Chương 38: Đừng cử động, anh sợ làm em đau

Đôi mắt của cô dưới ánh sáng của pháo hoa trong suốt, chỉ là nhìn kỹ, hình như có một tia ưu thương? Tư Thần Xuyên còn muốn nhìn lại, phát hiện tia ưu thương kia thoáng qua, giống như pháo hoa trên trời, tìm không thấy bóng dáng nữa.

Dưới ánh trăng một sáng một tối của pháo hoa, gương mặt của Giai Tịnh được chiếu sáng, thanh tú tuyệt tục, vẻ đẹp cao quý lãnh nhiên kia, tựa như trăng sáng trong trẻo, không ai có thể sánh được.

"Những thứ này đều là anh chuẩn bị sao?" Giai Tịnh nhìn pháo hoa trên bầu trời.

"Ừm." Tư Thần Xuyên cũng không biết tiểu nha đầu bề ngoài vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo này rốt cuộc có thích bất ngờ trước mắt hay không "Bây giờ cảm thấy học y tốt, hay là không học y tốt?”

Giai Tịnh cảm thấy buồn cười, cố ý nói, "Học y, thật tế, hữu dụng.”

Ngụ ý là nói anh không đủ thật tế, cứ chuẩn bị mấy thứ vô dụng?!

"Mặt hữu dụng em còn chưa thấy." Tư Thần Xuyên đột nhiên nhẹ giọng ở bên tai cô nói một câu như vậy.

Giọng nói trầm ấm trong veo của anh giống như đang ám chỉ cái gì đó, Giai Tịnh đỏ mặt, thế nhưng lại nghĩ đến thứ không nên nghĩ…

Không biết qua bao lâu, trần nhà từ từ khép lại, ánh đèn trong phòng từng tầng từng tầng sáng lên. Đợi đến khi ánh đèn trong phòng hoàn toàn hồi phục, nghệ sĩ violin cách đó không xa khom người tạ lễ, đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy Giai Tịnh, sợ hết hồn, đây chẳng phải là nửa sư phụ của cô sao?

Đã từng chỉ điểm violin của cô, nhưng không chịu nhận cô làm đồ đệ, không ngờ lại gặp ở đây!

Giai Tịnh cũng không ngờ nghệ sĩ violin người Pháp vất vả chỉ điểm nửa tháng, thế nhưng lại kéo khúc nhạc cô chỉ điểm khó nghe như vậy...Lúc nãy cô còn đang suy nghĩ ở đâu mời nghệ sĩ violin, mất hứng như vậy?!

"Quen biết à?" Tư Thần Xuyên thấy Giai Tịnh nhìn nghệ sĩ violin. Giai Tịnh khẽ nhếch khóe môi "Nghệ sĩ violin nổi tiếng Siscati, ai không biết?”

Siscati vội vàng dùng tiếng Trung nói "Không không, nặng lời rồi, gần đây không luyện đàn tốt, nếu có mang đến trải nghiệm không tốt, xin hãy lượng thứ cho.”

"Đi xuống đi." Tư Thần Xuyên không biết giữa các cô đã xảy ra chuyện gì, nắm tay Giai Tịnh không buông.

Thấy Giai Tịnh không có ý định truy cứu, Siscati đi xuống, lấy điện thoại di động ra, "Tiền bối, tôi không biết là cô! Nhất thời bị người ta mời tới, còn tưởng là người có tiền không hiểu âm luật tiêu tiền tìm tôi tiêu khiển... Cho nên không coi trọng..."

Giai Tịnh nhận được wechat của cô, đơn giản trả lời mấy chữ, "Rất tệ.”

"Tôi nhất định sẽ cố gắng luyện tập."

Giai Tịnh thu hồi điện thoại di động, không trả lời “Đi thôi.”

Bạch Tuyết Dung ngồi đối diện nhà hàng Tinh Không, đã ăn đến no căn cả bụng, vẫn không đợi được Giai Tịnh đi ra.

Dung Dung, hôm nay khẩu vị của em rất tốt, có muốn ăn thêm một chút nữa không? Gọi cho em thêm một ly kem nữa nha? "Cao Thiên Kiệt không biết suy nghĩ âm u trong lòng cô, còn tưởng mấy thứ này phù hợp với khẩu vị của cô.

"Không cần đâu." Bạch Tuyết Dung mặt ngoài mỉm cười.

Ăn nữa cô sẽ ói mất, nếu không phải vì chờ Giai Tịnh đi ra, cô tuyệt đối sẽ không ăn nhiều như vậy!

"Không ăn nữa sao? Vậy chúng ta đi thôi? Đi dạo bên bờ sông.”

Cao Thiên Kiệt thấy không còn sớm, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, sau đó nắm tay Bạch Tuyết Dung rời khỏi nhà hàng.

Bạch Tuyết Dung đi từng bước nhỏ, còn đang lề mề, trong lòng có chút tiếc nuối, không thể tận mắt để anh Thiên Kiệt thấy Giai Tịnh đi làm về, thật đáng tiếc.

Đúng lúc này, thang máy VIP của nhà hàng Tinh Không đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi ra với Giai Tịnh, tuy chỉ có một hai giây, nhưng Bạch Tuyết Dung vẫn sợ ngây người!

Cho dù cách xa như vậy, nhưng dáng người, hình dạng, khí trường của người đàn ông đó, hoàn toàn hơn hẳn so với Cao Thiên Kiệt!

Tuy không nhìn rõ ngũ quan cụ thể, nhưng Bạch Tuyết Dung nhìn ra được người đàn ông đó rất trẻ!

Cô thật sự rất kinh ngạc, không cách nào hình dung được cảm giác lúc này! Người đàn ông kia, có phải là anh trai của Giai Tịnh không?

Gia đình nguyên sinh của Giai Tịnh kém như vậy, rất có thể cô và anh trai làm việc ở đây! ! Nghĩ như vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không cách nào giải thích được động tác của người đàn ông kia, hình như anh đang dắt Giai Tịnh đi ra...Có phải cô ấy nhìn nhầm không? Giữa anh em với nhau, sao có thể nắm tay nhau chứ?

Cách khoảng cách xa như vậy, chỉ nhìn thấy một hai giây, không thấy rõ tình hình cụ thể…

“Dung Dung, em sao vậy?”

"Không..." Bạch Tuyết Dung không dám nói lại nhìn thấy chị, sợ Cao Thiên Kiệt cho rằng ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm chị gái, nhưng hướng người đàn ông kia cùng Giai Tịnh rời đi, hình như là đi đến bãi đỗ xe dành riêng cho nhà hàng Tinh Không.

"Anh Thiên Kiệt, em đột nhiên nhớ tới dưới chân núi có một cửa hàng bánh ngọt, em muốn mua ít đồ ăn cho ba mẹ, cũng mua một ít cho ba mẹ anh?"

"Không cần, buổi tối ba mẹ anh không ăn đồ ngọt, bá phụ bá mẫu muốn ăn, anh mua cho họ là được rồi." Cao Thiên Kiệt lái xe đến chân núi, đi vào cùng cô.

Bạch Tuyết Dung giả vờ chọn món tráng miệng, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía con đường bên ngoài, từ đỉnh núi xuống chỉ có một con đường để đi, mặc kệ Giai Tịnh ngồi taxi, đi xe đạp, hay là lái xe điện nhỏ, nhất định sẽ đi qua cửa hàng bánh ngọt này!

Nhưng Bạch Tuyết Dung chọn qua chọn lại, chờ qua chờ lại, ngoại trừ một chiếc xe sang trọng ra, không nhìn thấy xe nào khác. Chẳng lẽ Giai Tịnh đi bộ?

"Vị tiểu thư này, là đồ ngọt trong cửa hàng chúng tôi không có thứ cô thích sao?" Chủ tiệm thấy Bạch Tuyết Dung cả người hàng hiệu, chọn một cái bánh ngọt lại mất nửa giờ, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"À không phải, tôi đột nhiên nhớ tới, ba mẹ tôi đi dự tiệc từ thiện, chắc bên kia có rất nhiều đồ ăn, tôi không mang cho họ nữa."

Bạch Tuyết Dung kéo Cao Thiên Kiệt ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, lên xe, lại nhìn gương chiếu hậu, thật sự không có bóng người! Giai Tịnh đó, quả nhiên là đi bộ!

Mà lúc này, Giai Tịnh ngồi trong chiếc xe sang trọng mà Bạch Tuyết Dung vừa nhìn thấy, nhìn người đàn ông trước mắt "Giờ có thể buông ra rồi?”

Không phải nói chỉ nắm một hồi, giờ nắm cả đêm rồi!

Còn chưa nắm đủ?!

Tư Thần Xuyên khẽ nhếch khóe môi "Nắm vị hôn thê của mình, không hợp lý?”

"Tôi không phải vị hôn thê của anh."

Đây là thời đại gì, còn có loại chuyện chỉ hôn này nữa?!

Điều quan trọng là loại đàn ông thời đại mới như anh đã tiếp nhận giáo dục đại học, thế nhưng lại không từ chối loại hôn nhân được sắp đặt sẵn này! Lạ thật đấy!

"Tay đều bị em nắm rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm?" Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, ôn nhu nói "Muộn rồi.”

Giai Tịnh muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt "Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói trêu người của anh mang theo một tia hấp dẫn, tiến đến bên tai cô nói, "Anh sợ làm em đau.” Những lời này dừng lại bên tai cô, dường như lại có ý khác.

Lê Thư Kỳ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối, sao con nhỏ nhà quê kia còn chưa về?

Chẳng lẽ hôm nay mất mặt ở chỗ ông nội Tư, không dám về nhà? Nếu vậy, thì chuyện thú vị hơn nhiều! Trong chốc lát cô muốn nhìn bộ dáng khó xử của con nhà quê kia!