Chương 22

Giản Ánh An và Tần Miên cùng nhau đi vào trong thôn trang, phía sau còn có hai cái đuôi nhỏ.

Trong thôn phong cảnh diễm lệ, không có quá nhiều người, chỉ có mấy người già đang ngồi ngoài cửa thấp giọng nói chuyện với nhau. Tần Miên Miên mới nhìn một cái đã có một chú chó vàng to lớn xông ra sủa như điên trước mặt mọi người.

Tần Miên Miên sợ hãi, trốn ra phía sau lưng Giản Ánh An.

Giản Ánh An đứng vững như núi, cô không sợ chó mà cũng chẳng để ý tới, chú chó vàng kia kêu mấy tiếng xong thì an tĩnh trở lại.

Đoàn quay đến khiến trong thôn náo nhiệt hơn không ít.

Khách mời đi theo nhóm, Giản Ánh An cũng không chạm mặt những người khác, trước ánh mắt nghi hoặc của mấy người già, cô nhìn tới nhìn lui cuối cùng cũng tìm thấy một người phụ nữ trung niên.

Phụ nữ trung niên tương đối dễ nói chuyện hơn một chút, Giản Ánh An tiến lên nói ra ý tưởng muốn mượn phòng bếp sau đó sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Chỉ chốc lát sau cô lấy ra một trăm tệ, chuyện cứ thế đã quyết định xong.

Dễ như trở bàn tay.

Bất kể là ai thì có tiền không kiếm chính là đồ đầu đất, huống chi Giản Ánh An chỉ đến mượn phòng bếp thôi.

Bà không ngốc, người ở quê ai cũng trồng rau nuôi cá, kể cả là bột mì, trứng gà và đường trắng thì cũng không đáng bao nhiêu tiền – thế mà Giản Ánh An đưa tới một trăm tệ!

Phụ nữ trung niên đứng lên dẫn đường cho bọn họ.

Giang An Ngôn không ngờ Giản Ánh An chỉ nói mấy câu là xong chuyện: "Chị của em giỏi thật nha."

Mũi của Tần Miên Miên sắp hất lên trời: "Đó là đương nhiên!"

Nói xong cô bé nhìn Giang An Ngôn thuận mắt hơn nhiều, cũng không còn quá sợ hãi như trước nữa. Ánh mắt của chị gái nhỏ này cũng tốt đó, biết tỷ tỷ lợi hại, nếu vậy bé cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận chị làm bạn đồng hành!

Tần Miên Miên dặn dò: "Chị có thể đi theo tụi em, nhưng không được gây thêm phiền phức!"

Giang An Ngôn: "..."

Chúng ta mới là một đội đó!

Thân là một người lớn mất mặt, Giang An Ngôn tận lực không gây thêm chuyện, đi theo sau Giản Ánh An.

Chờ đến khi người phụ nữ trung niên dẫn đi vào trong nhà, cô phát hiện ra một phiền toái mới.

Người ở đây quen dùng bếp đất hơn bếp gas, nhưng ngay cả nấu cơm Giang An Ngôn còn không biết nói gì đến nhóm lửa. Sau khi cho bọn họ mượn bếp xong thì bà đi ra ngoài, Giang An Ngôn cũng không thể đẩy hết mọi chuyện cho Giản Ánh An làm.

Dù cô bé biết làm nhiều thứ đi nữa thì chung quy cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Giang An Ngôn cực kỳ khó xử.

Cô rầu rĩ nhìn bếp đất, thử đi lấy củi nhóm lửa xem sao, kết quả tay chân vụng về bị một lỗ trên tay.

Giang An Ngôn: "..."

Thật ra cô không sợ đau lắm, mà sợ mất mặt hơn.

Nhất là sau khi bị Tần Miên Miên phát hiện, chống nạnh chỉ trích: "Không phải đã nói chị không được gây thêm phiền phức sao!"

Giản Ánh An đang tìm nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ không đầy đủ lắm, muốn làm bánh kem hơi khó nên nhất thời không chú ý động tĩnh bên kia.

Bếp đất rất cao, một cô nhóc 6 tuổi không cao được như vậy nên cô lấy băng ghế tới, đứng vững trên đó, thoạt nhìn động tác rất thành thạo.

Bảo mẫu kia lo lắng chuyện đổi con bị lộ bèn giấu Giản Ánh An ở nông thôn, cho nên cô hiểu rất rõ nên làm như thế nào, nhưng mà ký ức của đời trước đối với Giản Ánh An bây giờ có hơi mơ hồ, cô liền cố gắng hồi tưởng lại trong chốc lát.

Bởi vì bảo mẫu thường xuyên không cho ăn nên Giản Ánh An không thể không học cách sử dụng bếp đất nấu cơm, nhưng Giang An Ngôn còn bị củi lửa làm cho bị thương, một đứa nhỏ sao có thể bình an không có việc gì.

Cô còn từng bị phỏng, không có miếng dán phỏng nên chỉ có thể để tay vào lu nước.

Bảo mẫu sau khi quay về còn đánh đòn cô, nói cô ăn trộm đồ.

Giản Ánh An lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tần Miên Miên đang nắm lấy tay của Giang An Ngôn la mắng dữ dội.

Vừa la vừa học người lớn trách móc: "Tay chân chị vụng về, dễ bị thương như vậy thì đừng gây thêm chuyện nữa! Trong bếp có em với tỷ tỷ là được rồi!"

Giang An Ngôn vô cùng xấu hổ, rất muốn nói, không phải em cũng được nuông chiều từ bé sao, ở lại thì giúp được cái gì?

Nhưng vừa định nói thì Giản Ánh An đã gọi Tần Miên Miên đi qua.

Giang An Ngôn: "..."

Tần Miên Miên được gọi thì không hề lưu tình bỏ Giang An Ngôn lại, chạy đến: "Chị ơi!"

Nàng nhìn chị gái đạp lên băng ghế, ánh mắt trong trẻo ngây ngô khiến Giản Ánh An thở dài.

Giản Ánh An nói: "Đừng chạy lung tung."

Giang An Ngôn: Bọn họ không phải đang đứng ngoài cửa sao? Chạy lung tung chỗ nào?

Tần Miên Miên cũng mặc kệ mấy chuyện đó: "Dạ! Em không chạy lung tung, em chỉ đi theo tỷ tỷ thôi!"

Nói xong Tần Miên Miên đứng ở trong bếp, không đi đâu hết, cũng không chạm vào cái gì.

Có thể nói hữu dụng hơn Giang An Ngôn nhiều.

Nếu không phải do Tần Miên Miên chưa kịp thích ứng với nhà bếp ở nông thôn thì nàng đã có thể giơ tay cổ vũ Giản Ánh An, trở thành một cổ động viên nhiệt huyết!

Giản Ánh An bắt đầu đánh trứng gà trong chén.

Dùng vỏ trứng để phân lòng trắng và lòng đỏ, để thêm đường vào trong, không có dụng cụ khác chỉ có thể dùng đũa đánh tan. Nhưng mà như vậy quá chậm, cũng không thể vì một cái bánh kem mà để Tần Miên Miên nhịn đói mấy tiếng.

Giản Ánh An suy nghĩ một chốc, miễn cưỡng gọi Giang An Ngôn vào: "Chị tới đánh trứng đi."

Giang An Ngôn đoán sẽ làm mấy món linh tinh như cà chua xào trứng, nhận lấy không chút oán thán, không ngờ Giản Ánh An nói: "Đánh thành bơ đi, chắc không cần hỏi em đâu nhỉ."

"..."

Tần Miên Miên nhìn Giang An Ngôn quýnh lên, thấp giọng nói: "Đừng đánh nghiêng nha."

Giang An Ngôn: "..."

Trong bếp có cà tím, còn có cá nhỏ được vớt từ trong hồ lên, thêm một món canh nữa là được.

Giản Ánh An bắt đầu bận rộn.

Xắt rau, chiên cá, nấu canh...

Camera chen vào quay, ngẫu nhiên quay được Giang An Ngôn đang vất vả đánh bơ.

Mà Tần Miên Miên cũng có thể giúp mấy việc nho nhỏ, chẳng hạn như Giản Ánh An đang đứng trên ghế không tiện đi lại thì nhờ Tần Miên Miên lấy đồ giúp, chuyện gì có thể giúp tỷ tỷ nàng đều làm rất tích cực.

Hai món một canh cứ như vậy mà làm xong.

Còn cơm thì sao? Trong thôn đều sẽ có thùng gỗ đựng cơm, một bữa thường ăn không hết nên chắc sẽ có dư.

Giản Ánh An không ghét bỏ cơm thừa, chỉ cần cô không nói thì Tần Miên Miên cũng sẽ không biết, vì thế cô làm cơm chiên, bỏ thêm chút hành, mùi cơm bay lên ngào ngạt.

Tay của Giang An Ngôn đã mỏi muốn chết, ngửi được mùi đồ ăn thì càng thèm hơn.

Giản Ánh An: "Tiếp tục, không được dừng."

Dừng một cái thì sẽ không thể đánh thành bơ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, biến thành công dã tràng.

Nhân viên công tác đã có phần cơm riêng, ngay từ đầu Giản Ánh An cũng không suy xét đến bọn họ. Nhưng Tần Miên Miên lại không biết nên đã bưng một chén cơm đến đưa cho chú nhϊếp ảnh.

Cô nhóc đáng yêu giơ chén lên cao: "Chú ơi, đừng để bị đói ạ."

Nhϊếp ảnh: ...Thật sự đáng yêu quá đi mất!

Chỉ có cơm chiên không có đồ ăn, ông cũng ăn rất vui vẻ, còn nghĩ thầm, Giản Ánh An chỉ mới có mấy tuổi đầu mà tay nghề nấu ăn quá tốt.

Về nhà phải đánh đòn con trai mới được!

Hai cô bé vây quanh bàn nhỏ ăn cơm. Người ở nông thôn có thói quen nuôi chó mèo, lúc bọn họ ăn cơm thì có một con mèo màu cam chạy tới.

Nó nhìn hai đứa bé, không muốn ăn thịt chúng cho lắm. Vì vậy chú mèo màu cam đi đến bên cạnh nhϊếp ảnh.

Nhϊếp ảnh gia ra hiệu cho chú mèo cam nhìn cái chén trống không trên tay.

Giang An Ngôn, người còn đang kiên trì đánh bơ, trong lòng mờ mịt.

Tại sao lại muốn đánh bơ?

Cũng may Giản Ánh An không có lòng dạ hiểm độc, cơm nước xong thì đến thay cho vị người lớn không biết cố gắng Giang An Ngôn, động tác đánh bơ vô cùng thuần thục, tốc độ nhanh hơn Giang An Ngôn không biết bao nhiêu lần.

Bên bọn họ giải quyết bữa cơm rất thuận lợi.

Bên kia thì không được suôn sẻ như vậy.

Sắc mặt Thẩm Cẩn Vu xanh mét, nhìn Quý Hàn: "Tôi không vào!"

Ở trong dơ quá chừng, tại sao cậu phải đi vào chứ!

Quý Hàn: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, không ăn cơm sẽ đói lắm đó!"