Chương 42: Muốn chơi? Đến chỗ anh!

"Hả?? Lão đại, tôi biết cô đang giận đúng không? "Bạch Thần vội vàng tiến lên, "Lão đại cô làm phẫu thuật cho Tư lão tiên sinh có mệt không? Tôi đấm chân cho cô?”

"Cút đi, chân lão đại cậu cũng dám sờ? Chờ lão đại bâm tay cậu, tôi cũng không ngăn được!" Hắc Dạ quát lớn xong, lại quay đầu cợt nhả nói "Lão đại, chi bằng tôi bóp vai cho cô? Thả lỏng gân cốt?”

"Gân cốt của lão đại cậu cũng dám thả lỏng? cậu không sợ bị lão đại một quyền đánh đến Thái Bình Dương?”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Hắc Dạ cùng Bạch Thần hai mặt nhìn nhau, bị người phát hiện rồi sao? Hay là?

"Con gái bảo bối, ngủ chưa?" Ngoài cửa là giọng nói của Tống Giai Kì.

Chẳng lẽ Tống Giai Kì phát hiện ra cái gì, đặc biệt đến gõ cửa?

"Vẫn chưa." Âm thanh của cô gái ôn hòa, chỉ là nhìn về phía hai thuộc hạ, ngữ khí cố ý hạ thấp "Chi phiếu lấy đi, trong mười giây, biến mất trước mặt tôi.”

"Lão đại..."

Hắc Dạ còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói vô tình của Giai Tịnh: "Nếu không tịch thu tiền thưởng.”

Hắc Dạ vừa nghe, lập tức nhảy ra khỏi ban công "Lão đại tạm biệt!”

“Ối trời, cậu cậu cậu, sao cậu không chờ tôi?” Bạch Thần thấy hắn chạy nhanh như vậy, lại quay đầu nhìn thấy đôi mắt híp lại của lão đại mang theo ánh sáng cảnh cáo, vội nói "Lão đại, tôi đi đây, đi ngay.”

"Cậu còn ba giây."

Bạch Thần vừa nghe, vội vàng vọt ra ban công, "Nhưng phía dưới có chó tôi không dám nhảy ahuhu..."

"con gái bảo bối, mẹ có thể vào không?"

Ngoài cửa truyền đến câu hỏi của Tống Giai Kì. Giai Tịnh ngước mắt lên nhìn, Bạch Thần tuy nhảy xuống, nhưng một tay còn nắm lấy lan can, hiển nhiên rất sợ phía dưới.

Phải nói con chó kia cũng dữ, vẫn hướng về phía hắn sủa không ngừng. Xem ra chỉ có thể giúp hắn một tay.

"Ái lão đại lão đại..."

Bạch Thần vốn tưởng lão đại tới giúp hắn, kết quả không ngờ lão đại trực tiếp đá hắn xuống, hắn rơi xuống bãi cỏ, mông đau nở hoa! Đây là lão đại ruột a…

Lúc này, chó lớn nhìn thấy hắn, sủa vào hắn, há răng sắc nhọn của mình ra cắn hắn.

"A a a..." Bạch Thần sợ tới mức cuống quít chạy trối chết.

Giai Tịnh thấy hắn chạy xa, lúc này mới mở cửa ra: "Mẹ, còn chưa ngủ? ”

"Mẹ sợ con đói bụng, không biết tối nay con với A Thần ở bên ngoài ăn cơm có ăn no không." Tống Giai Kì bưng khay lên, vừa vào phòng ngủ, hình như nghe thấy thanh âm kỳ quái "Con gái cưng, con có nghe thấy âm thanh gì không? Giống như một người đàn ông bị chó đuổi theo?”

Có người đàn ông la hét, cũng có chó sủa. Nghe có vẻ như khá thảm.

"Không có." Giai Tịnh trả lời mặt không đỏ tim không đập nhanh.

"Chắc là mẹ nghe lầm." Tống Giai Kì đặt khay trong tay xuống, từng món điểm tâm tinh xảo xuất hiện trước mặt: "Mau ăn lúc còn nóng.”

"Cái này là mẹ nấu à?" Giai Tịnh hơi bất ngờ, tài nấu ăn tiến bộ thần tốc? Nhìn tướng mạo cũng không tệ lắm.

"Là đầu bếp làm."

Sợ món ăn mình làm con gái không thể ăn được, đặc biệt bảo đầu bếp làm một ít.

“Mau ăn đi!” Tống Giai Kì từ ái nhìn cô: "Vừa mới tới nhà này, nếu có chỗ nào không quen, nhất định phải nói với mẹ, biết không? ”

Giai Tịnh nhận lấy chiếc đũa bà đưa tới, "Dạ, được.”

"Về chuyện con về nhà, ba mẹ quyết định không công bố trước."

Thứ nhất, ông bà nội sức khỏe không tốt, ông bà ngoại tuổi đã cao, tạm thời không chịu nổi đại hỉ đại bi.

Thứ hai, người thân xa xôi trong nhà quá nhiều, nếu biết được việc này, sớm muộn gì cũng đạp nát cửa.

Thứ ba, công bố thân phận, bên ngoài có quá nhiều truyền thông lớn nhỏ ngày ngày đuổi theo đứa nhỏ đưa tin, mỗi lời nói và hành động của đứa nhỏ đều được chú ý, bị người ta bình luận đủ thứ, sẽ sống rất gò bó, không được tự nhiên.

Tống Giai Kì nói về nỗi lo lắng của mình: "Chờ tìm thời cơ thích hợp, ba mẹ sẽ công bố thiên hạ?”

Giai Tịnh không ngờ mẹ lại đặc biệt nói với cô những điều này, thản nhiên mở miệng nói "Con không quan tâm những thứ này.”

Có công bố ra ngoài hay không, có tổ chức nghi thức nhận thân long trọng hay không đều không phải là điều quan trọng nhất...Chỉ cần một gia đình ở bên nhau, một lòng là được. Tống Giai Kì vui mừng nhìn đứa bé hiểu chuyện trước mắt này, dặn dò cô ăn nhiều một chút, chờ cô ăn xong, lại cùng cô trò chuyện một lúc, mãi đến khi điện thoại Giai Tịnh vang lên, Tống Giai Kì mới bưng khay rời đi.

"Anh về nhà rồi." Là Tư Thần Xuyên gọi tới.

"Anh tặng em nhiều quần áo như vậy, em mặc không hết." Giai Tịnh hỏi "Có thể trả lại một ít được không?”

Cô thật sự có rất nhiều, mặc không hết lại lãng phí! Tốt hơn là bán cho người khác, đổi giá tốt, đem tiền bỏ vào nghiên cứu y học.

"Không sao, giữ lại từ từ mặc." Tư Thần Xuyên ngữ khí rất sủng nịch "Ngày mai dẫn em đi chơi? Có nơi nào muốn đi không?”

"Em phải đi làm."

Đi làm? Tư Thần Xuyên hơi ngạc nhiên "Làm thêm trong hè?”

"Xem như là vậy đi..."

"Chú và dì đồng ý?"

"Ừ..."

Đó là công ty mà họ cho...

"Ở đâu? Anh đưa em đi.”

"Không cần, chỗ đó cách nhà em gần."

"Tại sao phải đi làm?" Tư Thần Xuyên có chút đau lòng.

Có phải tiền tiêu vặt không đủ không?

Nhưng nghĩ kĩ, cô đã thực hiện một cuộc phẫu thuật, anh đã đưa cho cô một tấm séc trống, chắc không phải là vấn đề tiền bạc.

"Chơi thôi, nghỉ hè không có việc gì làm."

Nếu không cha mẹ lại muốn chuyển tiền cho cô, cô cũng không có cách nào…

"Đến chỗ anh chơi." Giọng nói của Tư Thần Xuyên lại một lần nữa trêu chọc lòng người, "Chỗ anh vui.”

Giai Tịnh:…

Tư Thần Xuyên lại dùng giọng nói giàu từ tính của anh bổ sung: "Chơi thế nào cũng được.”

Giai Tịnh:…

"Có anh ở đây, cũng có thể chăm sóc em."

"Không cần."

"Suy nghĩ thử?" Đây là lần đầu tiên trong đời anh trực tiếp tuyển người.

Nhưng Giai Tịnh không hề suy nghĩ đã từ chối "Cám ơn, em đã có việc làm rồi.”

"Không thể không chơi?"

"Ừm."

"Vậy em chơi hai ngày, nếu không vui, thì đến chỗ anh."

Tư Thần Xuyên không muốn cô ra ngoài làm hè, bởi vì điều này có nghĩa là tất cả giờ làm việc đều không gặp được cô. Cô bé vẫn chưa thực sự bước vào xã hội, không biết sự phức tạp của xã hội. Lỡ bị người ta ăn hϊếp…

Sáng hôm sau.

Bạch Bác Minh vừa bước vào cửa tập đoàn, đã phát hiện thư ký đứng cách đó không xa, hình như chờ ông lâu lắm rồi.

Sáng sớm tâm tình Bạch Bác Minh còn rất tốt, nhìn thấy thư ký cười ha hả chào hỏi, "Tiểu Dương à, hôm nay sao đến sớm vậy?”

“Bạch tổng, ngài tới rồi!” Sắc mặt thư ký Dương rất tệ, gấp đến độ muốn khóc rồi "Xảy ra chuyện lớn rồi! Hôm nay có mấy công ty gọi tới và nói chấm dứt hợp tác với chúng ta!”

"Là hợp đồng hết hạn rồi?"

"Không phải."

"Vậy là không hài lòng với tỷ lệ phân chia hiện tại? Cái này có cái gì, cậu nói chuyện đàng hoàng với họ..."

"Là từ nay về sau sẽ không hợp tác nữa! Chúng ta đã vào danh sách đen của công ty họ!”

Lời này của thư ký Dương vừa nói ra, Bạch Bác Minh đơ người.

"Tại sao vậy?"

Đột nhiên nghe nói chuyện này, đầu óc ông cũng không xoay kịp "Là vấn đề giá cả, hay là bọn họ tìm được đối tác tốt hơn?”