Chương 185: Một món cũng không lấy ra

"Lấy đi." Lý Nhạc Doanh ho nhẹ hai tiếng, "Gối, hoa, lấy đi hết......"

Cả phòng bệnh tràn ngập hương hoa nồng nặc, công thêm thứ sau lưng khiến bà không thoải mái, bà ngay cả hít thở cũng khó khăn.

"Mẹ, đây là lòng hiếu thảo của Dung Dung!" Từ Nhược Văn ghét bỏ bà lão từ tận đáy lòng, nhưng bề ngoài bà vẫn tỏ ra hiếu thảo, "Dung Dung còn mua cho mẹ một chiếc máy tính bảng mới, Dung Dung, máy tính đó giá bao nhiêu ấy nhỉ?”

"Sáu ngàn."

"Mẹ xem, Dung Dung rất hiếu kính mẹ!" Từ Nhược Văn mỉm cười nói: "Dung Dung, đi lấy máy tính mới tới đây đi! Mẹ, mẹ không biết Dung Dung ngoan ngoãn như thế nào, con bé biết mẹ rất thích xem phim truyền hình Bắc Kinh, cho nên con bé đã tải về trước cho mẹ......"

"Bà nội, đây đều là do các diễn viên kinh kịch mà bà yêu thích diễn" Bạch Tuyết Dung đưa máy tính cho bà lão như đang dâng một bảo vật.

"Tôi nói rồi, lấy đồ đi...... "bà ấy thực sự không thoải mái, cũng không có sức để đem đi!

Bạch Bác Minh thấy lão phu nhân thật sự không thích gối và hoa, vì thế cho Bạch Tuyết Dung một ánh mắt, Bạch Tuyết Dung chỉ có thể buồn bực đặt máy tính xuống, lấy gối và hoa đi.

"Nếu bà nội không thích, giữ lại cũng vô dụng, con mang nó bỏ vào thùng rác bên ngoài vậy!"

Cô làm ra vẻ đáng thương, Lý Nhạc Doanh nhìn thấy trong lòng khó chịu hơn.

Sở dĩ bà không thích đứa cháu gái này là vì cô ấy đạo đức giả, không thẳng thắn và đáng yêu như Tịnh Tịnh!

Nghĩ đến Tịnh Tịnh, lão phu nhân rất muốn sờ xem thứ bên dưới gối còn không, muốn gọi điện thoại cho tiểu cô nương, nhưng bà sợ Từ Nhược Văn nhìn thấy sẽ lấy đi mất......

Bây giờ bà thậm chí còn không có sức để lấy lại đồ, vì vậy bà chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn "Hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây?"

Bình thường không thấy người nhà họ đến thăm, nhưng bây giờ lại cùng nhau xuất hiện, chắc chắn là có chuyện muốn cầu xin bà!

"Mẹ, chúng con thường xuyên đến, nhưng mẹ đang hôn mê, mẹ không biết chúng con lo lắng cho mẹ như thế nào!" Từ Nhược Văn lại mở hộp cơm ra "Mẹ xem, Dung Dung làm bữa sáng cho mẹ, biết mẹ thích trứng và đậu phụ, nên làm cho mẹ ăn!" Ngoài ra còn có một số món mà mẹ thường thích ăn......"

Lúc này, Bạch Tuyết Dung trở về sau khi ném đồ, Từ Nhược Văn nắm lấy tay cô nói với Lý Nhạc Doanh: "Mẹ xem này, tay nó bị bỏng luôn rồi!"

"Con, con không sao." Bạch Tuyết Dung vội vàng giấu tay ra sau lưng, lộ ra một nụ cười mà cô cho là ngoan ngoãn hiểu chuyện "Chỉ cần bà nội thích ăn, cho dù cả hai tay đều bị bỏng, con cũng không có gì phàn nàn."

Lý Nhạc Doanh chỉ là không thích dáng vẻ già tạo của cô, cô còn trẻ mà mưu mô, nói cho cùng vẫn là lớn lên bên ngoài, dạy hư rồi!

"Giờ tôi không muốn ăn cho lắm...... “Lý Nhạc Doanh xua tay, thậm chí ngay cả nước cũng không muốn uống "Có chuyện gì thì nói đi."

Từ Nhược Văn liếc nhìn Bạch Bác Minh, đứng lên, nhường vị trí của mình ra, như thể đang chờ con trai ruột đích thân nói với lão phu nhân

Bạch Bác Minh cũng hiểu, ngồi xuống nắm tay bà lão nói: "Mẹ, là như vậy, gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, chúng con đã bán rất nhiều cửa hàng và nhà cửa, nhưng vẫn không thể ngăn chặn xu hướng suy giảm, cho nên, mặt dày muốn nhờ mẹ giúp một việc, xem có thể lấy ra một chút cổ phần trong tay ra trước không, giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp được không?"

"Chẳng phải tự bản thân các người cũng có cổ phần sao?" Lý Nhạc Doanh ho nhẹ hai lần, lập tức hiểu được tham vọng như sói của bọn họ.

"Nếu chúng con bán cổ phần của mình một lần nữa, công ty sẽ rơi vào tay người ngoài! Chẳng lẽ mẹ hy vọng người ngoài tiếp quản công ty của mình sao?”

Lý Nhạc Doanh lạnh lùng nói: "Vậy tôi có thể làm gì, nếu anh không có khả năng quản lý tốt công ty, tốt nhất là giao cho người khác càng sớm càng tốt, đừng làm công ty phá sản, tôi chết rồi, không thể giải thích với tổ tiên nhà họ Bạch."

Có lẽ không ngờ lão phu nhân lại nói như vậy, Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn thầm hét lên trong lòng: Không hay.

"Mẹ, nhiều năm như vậy, con có khả năng quản lý tốt công ty hay không, chẳng phải mẹ đều thấy sao? Bây giờ là do tình hình thị trường không tốt ......"

Ngay khi giọng nói của Bạch Bác Minh vừa dứt, Lý Nhạc Doanh mỉm cười: "Là vì thị trường sao? Các người có để ý, từ khi các người đem Tịnh Tịnh treo lên mạng tìm kiếm người thân, đưa nó đi, thì nhà chúng ta binh bại như núi đổ không, các người đuổi Thần tài đi mà cũng không biết khụ khụ......"

"Mẹ, mẹ đừng kích động, sức khỏe quan trọng."

Bạch Bác Minh vội vàng vuốt lưng bà "Trong tay con và Nhược Văn có cổ phần, mới có thể tiếp tục quản lý công ty với tư cách là cổ đông lớn, thứ nhất, chúng con không để mẹ phải tiếp tục làm việc chăm chỉ ở tuổi này, thứ hai, chúng con có thể kiếm thêm tiền để hiếu kính mẹ, thứ ba, công ty sẽ không rơi vào tay các cổ đông khác, và thứ tư, chúng con cũng có thể giảm bớt tình hình khó khăn hiện tại, đây là chuyện tốt biết mấy!"

Hắn học lại những gì Từ Nhược Văn nói và nói lại y vậy với bà lão.

"Nếu chúng con có cách để giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại, Sao chúng con lại lấy đồ trong tay mẹ chứ, chỉ vì giờ chúng con đến đường cùng không còn lựa chọn nào khác...... Lùi lại 10.000 bước mà nói, nếu công ty phá sản, cho dù có bao nhiêu cổ phiếu, nắm trong tay cũng không có giá trị!”

Lý Nhạc Doanh hiểu ý của con trai, cười lạnh: "Ta sẽ không giúp."

Bạch Chấn Hải nghe thấy điều này, ông ta càng lo lắng hơn, "Mẹ, mẹ không biết tình hình hiện tại của công ty, ngay cả bên gia công cũng đi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty chúng ta thực sự sẽ tiêu!"

"Đó là do anh tự chuốc lấy!" Lý Nhạc Doanh tức giận nói: "Ngày thường không thấy các người tới thăm tôi, giờ cần tôi giúp đỡ, thì nhớ đến người mẹ này rồi?”

"Mẹ, gần đây trong công ty có nhiều chuyện như vậy, chúng con đều rất bận, con không phải cố ý không đến gặp mẹ......" Bạch Bác Minh nói không ít lời hay.

Nhưng Lý Nhạc Doanh đã hạ quyết tâm: "Nếu trong mắt các người có người mẹ này, thì anh sẽ không nhân lúc tôi bị bệnh nặng mà treo Tịnh Tịnh lên mạng tìm gia đình, đuổi nó đi, để bà cháu bọn ta xa cách!"

Từ Nhược Văn ở bên cạnh không chịu nổi khi nghe thấy điều này: "Mẹ, Dung Dung là cháu gái ruột của mẹ! Tại sao trong mắt mẹ chỉ có con nhỏ chết tiệt đó! nó hoàn toàn không liên quan gì đến gia đình chúng ta.”

"Vậy thì sao!" Lý Nhạc Doanh tức giận nói: "Các người còn không hiếu thuận bằng nó! Các người có biết nó đã bỏ qua bao nhiêu vì cái nhà này không!”

"Tại sao chúng tôi không hiếu thảo? Chúng tôi không bỏ ra vì cái này này sao?”

Từ Nhược Văn tức giận, bà lão này thật biết mở mắt nói nhảm, không nói đến trước kia, chỉ nói hôm nay, Dung Dung đã chuẩn bị nhiều quà gặp mặt như vậy, thứ nào không phải lấy lòng bà để bà tạt nước lạnh? Chỗ nào không hiếu thảo?

Hơn nữa, mấy năm nay họ vất vả quản lí công ty, ổn định cuộc sống trong nhà, họ không bỏ ra sao?

Bà lão này bị mù không thấy sao?

Bạch Bác Minh thấy bọn họ cãi nhau, vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, hai người đều bình tĩnh lại, mẹ, ý của con và nhược văn là ......"

"Tôi sẽ không lấy cổ phần ra!" Lý Nhạc Doanh tức giận đến mức ho khan vài tiếng rồi nói thêm: "Không chỉ có cổ phần, mà cả nhà, xe, sổ tiết kiệm trong tay tôi, tôi sẽ không lấy bất kì thứ nào ra! ra ngoài—"

Ps: Do tình hình sức khỏe và công việc nên mình xin thay đổi lịch cập nhật thành 1 tuần 1-2 chương, cảm ơn các bạn đọc giả vẫn luôn ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng để cập nhật nhiều hơn trong thời gian tới. xin chân thành cảm ơn !!