Chương 187: Như một con nhím nhỏ vậy

Ngay khi Bạch Bác Minh nói ra lời này, Hạ Vĩnh Trác đã ngu người đây là cha của Giai Tồng??

Tình huống gì thế này?

Lúc trước trợ lý của ông chủ trụ sở chính đã từng dặn anh, ngày thường nhờ anh chăm sóc Giai tổng nhiều hơn, nói Giai tổng là em gái của ông chủ!

Nói cách khác, cha ruột của Giai tổng chính là Lê Cẩm Hòa!

Vậy người đàn ông này chui từ đâu ra??

Lại tự xưng mình là ba......

Giai Tịnh không thèm nhìn ông, đang định đi về phía công ty, thì Bạch Bác Minh vội vàng chặn đường cô.

"Tịnh Tịnh , đây là bánh sô cô la mà ba mua cho con trên đường đến đây, mua ở cửa hàng tráng miệng rất mắc đó, chắc con biết danh tiếng của cửa hàng đó nhỉ? Ba đích thân đi xếp hàng…."

Khi Hạ Vĩnh Trác nghe thấy điều này, anh ta rất xúc động, đồng thời, anh cũng cảm thấy những người xung quanh Giai tổng đều rất tốt, hở tí là mua cho cô những món ăn vặt đắt tiền, còn đích thân đi xếp hàng ......

Cậu đang định khen vài câu thì nghe thấy giọng nói thờ ơ của Giai tổng.

"Thứ tôi ghét nhất là sô cô la."

Sắc mặt Bạch Bác Minh cứng đờ, vội vàng nói: "Sao ta nhớ con thích sô cô la nhất, có phải lớn rồi, khẩu vị cũng thay đổi rồi không…."

"Đó là món Bạch Tuyết Dung thích ăn nhất." Giai Tịnh lạnh lùng bổ sung, "Từ nhỏ đến lớn, sô cô la luôn là thứ tôi ghét nhất, không có cái khác. ”

Lúc này, Bạch Bác Minh càng thêm khó xử, vội vàng lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra vài tờ trăm tệ, "Chỗ tiền này con cầm đi mua thứ con thích, xin lỗi, ba mua nhầm rồi......"

Giai Tịnh lặng lẽ tránh sự đυ.ng chạm của ông "Có gì nói mau đi.

Hạ Vĩnh Trác sững sờ: hình như Giai tổng rất ghét người đàn ông trung niên này, trông rất không kiên nhẫn.

"Tịnh Tịnh , lần trước con cùng nhà thiết kế tham gia cuộc thi, ba biết con đang làm việc ở đây, hôm nay đến ......" Lời của Bạch Bác Minh còn chưa nói xong, bỗng nhiên chú ý tới Hạ Vĩnh Trác ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: "Tịnh Tịnh , đây là đồng nghiệp của con sao?"

"À không, tôi là trợ lý của Giai tổng, Hạ Vĩnh Trác, ông ó thể gọi tôi là Tiểu Hạ ......"

Hạ Vĩnh Trác còn chưa nói xong, anh đã nhận được lời cảnh báo từ đôi mắt lạnh lùng của Giai tổng, anh sợ đến mức không dám nói thêm bất cứ điều gì.

Bạch Bác Minh ngạc nhiên nhìn Giai Tịnh , "Con từ một trợ lý nhỏ lên vị trí sếp rồi à? còn có trợ lý của riêng mình?”

Hạ Vĩnh Trác: ???

Giai Tịnh: ......

"Nếu vậy thì con càng phải giúp ba nữa!" Bạch Bác Minh cất ví tiền đi, giải thích ý đồ của mình "Lúc trước bên đầu tư Giai Hòa rút vốn đầu tư, mấy tập đoàn lớn cũng tuyên bố sẽ không hợp tác với chúng ta, gần đây lại có mấy công xưởng lần lượt chấm dứt hợp đồng, ba muốn nhờ con giúp đỡ, con đi đầu hợp tác với công ty chúng ta......"

Giai Tịnh: ???

"Nghe nói gần đây sản lượng bên con tăng vọt, đơn làm không hết, có thể nhường cho công ty ba ......"

Giai Tịnh nghe hiểu ý đồ của ông, lạnh lùng chế nhạo: "Vừa rồi trên đường đến đυ.ng trúng não sao? Hay là gần đây trời không mưa nước chạy vào đầu ông hết rồi? Có bệnh không đến bệnh viện, chạy đến chỗ tôi phát điên?”

"Con ......"

Mặc dù Bạch Bác Minh biết lần này đến gặp cô, ông nhất định sẽ bị cô mắng, nhưng ông không ngờ cô lại mắng ông thậm tệ như vậy trước mặt trợ lý của mình.

Giai Tịnh chuẩn bị vào công ty, nhưng Bạch Bác Minh lại chặn đường cô

"Tịnh Tịnh , cho dù con không nhìn mặt cha con, ít nhất cũng phải nghĩ đến bà ngoại của con? Con tự hỏi lòng bao nhiêu năm nay bà của con có tốt với con không? Ân tình của bà, con trả không? Bây giờ nhà họ Bạch đang gặp rắc rối, con có lo không? Chẳng qua tìm con lấy chút đơn đặt hàng, đâu phải tìm con xin tiền trợ cấp!”

Giai Tịnh mất hết kiên nhẫn ngắt lời: "Ông lấy đâu ra mặt mũi nói với tôi chuyện này?"

"Tịnh Tịnh ! xem như là ba nhờ con, cho dù con không muốn chia đơn đặt hàng cho ba, ít nhất hãy cho ba mấy mẫu mới.”

Mẫu??

"Bây giờ con là sếp tổng, bảo nhà thiết kế Ân của con miễn phí thiết kế một vài mẫu mới cho ba, 2 công ty chúng ta liên danh bán! Nếu con không muốn hợp tác thương hiệu với ba, cũng có thể để ba bán riêng!”

Giai Tịnh: ???

Bán hàng đồng thương hiệu tương đương với hợp tác với công ty nhà họ Bạch, giúp họ tạo dựng tiếng tăm.....

Để họ tự bán riêng, tiền sẽ rơi vào túi của họ hết??

Miễn phí thiết kế giúp họ kiếm tiền? Không bị huyết khối não trong ba mươi năm không nói ra được lời như vậy.

"Hạ Vĩnh Trác, đi gọi nhân viên bảo vệ tới đây, nói với họ có một kẻ điên ở đây, đang ăn nói vớ vẩn."

"Tịnh Tịnh ! Tại sao con lại máu lạnh và tàn nhẫn như vậy!” Bạch Bác Minh nóng lòng, tức giận mắng: "Nói sao thì nhà họ Bạch nuôi con mười tám năm, mười tám năm qua con ăn của nhà họ Bạch dùng của nhà họ Bạch, ba có tính một xu với con chưa! Chẳng qua muốn con lấy một ít từ trong kẽ tay ra cho bọn ta thôi, đâu phải muốn tất cả tài sản của con đâu, sao con lại không bằng lòng kia chứ?”

Giai Tịnh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, lạnh lùng nói: "Công ơn nuôi dưỡng tôi sớm đã báo hết rồi, mười tám năm qua, tôi không tiêu một xu nào của nhà ông!”

Ngược lại,đều do cô bí mật trợ cấp cho nhà họ Bạch, giúp đỡ nhà họ Bạch!

Mỗi lần Bạch Bác Minh đầu tư thất bại, cô đều giúp dọn dẹp tàn cục thay họ......

Giống như lần trước, hỡ chút là lỗ hàng trăm triệu đô la, nếu không phải có cô, nhà họ Bạch đã sụp đổ từ lâu rồi!!

Ông ta còn có thể chạy chiếc Maybach đến trước mặt cô thể hiện chỉ số IQ của mình ??

"Tịnh Tịnh , ba không muốn cãi nhau với con......" Bạch Bác Minh biết cô ít nhiều có giá trị sử dụng, vì vậy ông nhịn sự nóng nảy của mình nhẹ giọng nói, "Vậy đi, con cho ba một vài bản nhạc, ba đem bán chúng cũng được......"

"Còn đứng đó làm gì?" Giai Tịnh lạnh lùng nhìn Hạ Vĩnh Trác: "Còn chưa đi gọi người?”

Hạ Vĩnh Trác vội vàng đi gọi bảo vệ.

Ngay khi Giai Tịnh bước vào công ty, thấy Bạch Bác Minh muốn theo vào, lạnh lùng cảnh cáo: "Ông còn dám tiến thêm một bước, hôm nay nhà họ Bạch sẽ toi đời!”

"Con......"

Tuy biết cô không có bản lĩnh này, nhưng khí trường cả người cô vẫn khiến người ta cảm thấy sợ......

Thấy Giai Tịnh đi vào trong, Bạch Bác Minh hét lớn: "Ba ở nhà chờ con, chờ hôm nào con nguôi giận rồi, nghĩ thông rồi, thì về nhà tìm ba, ba bảo người nấu món ngon cho con!”

Giai Tịnh ấn cửa thang máy đi vào.

"Đừng quên, khi nào rảnh thì về nhà......" Bạch Bác Minh thấy cửa thang máy đóng lại, mới xoay người đi về phía Maybach.

Từ Nhược Văn và Bạch Tuyết Dung ngồi trong xe, tận mắt nhìn ông chịu cục tức, vô cùng câm hận.

"Nha đầu chết tiệt này, làm CEO của một công ty nhỏ thôi, xem cô ta bản lĩnh chưa kìa! Cũng không biết cô ta dùng thủ đoạn gì làm được, còn dám làm màu làm vẻ trước mặt chúng ta....." Từ Nhược Văn tức giận.

"Cha, mẹ, hai người đừng tức giận, chị là một người rất tốt bụng, con tin rằng sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ nghĩ thông suốt...... Chúng ta về nhà yên tâm chờ tin đi.” Bạch Tuyết Dung một bộ dạng thấu hiểu cho người khác khuyên đến.

Từ Nhược Văn liếc nhìn con gái, nhìn sao cũng thuận mắt, so với Giai Tịnh đó, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!

Bạc Bác Minh cũng phát hiện ra chỉ có Dung Dung là chiếc áo ấm của ông, Giai Tịnh đó, đúng thật là một con nhím nhỏ!

Lần nào muốn đến gần cũng sẽ đâm ra máu!

Nói cho cùng vẫn không phải con ruột!

Giai Tịnh trở lại văn phòng, điện thoại của cô rung lên.

"Giai Tịnh, mau đến bệnh viện đi, tình trạng của lão phu nhân xấu đi rồi."