Chương 6

“Cậu về rồi.”

Trình Thiên Hành vừa trở lại biệt thự đã nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, khuôn mặt vốn lạnh lẽo của hắn chợt dịu dàng xuống: “Sương Sương.”

Cháu gái ngoại Trình Sương Sương đang mong chờ nhìn hắn, vẻ ngoài của Trình Sương Sương rất giống chị gái của hắn, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, làn da trắng sáng, cánh môi kiều diễm như hoa hồng, đặc điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt của cô ta chính là đôi mắt kia, long lanh ngấn nước, ngập tràn ngây thơ vô tội.

Mỗi khi cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt này, trái tim hắn giống như tan chảy, hận không thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ta.

“Cậu, tình huống bên chỗ cha cháu sao rồi?”

Trình Thiên Hành nhíu chặt mày lại: “Ông ta không muốn nhận tiền, cũng không muốn gặp cháu.”

Trình Thiên Hành cũng không hi vọng Ngô Tông Bình bôi nhọ chị gái mình trước mặt cháu gái, dứt khoát dùng lời nói dối thiện ý, ngăn chặn cơ hội gặp mặt của hai người họ.

Ánh mắt trong mắt Trình Sương Sương chợt ảm đạm: “Cha vẫn không muốn chấp nhận lòng tốt của cháu sao? Có phải ông vẫn còn trách cháu?”

Ánh mắt sáng ngời rưng rưng nước mắt, trông vô cùng ấm ức. Cậu nói với cô ta rằng, năm đó mẹ bất cẩn ôm nhầm cô ta và Ngô Duyên, khiến cho cuộc đời hai người chệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Ngô Duyên đáng thương, nhưng cô ta cũng là người bị hại trong chuyện này, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng được gặp mẹ đẻ, chỉ có thể phác họa ra hình tượng dịu dàng thân thương từ trong mấy bức ảnh còn sót lại.

Sau khi biết công ty cha nuôi xảy ra vấn đề, cô ta lấy ra tiền tích góp trước kia của mình, muốn giúp cha nuôi một tay, cho dù như thế nào, những năm này cha nuôi vẫn rất yêu thương cô ta. Chỉ là nhiệt tình tràn đầy này vẫn bị cha nuôi tạt cho một gáo nước lạnh.

Tâm trạng của Trình Sương Sương sa sút: “Máu mủ ruột thịt quan trọng như vậy sao?”

Cô ta gọi ông là cha hai mươi năm, trong lòng ông, tình cha con trước đây của bọn họ không có chút trọng lượng nào sao?

Trình Thiên Hành an ủi cô ta: “Là ông ta có mắt không tròng, cháu vẫn còn các cậu, cháu mãi mãi là tiểu công chúa quan trọng nhất của các cậu.”

Cô con gái tốt như Sương Sương, vậy mà Ngô Tông Bình lại không biết quý trọng.

“Cuối tuần có buổi đấu giá, đến lúc đó cậu mang cháu tới tham gia nhé?”

Hứa hẹn rất nhiều điều kiện, cuối cùng cũng dỗ được Trình Sương Sương nín khóc mỉm cười.

Mặc dù Trình Thiên Hành rất muốn ở bên cháu gái nhiều nữa, nhưng buổi chiều công ty hắn vẫn còn một cuộc họp quan trọng, sau khi ăn trưa với cháu gái xong, hắn lập tức ngồi lên xe trở về công ty. Chỉ là xe đi được nửa đường, Trình Thiên Hành bỗng nhận ra không bình thường.

Bình thường quãng đường này chỉ mất tối đa hai mươi phút, sao hôm nay lại dài đến vậy, làm thế nào cũng không đi đến cuối cùng.

Hơn nữa cũng quá mức yên tĩnh.

Đáy lòng Trình Thiên Hành dâng lên bất an, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài xe, mặc dù thời gian này không phải giờ cao điểm, nhưng cũng không thiếu xe qua lại. Thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã không còn thấy chiếc xe nào khác, xung quanh trống rỗng, yên tĩnh một cách đáng sợ.

Sắc mặt Trình Thiên Hành trầm xuống, tài xế bên trên cũng đã nhận ra không thích hợp, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ là quỷ đả tường?

Mặc dù Trình Thiên Hành chưa từng gặp phải, nhưng đã từng nghe nói chuyện tương tự, trong lòng không nhịn được hoảng hốt, hắn nghiến răng nói: “Tiếp tục lái đi.”

Bây giờ là giữa ban ngày, hắn cũng không tin quỷ đả tường này sẽ kéo dài quá lâu.

“A?”

Tài xế bỗng phát ra tiếng kinh ngạc: “Hình như bên kia có người!”

Trình Thiên Hành tập trung nhìn lại, trông thấy một bóng người đứng cạnh lan can cách đó không xa, có vẻ là một cô gái.

Trong lòng hắn càng thêm bất an, dưới tình huống gặp quỷ đả tường, cô gái này đột nhiên xuất hiện, nhìn thế nào cũng thấy là không tốt lành gì.

“Quay lại!” Hắn cắn răng nói ra.

Tài xế cũng sởn gai ốc, vội vàng quay đầu xe. Chỉ là vừa mới quay lại, bóng hình kia chợt xuất hiện ở trước xe, khuôn mặt dán lên kính thủy tinh.

Hai mắt Trình Thiên Hành trợn tròn, nhận ra thân phận của đối phương - con gái duy nhất của Lăng Phong, đối thủ trước đây của hắn.

Hắn cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, bên tai cũng vang lên tiếng hét chói tai của tài xế.

Bình thường tài xế của hắn cũng được coi là kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa từng gặp loại chuyện này. Căng thẳng đạp nhầm chân ga, xe đâm vào lan can.

Trước khi ngất đi, không hiểu vì sao trong đầu Trình Thiên Hành bỗng nhiên hiện ra lời nói ban sáng của Ngô Duyên.

“... Tổng giám đốc Trình cũng phải giữ gìn sức khỏe, miễn cho hơi bất cẩn chút thôi là xảy ra bất trắc, mất luôn nửa cái mạng.”