Chương 48: Khách quý trong phòng là Giai Tịnh?

“Chẳng phải là nhớ con rồi sao, còn nữa ba người đứng đầu cuộc thi piano lần này đã chọn ra rồi, là do cấp dưới bình chọn ra, bọn họ nói tác phẩm đợt này không tốt cho lắm, để ông gửi qua cho con nghe thử."

“Được.” Giai Tịnh cũng là một trong những giám khảo hàng đầu, nhưng cô rất ít khi tham gia bình chọn, đều do cấp dưới phụ trách.

Trung Quốc hằng năm đều tổ chức cuộc thi piano, nhưng năm nay có rất ít người tham gia, đều sang nước ngoài để tham gia các cuộc thi quốc tế.

“Vị trí hạng nhất kia là nhờ vào tiếng tăm của gia tộc, cộng thêm việc các tác phẩm khác quả thật cũng chẳng ra gì, mới miễn cưỡng giành được vị trí hạng nhất, vị trí hạng nhì kia thì lại đáng tiếc, nửa khúc nhạc đầu bình thường không có gì lạ, nửa khúc sau lại kéo dài chút, khúc cao trào cũng không tệ lắm, cảm thấy thêm thắt quá nhiều thứ! Có chút dư thừa! Còn về vị trí thứ ba kia haizz, không nói cũng được…”

“Được, con nghe thử xem sao.” Tuy rằng Giai Tịnh không tham gia bình chọn, nhưng cũng phải nghe thử, để biết đã tiến hành đến giai đoạn nào, năm nay có những nhân tài nào.

Khi mở đoạn thu âm do ông Long gửi tới, thì cô phát hiện ra trên đó viết tên của Lê Thư Kỳ. Lê Thư Kỳ đạt giải nhất? Khúc nhạc nghe có vẻ khá bình thường không có gì đặc biệt cả...

Lại tiếp tục mở của vị trí thứ hai, thật sự rất trùng hợp, là Bạch Tuyết Dung ?! Sao khúc nhạc này nghe có vẻ quen tai nhỉ?! Khóe môi Giai Tịnh nhếch lên một nụ cười lạnh, tắt máy tính, không nghe nữa.

Phía bên kia.

Bạch Bác Minh ngồi ở khu nghỉ ngơi tầng một của tập đoàn đầu tư Giai Hào, ánh mắt cứ nhìn về phía thang máy.

Ông đợi từ sáng đến trưa, vẫn không thấy Ngô Phong Vũ xuất hiện, ông nhịn đói, cố gắng đợi đến bây giờ. Giờ này, ông sắp đói đến ngất đi rồi!

Không có ai mời ông ta lên lầu, thậm chí ngay cả ly nước cũng không rót cho ông!

Ông không nhịn được bèn đi tới quầy lễ tân, cẩn trọng tươi cười "Thật ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, Ngô tổng họp xong chưa vậy?”

Từ sáng đến giờ, không thể nào họp cả ngày được!

“Thật ngại quá, Ngô tổng vẫn đang bận, hôm khác ngài quay lại đi!" Tiếp tân không một chút nhiệt tình, thái độ dửng dưng nói với ông ta.

Bạch Bác Minh lại hạ thấp giọng hỏi, “Có thể thông cảm cho tôi một chút không? Hỏi giúp tôi, tôi đã chờ từ sáng đến giờ rồi. ”

“Ngô tổng của chúng tôi thật sự rất bận.” Cô tiếp tân vừa dứt lời, liền thấy Ngô Phong Vũ từ thang máy đi ra, cô vội vàng đứng lên, cùng các đồng nghiệp khác cung kính chào: "Chào Ngô tổng!”

“Ngô tổng, là tôi đây…” Bạch Bác Minh cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, vội vã tiến lên làm thân.

Nhưng trợ lý Liễu đưa tay ra cản ông lại “Thật ngại quá, Ngô tổng còn có một cuộc hẹn rất quan trọng cần phải đến.”

“Cho tôi ba phút…” Bạch Bác Minh còn muốn chen lên phía trước “Tôi có chuyện muốn nói với Ngô tổng. ”

“Xin lỗi, Ngô tổng thật sự đang rất vội.”

“trợ lý Liễu, anh nói tôi nghe, vì sao Ngô tổng không hợp tác với chúng tôi nữa?” Bạch Bác Minh cũng không để ý là đang đứng trước bàn dân thiên hạ, lặng lẽ cầm tấm thẻ ngân hàng lúc trước định đưa cho Giai Tịnh, muốn nhét vào trong lòng trợ lý Liễu.

“Bạch tổng, tuyệt đối không thể như thế được!” Trợ lý Liễu vội vàng đẩy thẻ lại cho ông.

Bạch Bác Minh cứ khăng khăng muốn nhét vào trong lòng cậu.

Kết quả tấm thẻ rơi xuống đất, có không ít người nhìn thấy.

“Bạch tổng, ông đây là đang công khai hối lộ, ông sẽ hại tôi mất chén cơm đấy!” Trợ lý Liễu cực kì tức giận.

“Trợ lý Liễu…”

Trợ lý Liễu vội vàng hất tay ông ra, đuổi theo Ngô Phong Vũ, kiểu như không thể chờ được muốn phủi sạch quan hệ với ông vậy.

“Trợ lý Liễu, anh đợi tôi với..." Bạch Bác Minh cũng không màng đến bộ dạng chật vật, nhặt tấm thẻ dưới đất lên đuổi theo bọn họ, thấy bọn họ lên xe, Bạch Bác Minh vội vàng giơ tay lên bắt một chiếc taxi, "Đuổi theo xe phía trước.”

Trong phòng riêng của nhà hàng số 9.

Giai Tịnh đã đợi ở đây từ lâu, thấy Ngô Phong Vũ mặc một bộ âu phục trang trọng bước vào, không nhịn được trêu chọc: "Bây giờ càng ngày càng có khí chất tổng tài.”

“Boss lại ghẹo tôi nữa rồi.” Sau khi Ngô Phong Vũ bước vào, đặt báo cáo sang một bên, lấy quà gặp mặt ra trước: "Đây là trà lấy từ cây cổ thụ ngàn năm trên đỉnh Đông Di, đặc biệt lấy ra để hiếu kính cô.”

“Nói như tôi già lắm vậy!” Giai Tịnh nhận quà “Ăn cơm trước đi.”

Bạch Bác Minh khó khăn lắm mới tới được nhà hàng số 9, hỏi thăm mới biết được Ngô Phong Vũ đến phòng riêng ở trên lầu hai, ông vừa đi lên đã nhìn thấy trợ lý Liễu đứng canh ở cửa phòng số 1.

Trợ lý Liễu cũng nhìn thấy ông, không nghĩ keo dính này lại dính chặt như vậy, phản ứng đầu tiên của trợ lý Liễu chính là Bạch Bác Minh muốn xông vào trong phòng, lập tức đứng trước cửa ngăn ông lại.

“Trợ lý Liễu!” Bạch Bác Minh đi tới trước mặt anh, mặt cười tươi, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý định xông vào, chỉ là muốn chờ Ngô tổng bàn xong việc, gặp tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy.”

“Ngô tổng và ông không có gì để nói cả.”

“Sao có thể chứ!” Bạch Bác Minh tươi cười nói “Trước kia chúng ta hợp tác vui vẻ đến vậy!”

“À.”

Nếu không phải vì đại Boss Giai tổng, ai thèm đi hợp tác với công ty nhỏ bé rách rưới của ông? Hơn nữa, trước đây mỗi lần hợp tác đều không vui vẻ gì!

“Trợ lý Liễu, anh có tiện tiết lộ một chút, người ăn cơm với Ngô tổng có lai lịch gì không?" Bạch Bác Minh cười mang vẻ mặt nịnh bợ.

Nhưng trợ lý Liễu lại lạnh lùng nói “Không tiện.”

“Trợ lý Liễu…”

Bạch Bác Minh còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị trợ lý Liễu lạnh lùng ngắt lời “Ngô tổng sẽ không gặp ông đâu, Bạch tổng mời về cho!”

Bạch Bác Minh cũng không tức giận, liền đứng ở cửa chờ, một lát sau, nhân viên phục vụ muốn vào trong phục vụ đồ ăn, Bạch Bác Minh thò đầu muốn xem tình hình bên trong, tuy trợ lý Liễu đã cực lực ngăn cản, nhưng Bạch Bác Minh tinh mắt vẫn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc!

Giai Tịnh?!

Tại sao cô ta lại ở trong đó?!

Người Ngô Phong Vũ vội vàng muốn gặp, là cô ta?

Sao có thể như vậy được?!

Một lúc sau, nhân viên phục vụ lại đi vào phục vụ đồ ăn, Bạch Bác Minh nhìn kỹ, người đó đúng là Giai Tịnh không sai!

Mấu chốt là, Ngô Phong Vũ luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng, trước mặt nha đầu kia, lại còn có chút cung kính và khách khí!

Sao có thể như vậy được?!

“Đó đó đó... Đó không phải là Giai Tịnh sao? ”

Sau khi cửa phòng đóng lại, Bạch Bác Minh hết sức hoảng hốt nhìn về phía trợ lý Liễu, nhưng trợ lý Liễu sớm đã thành thói quen, không để ý tới lời ông nói.

Nội tâm Bạch Bác Minh vô cùng hoảng hốt, nghĩ đến việc công ty vô duyên vô cớ bị người ta dừng hợp tác, trong đó có một người là Ngô Phong Vũ...

Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Giai Tịnh?

Giai Tịnh và Ngô Phong Vũ có quan hệ gì?

Nghĩ như vậy, ông bỗng chốc giật mình, Giai Tịnh, Đầu tư Giai Hào...

Giai Tịnh và tập đoàn Đầu tư Giai Hào, không có liên hệ gì chứ?!

Ông bắt đầu thở dốc, hoàn toàn không thể tin được giả thiết này, không, không thể nào, nha đầu kia làm gì có bản lĩnh lớn đến vậy??

Tên chắc hẳn chỉ là trùng âm mà thôi...

Nhưng nhớ tới vừa rồi, Ngô Phong Vũ quả thật rất khách sáo với Giai Tịnh, giống như đang lấy lòng...

Bạch Bác Minh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sau khi đợi bên ngoài phòng một khoảng thời gian dài, phát hiện trợ lý Liễu đột nhiên rời đi...

Ông vội vàng xông lên vặn nắm cửa!

Người bên trong sớm đã ăn xong, đi ra từ lối khác...

Không ngờ trong phòng này còn có một lối khác!

Không được, ông phải tìm Giai Tịnh hỏi rõ, hỏi xem chuyện này rốt cuộc là thế nào!