhau như mấy bà quá phụ như cô ta, thì Thẩm Linh Hề lại giống như người đã học qua, ra tay nhanh chuẩn mạnh, lúc này lại có bộ dáng thành thạo, bình tĩnh đối mặt.

“Con im miệng, ta không cần biết là ai gây trước, lão gia tử ta chỉ cần biết người mất là lớn nhất, các người đây là muốn làm cái gì, làm cái gì!” Trưởng thôn mắng đến mặt đỏ cả lên.

Trưởng thôn ý vị thâm trường mà nhìn Thẩm Linh Hề một cái: “Con trước tiên đi về với ta, đợi ngày mai rồi hẳn quay lại.”

“Trưởng thôn, cô ta……” Trương Hướng Hồng mẹ của Vạn Linh Linh mới đánh bài về kêu lên, nhìn thấy con gái bị chịu thiệt, rõ ràng không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.

Trưởng thôn nhìn qua, cản lại lời bà ta đang định nói ra: “Bà còn muốn làm gì, nghe không hiểu lời ta nói sao?”

Trương Hướng Hồng lắc lắc đầu: “Không có.”

Buổi chiều hôm đó, Trương Đại Bằng lăn lộn bên ngoài về, nhìn thấy vết thương trên mặt vợ con, tiếp tục náo thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi Vạn Đại Cường nhắc đến trưởng thôn ông ta mới có chút sợ hãi mà im.

Cũng chẳng phải Vạn Đại Bằng thấy trưởng thôn có quan chức to lớn gì, mà bởi vì con trai của trưởng thôn ở trong thành là đồn trưởng đồn cảnh sát , vạn nhất khiến cho vị đồn trưởng kia đến sợ là phải bị bắt nhốt mấy ngày.

Có sự ra mặt của trưởng thôn, tang lễ của lão gia tử mới xem là thuận lợi mà tiến hành.

Nhìn bộ dáng Thẩm Linh Hề ngồi trước cửa nhà mình thất thần, trưởng thôn mới đi qua đó nói: “Nha đầu, con có dự định gì không?”

Thẩm Linh Hề thu lại ánh mắt, cho dù không có nói rõ, hưng cô cũng hiểu được ý của trưởng thôn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ông là đang hỏi về cắt đứt quan hệ giữa cô và Vạn gia, sau đó là việc gia đình đó đuổi cô ra khỏi nhà.

Thế mà Thẩm Linh Hề chỉ có bộ dáng không việc gì cả: “Con cũng chẳng muốn dây dưa với họ.”

Nghe vậy, trưởng thôn cũng hiểu được ý muốn của cô: “Được, ta hiểu rồi, nếu mà con…”

Trưởng thôn biết uỷ khuất mấy năm này của cô, muốn khuyên cô đừng bốc đồng, đừng ký thì ít ra còn có “nhà”, nhưng nghĩ lại đám người Vạn gia kia, lại thấy lời này thế nào cũng nói không ra được.

Thẩm Linh Hề cười nhẹ: “Mấy năm nay con cũng chịu đủ rồi.”

“Được rồi được rồi, con nghĩ kỹ là được.” Trưởng thôn bất lực mà lắc đầu, “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sáng sớm ngày thứ hai, trưởng thôn gọi cả nhà Vạn gia đến, đem việc đi hay ở của Thẩm Linh Hề giải quyết.

Hai bên đồng nhất ý nghĩ, Vạn gia cảm thấy Thẩm Linh Hề trước mắt bao nhiêu người còn có thể ra tay đánh người, chửi mắt trưởng bối, còn để cô ở lại nhà bọn họ e là gϊếŧ người cô cũng dám làm, kiên quyết không giữ cô lại.

Thẩm Linh Hề thì biểu thị, ở cùng với loại thân thích như bọn họ là chê sống lâu quá hay gì, cũng chẳng muốn ở lại.

Hai bên đều đã đồng nhất như vậy rồi, thì trưởng thôn tự nhiên cũng chẳng khuyên căn gì nữa.

“Nếu đã quyết như vậy rồi thì hai bên ký thoả hiệp này, giàu có vinh nhục, sau này chẳng liên quan gì tới nhau, hai bên không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Trưởng thôn đẩy nhẹ kính lão của mình, rút ra từ trong hộc bàn tờ giấy và bút đưa qua.

Vạn Đại Bằng hừ hai tiếng : “Trưởng thôn, chúng tôi ký thoả hiệp chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng thì được, nhưng cô ta ăn không ở không nhà chúng tôi bao nhiêu năm, không thể tính như vậy mà qua được, cô ta phải trả lại chi phí sinh hoạt bao nhiêu năm qua mới có thể đi.”

Trưởng thôn nghe lời nói không cần mặt mũi của ông ta xong thì tức xanh mặt, đập lên bàn hai cái.



“Cậu có cần mặt mũi nữa hay không?” Lão trưởng thôn biểu tình hổ thẹn bởi lời nói của ông ta thay ông ta, “Hề nha đầu ở Vạn gia những năm nay cậu đối xử với nó như thế nào? Cậu có chi ra một đồng nào không? Động một cái là đánh chửi, bây giờ cậu còn có mặt mũi mà đòi tiền?”

Bị nói mấy lời này Vạn Đại Bằng tức giận không phục: “Trưởng thôn, lời không thể nói như vậy được, nói như thế nào thì trên danh nghĩa thì cháu cũng là ba nuôi trên danh nghĩa của nó, nó hiếu kính hiếu kính cháu không phải là nên hay sao.”

Trương Hướng Hồng cũng lặp tức nói vào: “Chính vậy, đây đều là nó nên làm hết.”

Ngay cả khi biết tính hết hai vợ chồng này là thế nào, lão trưởng thôn cũng cảm thấy bị sự vô sỉ của bọn họ chọc tức lên.

Thẩm Linh Hề ngược lại không nhanh không chậm mà nói: “Được thôi, muốn tính thì chúng ta cùng nhau tính rõ ràng một chút, chúng ta đi ra đồn cảnh sát tính, cũng không biết lúc trước mấy người bán tôi với cái giá hai ngàn có thể đỡ được bao nhiêu tiền nuôi dưỡng.”

Nghe lời này, trưởng thôn cũng làm bộ dạng muốn gọi điện thoại cho con trai mình, gọi con mình về giúp nói lý một phen.

Lúc này một nhà hai người đó sợ rồi, cũng không dám nhắc đến chuyện tiền nong, Vạn Đại Bằng cười nói: “Trưởng thôn đây là làm gì, anh Trần ở đồn bận rộn, chúng ta không cần làm phiền anh ấy vì mấy việc nhỏ nhặt này mà chạy ngược chạy xuôi đâu, tiền cháu không cần nữa, thoả hiện cháu ký ngay.”

Vạn Đại Bằng là con người hϊếp yếu sợ mạnh, phải đối diện với cảnh sát là run như cầy sấy, sợ bản thân mình làm sai điều gì bị bắt nhốt lại, sau này hết cảnh lăn lộn tiêu giao.

Dưới sự chứng kiến của trưởng thôn thoả hiện được ký, Thẩm Linh Hề cũng chẳng còn quan hệ gì với cái gia đình này rồi.

“Hề nha đầu, lão đầu ta cũng chỉ giúp con được chút việc nhỏ này thôi, sau này ra ngoài rồi chỉ có thể tự dựa vào sức mình.” Trưởng thôn nhìn cô gái trước mặt mình, có chút đau lòng.

Thẩm Linh Hề nhìn cất kỹ thoả hiệp: “Cảm ơn trưởng thôn, ông cũng bảo trọng.”

Chuyện thôn Hoài Thuỷ coi như giải quyết xong, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là cô sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.

(Hết chương)