Chương 51: Mẹ con Trịnh gia

Tɧẩʍ ɖυyên quay đầu nhìn Thẩm Di Chu, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, mỉm cười xuống xe trước.

Ở nước C, gia tộc họ Thẩm rất ít khi tham dự những bữa tiệc xã giao lớn nhỏ, đặc biệt là người đứng đầu Thẩm gia lại càng ít hơn. Thứ nhất, hắn có thân phận, thứ hai, hắn cũng đã sáu mươi tuổi, tuổi này tuy rằng không tính là già lắm, nhưng vẫn có thể nói tuổi già không buông tha người.

Vì vậy, trong hai ba năm qua, những bữa tiệc mà Tɧẩʍ ɖυyêntham dự chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay.

Lần này, hắn đồng ý tham dự tiệc đính hôn của con trai trưởng nhà họ Vương, ngoại trừ việc nhà họ Vương cũng là một danh gia vọng tộc, các đời trước Thẩm ,Vương hai nhà từng có liên hôn coi như là quan hệ thông gia ở ngoài, điều Quan trọng hơn là, ông sẽ mang theo cháu gái của mình, tức là ông đã nhận định rằng trưởng tộc đời 98 của Thẩm gia đã xuất hiện và chính thức cho Thẩm Di Chu một danh tính trước mặt những người thuộc tầng lớp thượng lưu!

Đối với nhà họ Vương mà nói, hôm nay mời được Tɧẩʍ ɖυyên đến dự hôn lễ của Vương Hoằng là một vinh dự, thậm chí đối với Vương Hoằng và Giang Tĩnh Xảo mà nói, đây là điều có thể được khen ngợi trong giới bạn bè.

Vì vậy, khi người hầu thông báo xe của Thẩm gia đã vào cổng, trên cơ bản tất cả mọi người trong hội trường đều đi ra ngoài sảnh tiệc, chờ đợi Tɧẩʍ ɖυyên xuất hiện.

Trịnh Tuyết Trân cũng ở đứng trong đám người, hưng phấn chờ đợi Tɧẩʍ ɖυyên đến. Thẩm Phi Lan một bên vừa chỉnh lại váy của cô ta, vừa thấp giọng khuyên dặn dò:“Lát nữa thấy ông ngoại con, đừng nhắc đến con tiện nhân Thẩm Di Chu đó, chỉ cần nói con rất nhớ ông ngoại thôi, đừng chọc ông ngoại sinh khí!"

"Hừm, hiện tại cô ta rất nổi tiếng, con thậm chí còn không kể được, cô ta bắt con nằm trên giường một tháng, con ngay cả một câu cũng không nói được!" Trịnh Tuyết Trân oán hận nói.

Thẩm Phi Lan đương nhiên rất hiểu cha cô, bà thở dài, nhìn con gái, lắc đầu nói tiếp: “Hiện tại không phải là lúc, cho dù con muốn cáo trạng với ông thì cũng xem vào trường hợp nào, nếu làm Ông ngoại của con không vui. Suy cho cùng còn không phải chính con bị thiệt. Hơn nữa, ông ấy là bố của ta, ta hiểu rõ ông ấy nhất. Ông ngọai của con không thích con gái như vậy kêu kêu quát quát.Cho nên con cho dù giả bộ, hôm nay cũng không thể nhắc tới Thẩm Di Chu nửa chữ.”

"Hiểu rồi." Trịnh Tuyết Trân mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn là đồng ý, sau đó hạ thấp giọng, oán hận nói: "Hừ, tiểu tiện nhân, đừng thua dưới tay ta, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không dễ chịu!"

"Ông ngoại của con đã già rồi, Thẩm gia sớm muộn gì cũng sẽ truyền lại cho con cháu. Con tuy rằng đang làm việc ở Thẩm gia, nhưng cũng chỉ là đi làm, căn bản không động đến chuyện nội bộ của nhà họ Thẩm. Nếu bây giờ con không biểu hiện tốt, chẳng lẽ con hy vọng về sau toàn bộ Thẩm gia đều giao cho tiểu tiện nhân Thẩm Di Chu đó sao?" Thẩm Phi Lan kéo Trịnh Tuyết Trân tận tình khuyên bảo.

“Cô ta cũng xứng!” Trịnh Tuyết Trân nheo mắt lại.

"Ít nhất cô ta họ Thẩm! Con họ Trịnh!" Thấy con gái vẫn còn tức giận, Thẩm Phi Lan liền dùng sức xoay thịt trên mông cô ta. "Thành thật nghe lời, đừng có làm ra chuyện ngu xuẩn, nếu không, con sẽ hối hận!"

Trịnh Tuyết Trân bĩu môi xoa mông cô, liên tục đồng ý.

Thấy Trịnh Tuyết Trân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Thẩm Phi Lan hài lòng mỉm cười, an ủi con gái: “Nghĩ mà xem, cho dù Thẩm Di Chu họ Thẩm cũng không sao, ít nhất là loại yến tiệc này, chỉ dựa vào cô ta, cả đời đều đừng nghĩ đến đây đi."

Trịnh Tuyết Trân sau khi nghĩ lại, xác thực là như vậy, trong lòng lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu vừa nhìn thấy xe của Tɧẩʍ ɖυyên chậm rãi dừng lại, cô ta vội vàng nói: “Mẹ, ông ngoại đến rồi, chúng ta nhanh đi đến tiếp. "