Chương 40: Tặng cô món quà mấy chục triệu

Ngô Trường Cao nhìn Tư Thần Xuyên nắm tay Boss, điều quan trọng là, Boss không chặt tay hắn…Thật không thể tin được!

"Trường Cao? Sao anh lại ở đây? " Tống Giai Kì nghe tin cũng hơi kinh ngạc: "Sao lại có nhiều quần áo như vậy? Hôm nay chúng tôi không đặt quần áo mà?”

"A Xuyên, Tịnh Tịnh, hai người về rồi? Chuyện gì đang xảy ra? Trường Cao, anh có đưa nhầm chỗ không? "Lê Cẩm Hòa cũng không hiểu.

Thấy không ai biết chuyện gì đã xảy ra, Ngô Trường Cao giải thích "Đây là Tư tiên sinh bảo tôi đưa tới.”

"A Xuyên?" Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì đồng loạt nhìn Tư Thần Xuyên.

Tư Thần Xuyên thản nhiên giải thích "Tịnh Tịnh vừa mới về nhà này, còn chưa có thời gian đi dạo phố.”

Anh nói xong, cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Đặt cho em mấy bộ đồ bình thường mặc trước, chờ em muốn đi dạo phố, anh sẽ đi cùng em.”

Giai Tịnh: ???

Tên này trước khi đặt đồ cũng không hỏi thăm xem cô có thiếu không? Hôm qua cô vừa nhận được 100 bộ quần áo, 100 đôi giày, 100 túi xách do cha mẹ ruột tặng...Hôm nay lại đến nhiều như vậy? Cô mặc sao cho hết?!

"Anh thấy hình như em rất thích thương hiệu này." Tư Thần Xuyên mấy lần thấy cô, cô đều mặc quần áo thương hiệu này, đeo túi xách thương hiệu này, mang giày của thương hiệu này…

Giai Tịnh:…

Cô không thích, là bởi vì cha mẹ tặng mới mặc...Hơn nữa những thứ này đều do cô thiết kế, cô mặc đồ mình thiết kế, rất bình thường! Nhưng Tư Thần Xuyên không biết, còn tưởng cô thích…

"Cái kia, hôm qua ta..."

Lê Cẩm Hòa còn chưa dứt lời, Tống Giai Kì đã dùng khuỷu tay đυ.ng vào ông một cái, sau đó đổi giọng nói "A Xuyên, con có tâm quá đi! Đừng nói Tịnh Tịnh, dì cũng bị con cảm động! Con tốt quá đi!”

Lê Cẩm Hòa:??

Sao không để ông nói về việc hôm qua ông tặng con gái 100 bộ quần áo, giày dép chứ? Tống Giai Kì nhìn hai người họ siết chặt mười ngón tay, vui mừng không chịu nổi: "Chúng ta đừng đứng nữa, vào ngồi chơi đi.”

"Vậy con mạo muội quấy rầy." Tư Thần Xuyên không từ chối, ngược lại nắm tay Giai Tịnh vào biệt thự.

Lê Cẩm Hòa lúc này mới ý thức được hai người bọn họ nắm tay, trong lòng ông có chút kích động đồng thời, lại không hiểu sao có chút bi thương, không ngờ con gái vừa về hai ngày, đã bị người dẫn đi!

Ngô Trường Cao không ngờ Boss lại tàn nhẫn, không chỉ lừa tiền của cha già nhà mình, ngay cả tiền của bạn trai cũng lừa!

Đen!

Đen quá đi!

Lê Cẩm Hòa cũng thôi đi, Tư Thần Xuyên kia là đại ma đầu... Tiền của anh cũng dám lừa gạt, bội phục bội phục! Lúc Lê Thư Kỳ chạy tới vừa lúc nghe Ngô Trường Cao nói, mấy thứ này đều là Tư Thần Xuyên chuẩn bị cho Giai Tịnh, cô như bị sét đánh trúng, bước chân chậm chạp không bước ra được, không thể tin được, kinh ngạc nhìn hết mọi chuyện trước mắt…

Sao có thể … Sao có thể?!

Tư Thần Xuyên không chỉ dẫn Giai Tịnh đến thăm ông nội, còn ăn cơm với cô, ăn xong còn đưa cô về...Còn để cô ngồi chiếc xe đó! Còn đặt nhiều quần áo, giày dép túi xách cho Giai Tịnh...Điều quan trọng là, còn nắm tay cô vào nhà làm khách…

"vυ" Trương, làm sao bây giờ?" Lê Thư Kỳ thật sự sốt ruột!

Vừa rồi nhìn bộ dáng bình thản của Giai Tịnh, hiển nhiên không gặp vấn đề gì ở chỗ ông nội Tư!

"Chúng ta vào xem thử đi?" vυ" Trương cũng cảm thấy không ổn, nhưng lúc này cũng không dễ định đoạt.

Trong phòng khách.

Tư Thần Xuyên trò chuyện với Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Giai Tịnh, tương tác với cô, chi tiết nhỏ này tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của mọi người!

Lê Thư Kỳ vốn đã đố kỵ lắm rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy Tư Thần Xuyên đặc biệt chiếu cố Giai Tịnh, móng tay của cô ghim sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay đầy vết móng tay!

Đúng lúc này, Tống Giai Kì đột nhiên hỏi: "Tịnh Tịnh, trên cổ con đeo..."

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vòng cổ vương miện trên cổ Giai Tịnh lộ ra, nhìn thấy vòng cổ này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Ngoại trừ bên Lê Thư Kỳ, những người khác đều rất vui mừng, bao gồm cả Tống Giai Kì "Đây là ông nội Tư cho con?”

"Ừm." Giai Tịnh không giải thích nhiều như vậy.

Nhưng Tư Thần Xuyên ôn hòa bổ sung "Ông nội rất hài lòng về Tịnh Tịnh, còn bảo Tịnh Tịnh hai ngày nữa đón ông xuất viện.”

Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì không ngờ ông cụ có thể hài lòng với con gái bảo bối đến mức này, rất vui mừng.

"Được rồi, lão gia tử khi nào xuất viện, con nói với Tịnh Tịnh, hai người cùng đi đón ông ấy."

Lê Thư Kỳ thật sự đố kỵ điên rồi, cô không rõ vì sao ông nội Tư lại dễ dàng đưa vòng cổ vương miện cho Giai Tịnh như vậy! Phải biết trước kia cô lấy lòng như vậy, biểu hiện nhiều như vậy, cũng không dỗ được ông nội Tư lấy thứ này ra!

Hôm nay Giai Tịnh mới đi được mấy tiếng? Nhanh như vậy đã bắt được trái tim ông nội Tư? Trò chuyện một hồi, Tư Thần Xuyên đứng dậy cáo từ, anh nhẹ nhàng sờ sờ đầu Giai Tịnh "Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”

Giống như đang nói với một đứa trẻ. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì chưa bao giờ thấy Tư Thần Xuyên ôn nhu như vậy, nội tâm lại một lần nữa vui mừng, không ngờ tình cảm của bọn họ tiến triển thần tốc như vậy, thuận lợi như vậy. Giai Tịnh bình thường rất phản cảm có người chạm vào cô, nhưng hôm nay, Tư Thần Xuyên nhiều lần phá lệ.

"Anh về trước." Tư Thần Xuyên nhìn đôi mắt cô, giọng điệu rất ôn nhu "Lát nữa về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”

Lê Thư Kỳ không ngờ bọn họ lại đổi số điện thoại nhanh như vậy, lại ở trong lòng tức điên lên!

"Ừm." Giai Tịnh chờ mọi người đi rồi, lên lầu tắm rửa. Lê Thư Kỳ về phòng, cả người lập tức xụi lơ, nếu không phải có vυ" Trương đỡ, cô tựa như một vũng bùn ngã xuống đất!

“vυ" Trương, con nên làm gì bây giờ?” Cô từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thất bại như vậy!

“Thư Kỳ tiểu thư…”

"A Xuyên quan tâm chị như vậy, con nên làm thế nào? Con phải làm sao mới có thể khiến A Xuyên chú ý tới con?”

Trong mắt vυ" Trương hiện lên một tia tính toán: "Con yên tâm, cô ta không vui mừng được bao lâu đâu!”

Trên đường về nhà Tư Thần Xuyên, lạnh nhạt hỏi người lái xe phía trước "Tấn tiên sinh có tìm thấy không?”

"Vẫn chưa." Trường Thanh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, tự nhiên hiểu được tâm tư của Thần gia "Tuy bên ngoài đều truyền y thánh Tấn tiên sinh sớm đã qua đời, nhưng có mấy người biết chuyện nói Tấn tiên sinh còn chưa chết, chỉ là quy ẩn! Chính là hành tung của ông quá thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần sắp có tin tức, lại không có!”

Tư Thần Xuyên biết, nếu như dễ dàng tìm thấy như vậy, cũng không phải Tấn tiên sinh.

"Thần gia, hay là để Giai Tịnh tiểu thư thử xem?" Trường Thanh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, suy đoán ý của anh

"Giai Tịnh tiểu thư y thuật tinh xảo, hai lần kéo lão gia tử từ quỷ môn quan về.”

"Bệnh tình của bà nội rất khó giải quyết."

Tư Thần Xuyên không nỡ để tiểu nha đầu khó xử, lỡ tiểu nha đầu không hiểu, hoặc là trị không được tự trách...Không phải những gì anh muốn thấy.

"Hỏi thăm thêm."

"Vâng."