Chương 34: Dây chuyền kim cương bà nội tặng

"Con con con..."

Thằng nhóc thối này, cố ý đẩy ông vào hố lửa!

Ngược lại, ánh mắt Giai Tịnh ở một bên lưu chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên, "Thuốc không cần thêm nữa, chỉ là rượu thì không thể uống nữa.”

"Đúng đúng." Tư lão gia tử gật đầu, "Tịnh Tịnh nói đúng.”

Châu quản gia ở bên liên tục gật đầu, "Thiếu phu nhân, sau này tôi nhất định sẽ trong coi lão gia tử.”

"..." Giai Tịnh bất đắc dĩ, thản nhiên sửa lại "Gọi con Giai Tịnh là được rồi.”

"Không không không, tiểu nhân nào dám gọi thẳng tên của thiếu phu nhân."

Khóe miệng Tư Thần Xuyên nhếch lên, nói sang đề tài khác "Không phải ông trong ứng ngoại họp với ông nội, ông nội có thể uống được rượu sao?”

“Tiểu nhân cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa!”

“A đúng rồi!”

Tư lão gia tử đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo, mở khóa ra, là một cái vòng cổ vương miện xinh đẹp.

"Vòng cổ này là sợi dây chuyền mà bà nội A Xuyên thích nhất trong số của hồi môn của bà ấy. Bà ấy từng nói, nếu có một ngày, A Xuyên chủ động dẫn con gái đến gặp người nhà, nhất định phải đưa thứ này cho nó.”

Vương miện do 999 viên kim cương hàng đầu làm thành trong vô cùng xa xỉ xinh đẹp. Giai Tịnh biết sợi dây chuyền này năm đó chấn động toàn cầu, bởi vì dùng kim cương tốt nhất, mời nhà thiết kế hàng đầu, ở thời đại đó, một sợi dây chuyền như vậy đã tốn ba tỷ!

"Quà quý giá như vậy, con không thể nhận..."

Giai Tịnh đang từ chối, thì nghe Tư lão gia tử nói, "Đây là quà gặp mặt của bà nội A Xuyên tặng cho cháu dâu, con nhất định phải nhận! Nếu bà ấy ở đây, chắc chắn sẽ tự tay đeo cho con..."

Nói đến bạn già, Tư lão gia tử đột nhiên có chút bi thương. Giai Tịnh phát hiện ánh sáng trong mắt ông ảm đạm xuống, có vẻ như rất buồn, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tư Thần Xuyên.

Tư Thần Xuyên nhàn nhạt giải thích, "Mấy năm trước bà nội bị tai nạn xe, bây giờ còn là người thực vật.”

Tuy không chết, nhưng cũng không khác gì người chết. Không thể di chuyển, không thể nói chuyện, không có ý thức đau đớn ...Tuy họ đã mời vô số danh y, nhưng không ai ngoại lệ, đều không có cách nào với bệnh tình của bà nội.

"A Xuyên, con đeo cho Tịnh Tịnh đi."

Tư lão gia tử thấy Giai Tịnh không chịu nhận, lại đưa hộp quà cho Tư Thần Xuyên, lẩm bẩm nói, "Ông nội cũng không biết còn có thể sống thêm mấy ngày nữa, có thể nhìn thấy hai con kết hôn hay không... Nhiều lần ông nội đều cảm thấy mình sắp không được nữa, nếu không phải nghĩ đến bà nội các con..."

Giai Tịnh nghe nói như vậy, không hiểu sao có chút xúc động.

"Được rồi lão gia tử, hôm nay thiếu phu nhân đến, chúng ta không nói chuyện này." Châu quản gia sợ lão gia tử bi thương quá độ, bệnh tình lại nặng thêm.

"Đúng đúng, Tịnh Tịnh đến, không nói mấy chuyện này!" Tư lão gia tử lại nở nụ cười.

"Nào, anh đeo cho em." Ngón tay thon dài gầy gò của Tư Thần Xuyên lấy vòng cổ ra, cả người tới gần Giai Tịnh.

Giai Tịnh có thể ngửi thấy mùi hơi thở trong trẻo trên người anh, cô muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của lão gia tử, nhớ tới những gì anh vừa nói, cuối cùng, vẫn không đành lòng mở miệng.

"Rất đẹp." Ánh mắt Tư Thần Xuyên miêu tả ngũ quan của cô gái, dung mạo cô gái thanh lệ, đôi mắt hữu thần, vương miện xinh đẹp tinh xảo rơi trên cổ tuyết trắng nõn thon dài của cô, phảng phất như vì thiết kế riêng cho cô vậy.

"Rất thích hợp với em." Lông mày Tư Thần Xuyên thoáng nhướng lên, ánh mắt ôn hòa như nước.

"Nếu bà nội các con nhìn thấy cảnh này thì tốt rồi."

Nghe Tư lão gia tử nói như vậy, khóe môi Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng nhếch lên "Hôm nào Tịnh Tịnh rảnh, con dẫn cô ấy cùng đi thăm bà nội.”

Giai Tịnh: ???

“Được được được, cái này được!” Tư lão gia tử vui mừng biết mấy "Đến lúc đó chúng ta cùng đi! Tịnh Tịnh à, con xem ông nội còn mấy ngày nữa có thể xuất viện ?”

Giai Tịnh trả lời, "Nếu tình hình ổn định, qua ba ngày nữa là được.”

Đến lúc đó đi xem bệnh tình của bà nội một chút, nói không chừng có thể giúp được. Nghe thấy tiểu cô nương đồng ý, tâm tình lão gia tử lại tốt hơn không ít, lải nhải tán gẫu một hồi lâu, trước khi đi, Giai Tịnh từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo.

"Ông nội, cái này cho ông."

Tư lão gia tử không ngờ mình cũng có quà, vui mừng nhận lấy, đầy mong đợi hỏi, "Đây là gì vậy?”

"Tiểu Điềm Hoàn, một tháng ăn một viên, ăn liền nửa năm, đảm bảo ông khỏe mạnh hẳn, sống đến một trăm tuổi."

"Ha ha ha ha, trên đời này còn có loại đồ tốt này? Chắc là đắt lắm, phải không? Tịnh Tịnh, con lấy đâu ra bảo bối này?”

Thứ bây giờ ông muốn nhất chính là "Sống lâu trăm tuổi"!

Không ngờ Tịnh Tịnh như con sâu trong bụng ông, biết ông quan tâm cái gì!

"Bây giờ ông có thể ăn một viên không?" Tư lão gia tử vội vàng mở ra, vốn định đổ một viên ra, không ngờ kích động, đổ rất nhiều viên trong lòng bàn tay.

Trường Thanh nhìn thoáng qua đồ án chữ "Thọ" trên viên thuốc, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, đây chẳng phải là "Trường thọ hoàn" gây chấn động trong buổi đấu giá sao?

Nghe nói ăn vào có thể đảm bảo sức khỏe khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, ba đến năm tháng chỉ bán đấu giá một viên…Một viên có giá 5 triệu…

Điều quan trọng là, thứ đắt tiền lại hiếm có như vậy, Giai Tịnh tiểu thư sao lại có nhiều như vậy? Nhìn số lượng này, Giai Tịnh tiểu thư ít nhất phải liên tục mua mười năm tám năm mới có nhiều thuốc như vậy chứ?

Thế nhưng, tuổi này của Giai Tịnh tiểu thư vốn không dùng đến thứ này a...Tại sao cô ấy có thể chi nhiều tiền như vậy để mua những viên thuốc nhỏ mà không có tác dụng? Luôn mang theo bên mình?

Trừ khi...Tất cả những viên thuốc nhỏ này đều do chính cô ấy làm?! Cho nên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Ý thức được khả năng này, Trường Thanh khó tin nhìn Tư Thần Xuyên, Tư Thần Xuyên hiển nhiên cũng nhận ra lai lịch của loại thuốc này, ánh mắt thâm thúy không ít.

Xem ra tiểu nha đầu này tám chín phần mười chính là dược thần nổi danh trong ngành —— "Tấn tiên sinh".

Trước kia không ít thuốc bán chạy trong hội đấu giá, hẳn là xuất phát từ tay cô...Điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ấy lại xuất hiện tại nhà thờ Hortz gần buổi đấu giá vào ngày hôm đó. Bởi vì ngày hôm đó, cô cũng đi đấu giá.

Nghĩ đến điểm này, khóe miệng Tư Thần Xuyên khẽ nhếch lên, không ngờ tiểu nha đầu này có nhiều thân phận như vậy, hết cái này đến cái khác, khiến người ta bất ngờ.

“Lão gia tử, ông lời rồi!” Trường Thanh nhịn không được trong lời nói có ý riêng.

"Thì đúng rồi còn gì." Tư lão gia tử nếm thử một viên "Còn rất ngọt, đúng là lời rồi! Cháu dâu bảo bối một lần cho nhiều như vậy, ngon quá! Tịnh Tịnh à, cái này ăn nhiều có hại không? Mỗi ngày ông ăn một viên được không?”

Trường Thanh: "Đừng..."

Tư Thần Xuyên: "Không được.”

Tư lão gia tử nghi hoặc nhìn hai người bọn họ "Vì sao?”

Trường Thanh muốn nói lại thôi, tiểu điềm hoàn đắt như vậy, một ngày một viên, cũng lãng phí quá…

Tư Thần Xuyên bổ sung, "Tịnh Tịnh đã nói rồi, một tháng chỉ có thể ăn một viên.”

"Thôi được..."