Chương 189: Trên bàn phẫu thuật xin hãy chăm sóc thêm

"Bà nội, lát nữa con lại đến thăm bà."

Giai Tịnh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, đi đến bàn hướng dẫn trên lầu, nói với một trong những y tá ở đó: "Làm ơn để mắt bệnh nhân trong phòng 301 giúp tôi, nếu có trường hợp khẩn cấp, có thể gọi số người thân theo thông tin đã cho liên lạc với tôi, tôi tên là Giai Tịnh."

"Tôi biết! Yên tâm đi! Cô là bạn gái của bác sĩ Đường, thì chúng ta là người mình!”

Cô y tá nhỏ vừa đến thực tập, cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như sao.

"Chỉ là có thể nhờ cô giúp 1 chuyện không? Nói với bạn trai của cô ngày thường dịu dàng một chút! Cả ngày trưng ra một gương mặt lạnh lùng, làm chúng tôi không dám thở mạnh nữa.”

"Anh ấy không phải bạn trai tôi." Giai Tịnh nhẹ nhàng sửa lại: "Lời của cô, tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy."

"Đừng đừng đừng, đừng nói là tôi nói! Làm ơn, làm ơn!” Cô y tá nhỏ chắp tay lại không ngừng khẩn cầu.

Lúc này, đúng lúc Đường Thiếu Trạch vừa bước ra khỏi văn phòng, thấy Giai Tịnh rời đi, đôi chân thon dài đi về phía cô.

Cô y tá nhỏ nhìn thấy anh, hoảng loạn lấy ra một bộ hồ sơ bệnh án giả vờ đọc nó, xem cũng xem ngược nữa......

"Giai Tịnh." Đường Thiếu Trạch gọi cô lại: "Cô định về rồi sao?"

"Ừm, sau này dịu dàng chút đi."

Đường Thiếu Trạch: ???

Ngày thường anh chưa đủ dịu dàng sao ??

Ở trước mặt cô gái nhỏ, tính khí của anh chưa bao giờ tốt như vậy!!

Chẳng lẽ cô y tá nhỏ đó đã nói xấu anh??

Nếu không, sao cô gái nhỏ lại vô duyên vô cớ nói cái này với anh kia chứ??

Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Thiếu Trạch rơi vào trên người cô y tá nhỏ đang sợ hãi, hai tay run rẩy cầm bệnh án......

"Ý tôi là, ngày thường anh dữ quá, cười nhiều lên."

"Tôi hung dữ sao?" Đường Thiếu Trạch cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ này chưa từng thấy bộ dạng hung dữ của anh, trước kia khi đố xử với Điền Ngọc Ninh, với người nhà họ Bạch anh mới thật sự rất dữ tợn!

Đối với tiểu nha đầu, có thể xem như là tốt lắm rồi nhỉ??

Cô y tá nhỏ ở bên cạnh liếc nhìn thấy Đường Thiếu Trạch mỉm cười, không khỏi sững sờ, không ngờ bác sĩ Đường luôn lạnh lùng cười lên lại đẹp trai như vậy......

Anh ấy dịu dàng với cô gái này quá......

"Vậy đó, cười nhiều vào, tôi về trước, cho chút chuyện xử lý." Giai Tịnh nói đến đây, nhìn cô y tá nhỏ hoa si bên cạnh, gõ ngón tay lên mặt bàn, "Nhớ để mắt tới giúp tôi."

"À, được, được, không thành vấn đề!" Cô y tá nhỏ vội vàng đồng ý.

"Giai Tịnh." Đường Thiếu Trạch ngăn cô lại, "Cô muốn đi tìm bọn họ? Cô đi một mình tôi không yên tâm. ”

"Yên tâm, người có chuyện là họ." Giai Tịnh thản nhiên nhếch khóe môi, "Lỡ tôi nặng tay quá, trên bàn phẫu thuật, anh phải chiếu cố thêm đấy.”

"Yên tâm, đảm bảo để họ cả đời khó quên."

"Đi đây."

Cô y tá nhỏ nhìn thấy Giai Tịnh rời đi, cô không nhịn được nói: "Bác sĩ Đường, cô bạn này của anh ngầu quá...... khí trường mạnh quá. ”

"Lúc nãy nói xấu gì tôi?"

"Hả? Không, không có......"

"Một tuần tiếp theo cô trực ca đêm."

"Hả? Bác sĩ Đường, tôi nói sai rồi, xin lỗi, anh đừng đi......"

Giai Tịnh bắt taxi đến nhà họ Bạch, vừa vào trong sân thì nghe thấy hai bảo mẫu hào hứng chia sẻ "chiến lợi phẩm".

"Bộ đồ này đẹp nhỉ! Cho tôi một bộ .......

"Tôi nghe nói bà lão đó sắp chết rồi, quần áo này cho chúng ta tùy ý chọn! Bà xem kiểu này, thật đẹp......"

"Bà ta lớn tuổi như vậy, mặc quần áo đẹp như vậy đúng thật là lãng phí!"

"Còn không phải sao! Ê bà xem, bộ đồ này dưới ánh nắng chiếu rọi sao còn có logo QY, là ý gì? Thương hiệu lớn sao?”

"Tôi cũng không biết, chắc là nhãn hiệu chống hàng giả! Kệ nó đi, miễn là quần áo trông đẹp là được!”

"Bộ đồ này tôi nhìn trúng lâu lắm rồii! Lần này chắc bà già đó không về được nữa! Chúng ta lấy nhiều một chút!”



Bùm một tiếng, cánh cổng hàng rào sắt màu vàng bị đá ra.

Hai bảo mẫu nghe tiếng nhìn ra, nhìn thấy Giai Tịnh , vô thức giấu quần áo sau lưng.

Nhưng đống quần áo trước mặt bọn họ chất như núi, bọn họ không kịp giấu đi, cho nên nhìn Giai Tịnh có hơi chột dạ.

"Ồ, tiểu thư Giai Tịnh , sao cô về rồi?"

"Cái gì mà tiểu thư, cô ấy không còn là người của nhà này nữa! Bà không nghe nói sao? Gia đình ruột thịt của cô ta nằm ở vùng quê hẻo lánh, giờ cô ta về, chắc là đến để mượn tiền của lão gia phu nhân!”

"Chẳng phải lão gia vừa cho cô 60 triệu sao!

"Cô thật sự xem đây là nhà của mình à? Xông vào mà không chào hỏi gì cả, lễ nghi mà bao nhiêu năm nay mà nhà họ Bạch dạy cô ăn hết vào bụng cả rồi sao? ”

……

Giai Tịnh từng bước đi tới trước mặt họ, lạnh lùng hỏi: "Quần áo của bà nội, sao lại ở trong tay các người?"

Tất cả đều do chính tay cô thiết kế cho bà ......

"Tại sao lại nằm trong tay chúng tôi, cần báo cáo với cô sao?" Một trong những bảo mẫu đưa ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi của Giai Tịnh và chế nhạo: "Cô tưởng mình còn là là tiểu thư nhà họ Bạch à!"

Cô cười giễu cợt, trợn mắt, Giai Tịnh một cái khóa tay đơn giản, trực tiếp nắm chặt cánh tay bà ta.

"Ahhhh đau đau......Giai Tịnh cô làm gì vậy hả!”

Bảo mẫu còn lại hoảng hốt: "Cô cô cô, tôi phải đi nói với lão gia phu nhân......"

Giai Tịnh giơ chân lên đá, bảo mẫu còn lại lập tức ngã xuống đất, cả khuôn mặt ngã vào trong bụi cỏ, đau đớn kêu lên.

"Trả lời câu hỏi của tôi." Giai Tịnh tăng thêm sức lực.

Bảo mẫu bị khóa tay, đau đến mức vội vàng giải thích: "Đó là ý của phu nhân! Phu nhân nói bà lão, à không lão phu nhân, sức khỏe của lão phu nhân một ngày không bằng một ngày, chắc không về được nữa, cho dù về cũng không còn mấy ngày nữa......"

Ánh mắt Giai Tịnh tối lại, Từ Nhược Văn ước mong bà lão chết à? Nhanh như vậy đã có ý với bà lão rồi?

"Phu nhân muốn để giành phòng thay đồ của lão phu nhân ra làm phòng tập yoga cho cô Dung Dung...... Chỗ quần áo này, phu nhân nói lão phu nhân không mặc nhiều như vậy, đều đã lỗi thời, cho nên mới tặng cho chúng tôi, để chúng tôi chọn ......"

"Đồ của bà nội, bà ta có quyền làm chủ không?"

"Là phu nhân nói, bà ấy là nữ chính của ngôi nhà này,bà ấy có quyền xử lí mọi thứ trong nhà."

Giai Tịnh vô tình hất tay bà ta ra, bảo mẫu bất cẩn ngã xuống đất

"Ôi eo của tôi......"

"Lão gia phu nhân, mau đến đây, xảy ra chuyện rồi, gϊếŧ người rồi......"

Bạch Bác Minh, Từ Nhược Văn và Mạch Tuyết Dung vội vàng chạy ra ngoài xem, phát hiện là Giai Tịnh về rồi, chẳng lẽ cô gái nhỏ nghĩ thông rồi bằng lòng hợp tác với nhà họ Bạch?

Đây đúng thật là chuyện tốt tày trời !!

"Tịnh Tịnh, cuối cùng con cũng về nhà rồi sao? Nhanh lên, vào ngồi ......" Bạch Bác Minh vội vàng bước lên phía trước, cười nịnh nọt.

Nói cho cùng vẫn là nhà họ Bạch đã nuôi nấng nó, vào thời điểm quan trọng, đến báo đáp rồi!

Giai Tịnh nhìn thấy vẻ mặt đạo đức giả của ông là chán ghét, "Đồ của bà nội, sao lại ở đây?

Bạch Bác Minh sững sờ, không ngờ trùng hợp như vậy bị cô nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng nói: "Đây là quần áo lỗi thời, bọn ta muốn mua cái mới cho bà nội, mấy bộ cũ này thì không cần nữa......"

"Giặt sạch rồi để lại vào phòng thay đồ."