Chương 46: Người thừa kế duy nhất

Chỉ là điều khiến người khác không nghĩ tới là, vào kỳ nghỉ hè của một năm nào đó, Lý Nhạc Doanh bảo Giai Tịnh cầm chiếc nhẫn này đi tìm ông, mời ông truyền thụ bản lĩnh. ông là kỳ tài kinh doanh, bên cạnh cũng có rất nhiều người bạn lợi hại.

Vì Lý Nhạc Doanh, Nghiêm Gia Thụ cả đời không kết hôn, thương Giai Tịnh như cháu ruột, dạy cô làm ăn, bạn tốt của ông cũng từng chỉ điểm qua y thuật cho Giai Tịnh, còn có mấy người bạn am hiểu cầm kỳ họa, cũng đều rất thích Giai Tịnh, truyền thụ bản lĩnh cả đời cho cô.

Mà Giai Tịnh cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, đời sau hơn đời trước.

Có thể nói kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của Giai Tịnh đều trải qua cùng đám lão già này, cô có ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công lao của đám lão già này!

“Khi nào con tốt nghiệp đại học? Đến lúc nên thay ông gánh vác rồi!” Nghiêm Gia Thụ tự cảm thấy mình già rồi “Ông không có con cháu nối dõi, về sau con chính là người thừa kế duy nhất…”

“Đừng.” Giai Tịnh thật sự rất bận, cộng thêm bây giờ Lê Cẩm Hòa lại cho cô một công ty khác, cô không có thuật phân thân.

“Con là người thân duy nhất trên đời của ông, không đem tài sản cho con, còn có thể cho ai?” Nghiêm Gia Thụ cười ha hả.

“Nếu ông nhớ bà, sao lại không về nước định cư?”

Dù sao sự nghiệp ở nước ngoài cũng ổn định, nếu ông định cư ở thành phố K, còn có thể thường xuyên lui tới. Nhưng Nghiêm Gia Thụ cười chua xót “Ảnh hưởng không tốt.”

Không ai biết quá khứ của ông và Lý Nhạc Doanh, ngay cả Bạch Bác Minh cũng không biết mẹ mình còn quen biết nhân vật như vậy!

”Ông Bạch của con mất sớm, nhưng ông ấy thật sự đối xử tốt với bà của con, ông không thể sau khi ông ấy mất liền tiến tới cùng bà con được.”

Giai Tịnh:...

“Có thể quan tâm từ xa , hỏi thăm tin tức của bà ấy là đủ rồi.” Nghiêm Gia Thụ không cầu mong quá nhiều, hiện tại điều khiến ông vui mừng chính là đứa nhỏ Giai Tịnh này, bồi dưỡng đến xuất sắc như vậy, làm người kế nhiệm ông vẫn còn lãng phí tài năng! Xe đến trước cửa nhà hàng Hồ Tâm.

Giai Tịnh mở cửa xe, dìu ông xuống xe, “Lúc ông còn trẻ bảo ông đừng có liều mạng như vậy, ông không nghe. ”

Nhìn xem, bây giờ già cả rồi, đường cũng đi không vững nữa rồi.

Nghiêm Gia Thụ cười ha hả, cảm thấy hài lòng dưới sự dìu dắt của cô “Nghĩ đến việc sau khi chết, còn có thể để lại cho con ít của hồi môn, dốc sức mấy năm nay cũng đáng giá rồi. ”

“Ông rõ ràng là vì bà mà cố gắng phấn đấu, liên quan gì đến con.” Giai Tịnh đỡ ông chậm rãi tiến về phía trước “Tuổi của ông bây giờ cũng đã lớn rồi, nên nghỉ ngơi rồi.”

“Không không, còn có chút sản nghiệp, trước khi ông chết, ông phải lấy được cho con.”

“......”

Đúng lúc này, Bạch Tuyết Dung khoác tay Cao Thiên Kiệt, ngạc nhiên nói, “Anh Thiên Kiệt , đó chẳng phải là Giai Tịnh sao?”

Cô vốn dĩ cùng Cao Thiên Kiệt đến cửa hàng váy cưới đối diện nhà hàng Hồ Tâm xem váy cưới, không ngờ vừa mới bước ra, liền nhìn thấy Giai Tịnh khoác tay một ông lão, nhẹ nhàng chậm rãi dìu vào phòng ăn.

“Người đàn ông kia đã già vậy rồi, cô ta cũng không cảm thấy ghê tởm sao?” Cao Thiên Kiệt nhíu mày, không ngờ Giai Tịnh vì ở lại thành phố K, không tự trọng như vậy! Nhất thời cảm thấy ghét bỏ!

Bạch Tuyết Dung liên tưởng đến tối hôm qua ở nhà hàng Tinh Không, Giai Tịnh cũng cùng một người đàn ông từ thang máy VIP đi ra, chẳng lẽ Giai Tịnh cùng lúc qua lại với nhiều người đàn ông khác nhau? Hay là, người đàn ông tối hôm qua, thật sự là anh trai cô ta?

Bất luận thế nào, cô ta trở nên khốn đốn như vậy, thật sự rất sảng khoái!

Tư Thần Xuyên trong xe nhìn thấy Giai Tịnh khoác tay lão già, ánh mắt chăm chú không cách nào dời đi được. Đôi tay nhỏ bé mà anh từng nắm lấy, lúc này đang nắm lấy cánh tay người khác.

“Thần gia, sao tôi cảm thấy ông lão đó trông có vẻ rất quen?!”

Trường Thanh cẩn thận tìm kĩ trong đầu mấy lần, chợt nhớ ra “Tôi biết rồi! ông ta tên là Nghiêm Gia Thụ, là người đứng đầu tập đoàn đầu tư nổi tiếng lừng lẫy ở nước ngoài – tập đoàn Ngải Nguyệt.”

Tập đoàn của ông lớn hơn cả tập đoàn đầu tư Giai Hào, trước kia dựa vào làm ăn nhỏ để phát triển, sau khi tài chính sung túc, lại lấy đầu tư làm chủ, ánh mắt của ông rất nhạy bén, chỉ cần là hạng mục mà ông nhìn trúng, đầu tư cái nào chuẩn cái nấy, trong mấy chục năm phát triển này, ông đầu tư không ít sản nghiệp, tài phú cá nhân cực kỳ hùng hậu!

Hèn gì chưa từng thấy qua biển số xe của ông, ông thường sống ở nước ngoài .

Trường Thanh không nhịn được cảm khái “Giai Tịnh tiểu thư quen biết rộng thật đấy.”

Không chỉ viện trưởng bệnh viện Hoa Nhạc khẳng định về thực lực của cô, đám chuyên gia y tế kia cũng cúi đầu xưng thần với cô, người giàu nhất là ba cô, hiện tại xem ra, cô và Nghiêm Gia Thụ cũng có quan hệ không nhỏ. Tư Thần Xuyên còn đang nhìn đôi tay kia, đã khoác lâu như vậy, còn không buông ra?

Nhìn bóng dáng bọn họ đi vào thang máy, ánh mắt Tư Thần Xuyên khẽ trầm xuống “Tra xem bọn họ ăn cơm ở phòng nào. ”

“Thần gia, ngài muốn vào ăn cùng sao ?”

Trường Thanh vừa dứt lời, liền cảm nhận được bầu không khí không vui của vị đại lão này, anh suy nghĩ một lát, nhất thời nhận ra!

“Thần gia, tôi hỏi người phụ trách của nhà hàng, bọn họ nói Giai Tịnh tiểu thư đi ăn ở phòng riêng nằm phía nam lầu hai, vừa lúc đối diện phía nam cũng có một nhà hàng, chi bằng chúng ta đến đối diện dùng cơm? Đừng quấy rầy sự vui vẻ của Giai Tịnh tiểu thư với bạn của cô ấy..."

"Ừm." Tư Thần Xuyên thu hồi ánh nhìn, trong đầu vẫn nghĩ đến đôi tay nhỏ bé mềm mại kia.

Giai Tịnh đỡ Nghiêm Gia Thụ vào phòng, đưa đồ trong túi qua "Cái này, tặng ông.”

"Quà sinh nhật?" Nghiêm Gia Thụ lấy đồ trong túi ra, là bảy tám bộ quần áo, có đồ mặc ra ngoài, cũng có đồ ngủ.

ông vừa vui vừa thỏa mãn "Con tự tay may à?”

"Ừm."

"Ông thích mặc quần áo con may nhất! Kiểu dáng đẹp, mặc vào thoải mái!”

Bộ quần áo trên người Nghiêm Gia Thụ, cũng là do cô may năm ngoái, mặc đến bây giờ vẫn chưa bị biến dạng.

"Món quà này không tệ! Ông nhận rồi nhá.”

......

"Thần gia, món ăn đã lên đủ, có thể ăn rồi."

Trong phòng, Trường Thanh thấy ánh mắt Tư Thần Xuyên vẫn dừng ở cô gái trong phòng đối diện, không nhịn được trêu chọc nói “Tầm nhìn nơi này tốt thật!”

Giai Tịnh tiểu thư làm gì trong đó, đều thấy rõ ràng.

"Ăn của cậu." Tư Thần Xuyên thấy cô gái tặng quà cho ông lã, rót một ly nước, còn gắp thức ăn cho ông lão.

Tối qua, anh cũng không có loại đãi ngộ này!

“Thần gia, vậy tôi không khách sáo nha.” Trường Thanh bưng chén cơm lên ăn rất ngon miệng “Ngon quá!”

Anh thật sự đói bụng rồi, đi theo Thần gia bận tới bận lui, nhịn đói cả buổi sáng rồi.

“Nhìn trí nhớ này của ông…” Nghiêm Gia Thụ đột nhiên phát hiện mình quên mang theo quà “Nửa tháng nữa là sinh nhật bà con, ông có chuẩn bị cho bà một phần quà, lát nữa con theo ông đến khách sạn lấy, vẫn là quy tắc cũ, không được nói là ông tặng đấy. ”

“Ừm.” Giai Tịnh lại múc cho ông một chén canh, đặt ở trước mặt ông "Lần này định ở mấy ngày? ”

“Chiều nay về ngay.”

“Nhanh vậy?”

“Ông vốn đã đơn độc…”

Giai Tịnh nhìn trong mắt ông có một chút cô đơn, thản nhiên nói “Nếu ông muốn gặp bà, con có thể sắp xếp.”

Nghiêm Gia Thụ mơ hồ có chút kích động, nhưng suy nghĩ một lát, lại sợ ảnh hưởng không tốt, trong bệnh viện nhiều người dòm ngó, nếu nói lung tung, truyền đến chỗ hậu bối… Bản thân ông thì cũng chả sao cả, chỉ sợ thanh danh Nhạc Doanh bị ảnh hưởng, tuy rằng bọn họ trong sạch, không có gì cả.

"Con có thể bảo Đường Thiếu Trạch buổi tối dẫn ông đi xem một chút." Giai Tịnh uống một ngụm canh, thản nhiên nói

“Yên tâm, buổi tối bà không tỉnh lại.”

“Chuyện này…” Nghiêm Gia Thụ suy nghĩ một chút, vẫn kiên quyết lắc đầu, “Ông sợ đi xong, sau này sẽ không nỡ rời đi nữa.”

Giai Tịnh hơi ngây người, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông.

“Kỳ thật như vậy cũng tốt.. lát nữa con theo ông đến khách sạn, lấy quà của bà con.”

Mặc dù người không thể ở bên cạnh bà ấy, nhưng ít nhất có cái gì đó ở bên cạnh bà ấy, để bà ấy không cô đơn.