Chương 44: Bầu không khí rất tản mạn

"Không cần, tôi tùy tiện đi dạo." Giai Tịnh nhìn bản đồ phân bố tầng trong thang máy, tùy ý ấn xuống tầng hai, phòng thiết kế.

Sáng sớm, người trong bộ phận thiết kế không có mấy người, người thì chơi điện thoại, người thì ngủ bù, bầu không khí lười biếng không chịu nổi. Lúc nhân viên lễ tân dẫn Giai Tịnh xuất hiện còn cố ý gõ cửa. Nhưng người trong bộ phận thiết kế nhìn thấy cô dẫn một cô gái có dáng vẻ học sinh trung học tới, còn tưởng là người nhà, không coi trọng.

"Bội Ninh, hôm nay em cũng dẫn người nhà đến làm việc à?" Một người phụ nữ hơi mập cười nói "Đến chơi hai ván!”

Bội Ninh vội dùng ánh mắt ám chỉ cô đừng nói lung tung.

"Mắt em sao vậy?"

Người phụ nữ mập mạp không phát hiện ra vấn đề, ngược lại Giai Tịnh đi qua, phát hiện người phụ nữ chơi bài trên máy tính, lười biếng nhắc nhở: "Sắp thua rồi.”

Người đàn bà mập mạp sửng sốt, em gái còn biết cái này?

"Ra 9 bích trước."

Người phụ nữ mập mạp nghe cô nói như vậy, theo bản năng dùng chuột nhấn 9.

"6 cơ."

"3 rô."

"5 cơ."

Dưới sự chỉ thị của Giai Tịnh, chỉ trong chốc lát, người phụ nữ mập mạp đã chuyển bại thành thắng.

"Wow, em lợi hại thật đấy! em bao nhiêu tuổi vậy? "Người phụ nữ mập mạp vỗ vỗ bả vai Giai Tịnh "Giúp chị thắng thêm hai ván nữa? Chị cho em 10 đồng mua kẹo ăn!”

"Vị này là Giai tổng phụ trách công ty do tổng bộ phái tới!" Nhân viên lễ tân hắng giọng "Bây giờ nên làm việc thì làm việc, nên thiết kế thì thiết kế, đừng làm chuyện không đâu.”

Người phụ nữ mập mạp nhìn cô gái có dáng vẻ học sinh trung học trước mắt, miệng há to đến mức có thể nhét được hai quả trứng!

Cô ấy?

Người phụ trách công ty do tổng công ty phái xuống? Cô ấy ở tuổi này, tốt nghiệp trung học chưa?

Không phải tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ của vị lãnh đạo nào đó dựa vào quan hệ, tới đây tra tấn bọn họ đấy chứ? Những người khác hiển nhiên cũng cảm thấy nghi hoặc tuổi tác của Giai Tịnh, cô như vậy, có thể quản lý tốt một công ty?

"Với cách đánh của cô, trong 3-5 tháng không thể nào thắng được." Giai Tịnh vỗ vỗ bả vai người phụ nữ mập mạp: "Làm việc cho tốt, kiếm thêm chút tiền.”

Giai Tịnh đang định rời khỏi phòng thiết kế, ánh mắt vô tình chú ý tới một cô gái trong góc đeo tai nghe, đưa lưng về phía bọn họ, đang vẽ cái gì đó trên giấy trắng.

Cô đi qua nhìn, chỉ thấy cô gái dùng bút phác họa ra một chiếc váy nhỏ, lễ phục thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng bên cạnh một xấp hình vẽ dày đủ để chứng minh sự chăm chỉ thường ngày của cô.

"Đây là nhà thiết kế cố gắng tiến bộ nhất của công ty, Ân Phán Hy." Lễ tân Bội Ninh nói đến đây, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai của Ân Phán Hy.

Ân Phán Hy tháo tai nghe xuống, nhìn hai vị khách trước mắt, có chút khó hiểu, nhưng vẫn lễ phép hỏi "Có việc gì không?”

Lúc nãy văn phòng ồn ào quá, cô đeo tai nghe để vẽ bản thảo, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Vị này là Giai tổng phụ trách công ty chúng ta." Hà Bội Ninh nhỏ giọng nói "Còn không mau đứng lên chào hỏi.”

Ân Phán Hy nhìn về phía Giai Tịnh, lập tức đứng lên, vừa sợ hãi vừa cung kính mở miệng "Giai tổng chào buổi sáng.”

"Những thứ này đều do cô thiết kế?" Ánh mắt Giai Tịnh rơi xuống một xấp bản thảo.

"Vâng..." Ân Phán Hy vội vàng đưa bản thảo cho Giai Tịnh xem.

"Ân Phán Hy mười tám tuổi học xong đại học, là học bá trong trường! Thích thiết kế quần áo, tháng trước mới đến công ty đã thiết kế ra nhiều tác phẩm cho công ty.”

"Rất tốt." Giai Tịnh trả lại bản thảo cho cô "Tiếp tục cố gắng.”

"Cám ơn Giai tổng..." Ân Phán Hy nhìn bóng lưng cô gái rời đi, không ngờ tuổi tác như mình, đã trở thành người phụ trách công ty! Thực lực nhất định rất mạnh!

Dạo một vòng công ty, Giai Tịnh phát hiện bầu không khí tổng thể rất tản mạn, trước khi tới công ty này, công ty trong tay Giai Tịnh cộng lại, còn chưa tản mạn bằng bầu không khí ở đây! Nơi này thật sự lười đến cực điểm, một chút tinh thần cũng không có.

Giai Tịnh trở lại văn phòng, vừa ngồi vào ghế văn phòng, trợ lý Hạ Vĩnh Trác từ từ đến xông vào.

"Xin lỗi, tôi đến trễ, í? Người phụ trách công ty đâu? Không phải hôm nay đến sao? Em gái, em có thấy người phụ trách công ty không? Em mau đứng dậy đi, chắc người đó sắp đến rồi! Vị trí này không thể ngồi!”

Hạ Vĩnh Trác nói một đống, ý thức được cô gái trước mắt nhướng mày, không quan tâm, lại có khí thế hơn người, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

"Ngài, không lẽ ngài là..."

"Giai Tịnh."

"Giai, Giai tổng..." Hạ Vĩnh Trác vội vàng tiến lên, sợ hết hồn.

Dưới lời giải thích lắp bắp của anh, Giai Tịnh đại khái cũng hiểu được. Một năm trước, nhà họ Lê bước vào ngành may mặc, mời đầu có không ít nhân tài, có người am hiểu quản lý, có người giỏi thiết kế. Tổng bộ còn phái một người phụ trách tên Hồ Siêu Hoa xuống. Tuy nhiên, theo thời gian, công ty mãi không có khởi sắc gì. Có lẽ là thất vọng với công ty, nhiều nhân tài lần lượt rời đi.

Tổng bộ từ lúc bắt đầu chờ mong, đến cuối cùng buông lỏng mặc kệ, trời cao hoàng đế xa, bầu không khí tổng thể rất tản mạn. Hạ Vĩnh Trác ở chỗ này làm một năm, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không đủ năng lực thay đổi hiện trạng.

"Triệu tập cuộc họp, nửa tiếng sau, tôi muốn thấy bộ trưởng, quản lý công ty của mỗi bộ phận đến đông đủ."

"Vâng..." Hạ Vĩnh Trác vội vàng đi nhắn tin cho mọi người.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng họp, vốn nên ngồi đầy ba mươi tám cái ghế, lúc này chỉ có chín người đến.

"Giai tổng, bộ trưởng tài chính nói hôm nay con bị bệnh, cô ấy xin nghỉ phép đưa con đến bệnh viện."

"Bộ trưởng bộ Mua sắm nói ông ấy không khỏe, nghỉ ngơi ở nhà."

"Bộ trưởng bộ nhân sự nói..."

Hạ Vĩnh Trác còn chưa dứt lời, đã bị Giai Tịnh thản nhiên cắt đứt "Nói cho bọn họ biết, ngày mai không đến, sau này cũng không cần phải đến nữa.”

Người đến họp nghe khẩu khí của cô lớn như vậy, còn tưởng cô mới đến nhận chức, cố ý lập uy.

"Nếu tôi đã tới đây, có nghĩa là các người phải nói lời tạm biệt với sự lười biếng trong quá khứ, hoặc là, các người nói lời tạm biệt với công ty."

Tất cả mọi người cùng ngẩng đầu, không biết Giai Tịnh quản lý công ty của mình, nghiêm khắc hơn thế nhiều, nếu có nhân viên ngồi chơi chờ nhận lương, sớm đã bị cô sa thải.

"Bây giờ ai cho tôi biết tình hình cơ bản hiện tại của công ty, kết quả đạt được trong từng giai đoạn và hướng phát triển trong tương lai?" Ánh mắt Giai Tịnh quét về phía mọi người.

Không ai đứng ra nói chuyện.

"Tôi hỏi lại lần nữa." Giai Tịnh lặp lại lời vừa rồi, phản ứng nhận được vẫn như cũ, không ai trả lời.

Không cần nghĩ đã biết công ty hiện tại cứ như vậy, không đạt được thành quả giai đoạn nào, tương lai cũng không có kế hoạch phát triển gì...Vào lúc này, một giọng nói xuất hiện.

"Giai tổng."

Bộ trưởng bộ thiết kế Doãn Văn Hiền đứng dậy "Chúng tôi cũng hy vọng công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng chúng tôi không biết vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng các phòng ban đều phối hợp rất tốt, nhưng công ty chính là dậm chân tại chỗ!”

"Hửm?"

"Còn nữa, tôi cho rằng đồ do bộ phận chúng tôi thiết kế ra đều rất tốt, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chính là bán không được..."

Giai Tịnh:??

"Ví dụ như tháng trước, Ân Phán Hy của bộ phận chúng tôi vẽ mười chiếc váy nữ mùa hè, chúng tôi còn đặc biệt họp thảo luận qua, kiểu dáng không tệ, làm ra hiệu quả cũng rất tốt, nhưng chính là không ai hỏi hang! Thẩm mỹ của chúng tôi cũng không có vấn đề, không tin tôi đưa cho cô xem.”