Chương 11: Mạng của bà Bạch là do cô kéo dài

"Tịnh Tịnh, chỗ này có trà hoa, trái cây với điểm tâm, con muốn ăn gì cứ lấy, ở nhà mình tuyệt đối đừng câu nệ!" Lê Cẩm Hòa cưng chiều nói. Giai Tịnh bưng ly trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà. Đại hồng bào thường không có hương vị với hương thơm như vậy, trừ phi là cây trà cổ hơn ba trăm năm tuổi trên núi Vũ Di.

Trong triều đại nhà Thanh, loại trà quý hiếm như vậy chỉ có hoàng đế mới có quyền thưởng thức. Tại buổi đấu giá cách đây không lâu, cây mẫu thụ đại hồng bào như vậy, một gram bán một vạn. Cô lại thưởng thức một ngụm, hương trà thanh thuần quanh quần giữa môi và răng, đầy dư vị, là trà ngon thượng đẳng.

"Tịnh Tịnh, ăn chút điểm tâm đi..." Tống Giai Kỳ đẩy điểm tâm đến trước mặt Giai Tịnh, trăm mối cảm xúc đan xen mở miệng, "Năm đó, mẹ không phải cố ý làm mất con. ” "Con biết." Đối mặt với thương cảm của mẹ, trong lòng Giai Tịnh dịu xuống, ai lại cố ý làm mất con mình chứ?

"Làm sao hai người tìm thấy con ?" "Thời gian trước Bạch gia đưa tin tìm người, phía trên nhắc tới chuyện năm đó, sau khi mẹ tình cờ nhìn thấy, luôn cảm thấy trong lòng không yên, mấy ngày liền đều mơ thấy ác mộng, lúc này mới bảo ba con đi điều tra." "Điều tra xong, mới phát hiện, con mới là con ruột của chúng ta, mà đứa con chúng ta nuôi mười tám năm, không phải là con ruột của chúng ta..." Nói đến chỗ đau lòng, Tống Giai Kỳ rơi nước mắt: "Xin lỗi, là ba mẹ không tốt, hại con lưu lạc đến nhà người khác. ”

Lê Cẩm Hòa ở một bên cũng áy náy không thôi, "Là ba năm đó quá hồ đồ, không điều tra rõ ràng đã ôm Thư Kỳ về nhà. Lần này, chúng ta cũng điều tra thân thế của nó, mẹ ruột của nó chết trong vụ hỏa hoạn đó, cha ruột thì không rõ tung tích, dù sao nuôi mười tám năm, đuổi nó ra khỏi nhà cũng không tốt... Vì vậy, hai ta muốn thương lượng với con, để nó ở lại nhà này, từ giờ, con là chị gái, nó là em gái, được không ?”

Tốt xấu gì cũng nuôi mười tám năm, cho dù nuôi chó cũng có tình cảm, chứ đừng nói đến Lê Thư Kỳ xuất sắc như vậy! Giai Tịnh nghe hiểu ý của bọn họ, biểu cảm rất nhạt: "Hai người quyết định là được rồi, con không có ý kiến. ”

Tống Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, con gái thật sự rất tốt bụng ! "Vậy mẹ đưa con lên lầu tham quan một chút ?"

Đi ngang qua phòng đàn trên lầu hai, Tống Giai Kỳ thuận miệng hỏi: "Con gái ngoan, bình thường con có sở thích gì không? ” "Có." Giai Tịnh tùy ý nói ra hai chữ: "Kiếm tiền. ” Lê Cẩm Hòa ở một bên khóe miệng giật giật, "Hahaha…Đúng là cha nào con náy, khi còn trẻ ba cũng thích kiếm tiền! Không ngờ sở thích của hai cha con chúng ta giống nhau !”

“Nói bậy !” Tống Giai Kỳ không chút lưu tình vạch trần: "Ông còn trẻ rõ ràng thích tán gái !” Lê Cẩm Hòa thần sắc cứng đờ, du͙© vọиɠ sống cực mạnh, "Lúc đó chỉ có mình bà làm tôi rung động. Cua bà quan trọng hơn kiếm tiền..."

"..." Giai Tịnh dời mắt đi, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Liếc mắt một cái, cô phát hiện trong nhà còn có một cái sân đỗ máy bay, không nhiều lắm, cũng chỉ dừng ba chiếc máy bay.

Một trong số đó là Boeing 747sp, giới hạn toàn cầu và một chiếc có giá 1,4 tỷ, giống hệt với máy bay của nguyên thủ quốc gia Qatar. "Tịnh Tịnh, đây là phòng của con, con xem có thích không?" Tống Giai Kỳ mở cửa phòng, mong chờ lời khen của con gái.

Đập vào mắt một mảng lớn màu hồng...Bất luận là rèm cửa, giường, tủ quần áo, hay bàn làm việc, tất cả đều là màu hồng.

Giai Tịnh: ……..

"Mẹ con nói con gái đều thích màu hồng, cho nên đặc biệt trang trí cho con một gian phòng công chúa !" Lê Cẩm Hòa khoa trương hít thở không khí trong phòng ngủ, "Con có cảm giác được không khí đều ngọt không ?”

Giai Tịnh: .……

"Không thích cũng không sao. Mẹ con còn trang trí thêm vài phòng khác cho con! "Lê Cẩm Hòa dẫn cô đi tham quan mấy gian phòng bên cạnh, có phong cách Địa Trung Hải, phong cách quý tộc châu Âu, phong cách tối giản hiện đại...Bởi vì không biết Giai Tịnh thích phong cách gì, dù sao phòng nhiều, Tống Giai Kỳ dứt khoát mỗi phòng trang trí một phong cách. "Căn này đi." Giai Tịnh chọn một căn đơn giản nhất.

"Vậy con nghỉ ngơi một lát, ba mẹ còn có bất ngờ muốn tặng cho con!" Tống Giai Kỳ cầm tay Giai Tịnh: "Lát nữa, chờ dì lên gọi con, con mới xuống lầu, được không? ” Món quà đầu tiên cho con gái bà hơi thấp thỏm.

Giai Tịnh hiểu tâm trạng của bà, gật đầu, tỏ vẻ thuận theo. Vào phòng sửa sang lại hành lý, Giai Tịnh lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn wechat. “Ích Tâm Thảo còn không ?”

Đối phương rất nhanh đã gọi điện thoại tới, là một âm thanh mềm mại, "Tịnh Tịnh, cậu lại muốn lấy ích tâm thảo làm thuốc ích tâm à ? Có phải gần đây trên thị trường chợ đen ích tâm hoàn ra giá trên trời, khiến cậu phát hiện ra cơ hội kinh doanh rồi không ?” Giai Tịnh nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô, thản nhiên nhếch môi, "Đây là một mặt.” "Mặt khác chính là bệnh tình của bà Bạch, đúng không ?"

Cô gái nói chuyện tên là Đồng Ân, là bạn tốt kiêm đối tác của cô, rất hiểu cô. "Làm một viên ích tâm hoàn có thể bán ra giá mười triệu, làm thêm một viên còn có thể cứu bà Bạch, đúng là chuyện tốt, nhưng bên tớ chỉ còn lại có một cây nhỏ."

Ích Tâm Thảo có tác dụng kỳ diệu trong điều trị tim, một cây nhỏ đã rất đắt. Giá cao là thứ yếu, chủ yếu là thứ này rất hiếm, mỗi lần chỉ có mấy cây xuất hiện trong buổi đấu giá.

Cây còn lại trong tay Đồng Ân được mua về từ tay người khác với giá cao. Người khác mua Ích Tâm Thảo về nhiều nhất là nghiên cứu thành phần, còn không biết giá trị bên trong, làm thế nào để chế thành thành phẩm, phát huy tác dụng lớn nhất của nó. Nhưng Giai Tịnh thì khác. Cô kết hợp với các dược liệu khác, có thể đem Ích Tâm Thảo chế thành Ích Tâm Hoàn.

Một viên thuốc nhỏ như vậy là cỏ cứu mạng duy nhất cho những bệnh nhân bị bác sĩ kết án tử hình ! Vừa xuất hiện đã bị cướp sạch. Trong lòng Đồng Ân, Ích Tâm Thảo chỉ có đến tay Giai Tịnh mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, không bị chà đạp, lãng phí."Cậu có cần gấp không ? Bây giờ tớ gửi qua cho cậu ?”

"Không cần, mấy ngày nữa tớ đi tìm cậu, giờ chỗ tớ ở cách nhà cậu khá gần." Giai Tịnh đem chuyện nhận tổ quy tông của mình nói ngắn gọn. "Hả? Cậu không phải là con gái ruột của Bạch Bác Minh sao? Chuyện cẩu huyết như vậy sao lại xảy ra với cậu..." Đồng Ân không ngờ mấy ngày không liên lạc, thế giới đều thay đổi, "Nếu người nhà họ Bạch đã đối xử với cậu như vậy, sao cậu còn muốn cứu bà Bạch ?”

Giai Tịnh thản nhiên mở miệng nói, "Bà ấy có ân với tớ.” Từ nhỏ đến lớn, Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn ở bên ngoài bận rộn sự nghiệp, là bà bạch một tay nuôi cô lớn. Giờ Bà Bạch bị bệnh nặng, cô không thể mặc kệ.

"Mạng của bà Bạch, là cậu kéo dài cho bà ấy ! Bạch Bác Minh đến bây giờ còn tưởng chỉ dựa vào mấy cái tiền thối của hắn, ở trong bệnh viện đặt phòng VIP cho bà Bạch, mời người trông coi, là có thể để bà Bạch sống nhiều năm như vậy! Nếu không phải cậu năm lần bảy lượt kéo bà Bạch từ quỷ môn quan về... Bây giờ hắn làm gì còn mẹ nữa ?” Ánh mắt Giai Tịnh dần dần thâm sâu, không nói gì.