Chương 23

Lâm Kiều không thể tin được, quan quân sống như thế này, thì vị hôn thê của quan quân là cô đây thì sống sao?

Cố Hoa Viên tự mình ăn xong, nhìn trên bàn, hỏi: "Cô thật sự không ăn?"

Lâm Kiều do dự một chút, cuối cùng vẫn là cơn đói chiến thắng.

Tốt xấu gì sống còn có thể nhìn thấy hy vọng thành công, đợi thành công xong cô phải tự đãi bản thân một bữa mới được.

Không bao giờ ăn kiêng nữa.

Cô cầm bánh bao đen cắn một miếng nhỏ, hương vị không hề khô chút nào, khi nuốt xuống thì cô cảm thấy cổ họng như bị mắc kẹt không nuốt được. Nước axit trong dạ dày còn chưa kịp phun sạch, lúc này lại xuất hiện cảm giác buồn nôn.

Nhưng nôn ra bàn thì khó coi quá, cô cố nuốt xuống nhưng vẫn không nhịn được nôn khan một chút.

Cố Hoa Viên: “....”

“Tôi không ăn, tôi sẽ không ăn. Tôi thực sự sẽ không ăn.” Hai mắt Lâm Kiều đỏ hoe, cô không biết là vì nghẹn hay là bất bình, có thể là cả hai.

Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh các quân nhân khác và vợ tương lai của họ ăn bít tết và xem phim, còn cô và chồng tương lai của mình thì đang ngồi đây ăn bánh bao đen, cảm thấy ủ rũ muốn chết, không muốn ăn nữa.

Giờ phút này, cô thật sự cảm thấy một ngày như một năm ấy, một phút một giây cũng không muốn ở lại đây. Về nhà, cô phải về nhà. Cô hứa sẽ không bao giờ lãng phí thức ăn nữa, mỗi bữa ăn sạch sẽ luôn.

Cố Hoa Viên không thuyết phục cô ăn thêm nữa mà lấy đồ ăn dư lại ăn.

Vừa ăn vừa đánh giá Lâm Kiều.

Lâm Kiều yên lặng chờ anh ăn xong ngụm cháo cuối cùng, lập tức hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện kết hôn được không?"

Cố Hoa Viên đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, "Còn chưa tới lúc."

“Khi nào thì được?” Lâm Kiều vội vàng nói. “Ngày mai?” Chờ thêm vài ngày cũng không phải không được, coi như giảm béo thôi.

Cố Hoa Viên nhìn cô cười, "Ít nhất đến khi ăn xong không bị nôn. Hiện tại sức khỏe của cô không tốt lắm, giữ gìn sức khỏe rồi nói chuyện khác."

“Tôi khỏe mà!” Lâm Kiều bất mãn vặn lại.

"Bị nôn sau khi ăn, cả nước cũng không tìm thấy. Tôi nghe nói có một căn bệnh gọi là biếng ăn. Các triệu chứng rất giống với biểu hiện của cô", Cố Hoa Viên nghiêm túc nói.

Lâm Kiều chột dạ nói, "Đó không phải là do tôi, mà là bởi vì thức ăn quá không ngon."

“Thật không, vậy nếu dựa theo tiêu chuẩn của đồng chí Lâm Tiểu Kiều thì mấy món cô ăn hồi xưa đều là sơn hào hải vị?”

“Tôi….”

Lâm Kiều nhớ đến tờ báo mà cô từng đọc. Toàn quốc có hạn cung ứng ... Nếu cô ấy nói có, có vẻ hơi kỳ quái nhỉ? "Tất nhiên là tôi không. Chúng tôi cũng chia khẩu phần ăn! Nhưng nó không tệ tới mức này."

Còn nói được vậy.

Cố Hoa Viên mím môi nhìn cô một cái rồi gật đầu nói: "Đó có thể là do đầu bếp trong nhà ăn của chúng tôi làm ăn không ngon. Thế này, ngày mai khi nào có thời gian lên huyện, tôi đi mua cho cô một ít thức ăn. Cô có thể tự chế biến. "

Lâm Kiều: "..." Tên ma quỷ quá đáng này!

Khi Cố Hoa Viên cầm bát đũa trên tay rời đi, Lâm Kiều nói với con mèo béo, "Tôi không muốn thay đổi số phận, tôi có thể đổi chồng tương lai của mình được không?"

Phì Miêu: “......”

Cố Hoa Viên cầm bát đũa đi mượn nước nhà bên cạnh để rửa.

Nước ở đây được lấy nhờ sức người. Hôm nay anh bận chưa trữ nước, đến cả nước rửa bát cũng không có.

Vợ của Vương doanh trưởng nói: "Đồng chí Tiểu Kiều có bị thương nghiêm trọng lắm không, nếu không sao còn để cậu ra rửa bát.”

Là một phụ nữ với lối suy nghĩ truyền thống, trong mắt chị, rửa bát là việc củaphụ nữ. Chỉ cần cơ thể có thể ra khỏi giường, không thể làm đàn ông nhọc lòng. Nếu không chị chạy tới đây làm gì đó, thế nên chị nghĩ rằng Lâm Kiều hẳn là bị bệnh quá nặng mới không thể rời khỏi giường.

Cố Hoa Viên nói, "Cô ấy say xe đến nỗi không thèm ăn một miếng. Giờ cổ đang nằm trên giường. Tôi sẽ đến phòng khám để lấy thuốc cho cô ấy sau."

“Tôi đã nói rồi, nhất định rất nghiêm trọng.” Vợ của Vương doanh trưởng lập tức nói: “Tôi còn giữ một ít mơ ở nhà, để cô ấy ăn từ từ.”

“Như thế thì ngại quá, đó là đồ ăn vặt của Tiểu Hổ nhà chị mà.”

“Nhãi con đó ăn ít đi tí không chết đâu.” Vợ Vương doanh trưởng nói rồi vào nhà gói vài quả mơ.