Chương 36

Bất kể là ai cũng không thể chịu đựng thứ vốn thuộc về mình bị cướp mất, bất cứ ai!

Tô Nam nghĩ mãi không ra cô thua anh trai ở chỗ nào. Thậm chí so với anh trai thì cô còn xuất sắc hơn.

Nhưng mọi người trong nhà chỉ nhìn thấy được nỗ lực và thành công của anh trai, còn cô chỉ là người bên lề, cho dù nhận được giải thưởng gì thì cũng chỉ có một lời khen không mặn không nhạt dành cho mình.

Cái cô cần là được người khác công nhận rằng bản thân không thua gì anh trai mình, không muốn người thân lại keo kiệt một câu tán thưởng dành cho mình!

Tô Nam hít sâu một hơi.

Cô cho rằng bản thân đang nắm giữ một tin tức có lợi nên bây giờ hết sức bình tĩnh, chỉ cần nói tin tức này cho Giản Ánh An là được.

Không biết Giản Ánh An sẽ nghĩ như thế nào đây?

Rõ ràng thiên phú của cậu ta không thua kém gì Tần Miên Miên, thế nhưng Tần Miên Miên lại ngang nhiên chiếm lấy thân phận của cậu ta, cậu ta nhất định cũng muốn lấy lại những gì thuộc về mình đi.

Không chỉ là địa vị mà còn là sự vui sướиɠ khi không còn bị người khác che lấp mình nữa!

Giản Ánh An nhất định cũng là người giống như cô vậy!

Tô Nam: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Giản Ánh An cảm thấy không chút hứng thú.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Tô Nam hiện tại không cách nào trả được mấy trăm vạn tệ thì toàn bộ sự nhiệt tình của cô như bị tạt mấy gáo nước lạnh, không còn gì.

Có thời gian rảnh thì thà quay về ký túc xá nghỉ ngơi với Miên Miên còn hơn.

Trái ngược với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, tính tình của Giản Ánh An lại lạnh lùng một cách kỳ lạ.

Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, cô liền ngáp một cái, vẫn cái thái độ cự tuyệt người khác cách xa vạn dặm.

Cô có chút chán nản túm lấy bàn tay nhỏ nhắn non mềm của Tần Miên Miên, cảm thấy so với nói chuyện cùng Tô Nam thì xem mấy cái vân tay của Tần Miên Miên vui hơn.

Vân tay của Miên Miên hình như có hơi nhạt nhỉ...

Giản Ánh An thờ ơ nói: "Có gì thì cậu cứ nói ở đây đi."

Tay của Tần Miên Miên bị Giản Ánh An nắm lấy, nàng quay sang nhìn Tô Nam như không muốn bỏ lỡ biểu cảm nào trên gương mặt của cô.

Cô gái này kỳ lạ thật.

Tần Miên Miên nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng nảy lên cảm giác bất an vô cớ.

Tô Nam bình tĩnh nói: "Cậu xác định là muốn nói ở đây sao?"

Giản Ánh An: "Ừ."

Bây giờ trên đường đang không có ai, Tô Nam đứng đối diện hai người, trong lòng có hơi hồi hộp.

Nội tâm cô không ngừng kêu gào: Nói sự thật cho cậu ta, nói sự thật cho cậu ta đi.

Tại đây cô muốn mượn sức của Giản Ánh An.

Hai người các cô kết hợp lại, nhất định có thể làm nên nghiệp lớn!

Tô Nam mỉm cười: "Cậu có biết mẹ mình là ai không?"

Giản Ánh An và Tần Miên Miên không hẹn mà gặp đều cùng cau mày.

Giản Ánh An đứng thẳng người, chuyện cô quen biết Tô Nam chỉ là chuyện tình nghĩa kiếp trước, hai người hợp tác rất vui vẻ mà sau khi hợp tác xong, sự giao thoa giữa hai người cũng dừng ở đó.

Cô cứu Tô Nam chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm chút vốn mà thôi.

Tô Nam rất thông minh, là người có dã tâm, điều này kiếp trước Giản Ánh An đã nhận ra.

Nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể sử dụng sự thông minh và dã tâm đó lên người mình! Sắc mặt Giản Ánh An tái đi vì giận: "Tôi không có mẹ."

"Tôi chính là cô nhi."

"Ai dám giả mạo thành cha mẹ tôi, tôi nguyền rủa bọn họ chết."

Quá hay, tự mình sắp xếp vô cùng rõ ràng, không chừa lại bất kỳ đường lui nào.

Giản Ánh An không rõ Tô Nam biết được tin tức từ đâu mà lại ở đây thử mình, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô giận sôi người: "Cho nên hy vọng cậu sẽ không nhắc lại lần nữa."

Tô Nam kinh ngạc nhìn Giản Ánh An: "Cậu không muốn biết sao?"

Giản Ánh An đã không còn kiên nhẫn: "Không muốn."

Tô Nam: "Chuyện cha mẹ ruột của cậu thật ra là vợ chồng nhà họ Tần, còn Tần Miên Miên chỉ là con gái của bảo mẫu, cậu cũng không muốn biết à?"

Tần Miên Miên há miệng thở dốc.

Giản Ánh An vội ôm Tần Miên Miên vào trong lòng, bịt tai nàng lại rồi nói bằng vẻ hung ác: "Tôi đã nói cha mẹ tôi chết từ lâu rồi, thế nên nếu có người nào dám tự xưng là cha mẹ tôi, vậy thì chỉ có thể chúc người đó gánh cái danh 'đã chết' kia."

Tô Nam có chút khϊếp sợ, cô không tưởng tượng nổi Giản Ánh An lại có phản ứng như thế này.

Tại sao chứ.

Tần Miên Miên đã chiếm đoạt thân phận của cậu mà.

Dù cho cậu ta không có bao nhiêu cảm tình đối với vợ chồng nhà họ Tần thì cũng không nên phản ứng như vậy, nói thế nào cũng phải cảm thấy phẫn nộ, không cam lòng chứ.

Hay là Giản Ánh An sớm đã biết chuyện này, cho nên mới năm lần bảy lượt nói ra những lời đó?

Vậy tại sao cậu ta lại đối tốt với Tần Miên Miên đến thế?

Tô Nam vô thức nhìn về phía Tần Miên Miên đang nằm trong lòng ngực Giản Ánh An.

Tần Miên Miên được Giản Ánh An bảo bọc đến không một kẽ hở.

Từ phản ứng của Tần Miên Miên cho thấy hẳn là cậu ta cũng biết chuyện này, cho nên vẻ mặt vừa rồi rõ ​​ràng là có chút bối rối, hoảng loạn. Nhưng hai người này đã biết chân tướng rồi mà quan hệ vẫn còn tốt như vậy sao?

Tô Nam bắt đầu nghi ngờ.

Có khi nào là có mánh khóe gì đó mà cô chưa nghĩ ra không? Chứ cô không thể tin được!

Tô Nam nói: "Chỉ cần cậu—"

Giản Ánh An: "Không trả giá, ba trăm vạn tệ, cảm ơn."

Cô từ chối tiếp tục nói chuyện với Tô Nam.

Tô Nam vẫn còn ôm cặp sách trong tay, trên mặt đau rát, nhìn thấy hai người họ thân mật khăng khít càng khiến cô tức giận đến mức sắp nhồi máu cơ tim.

Cái đồ không biết cố gắng!

Thân phận thiên kim Tần gia đâu chỉ có ba trăm vạn tệ!

Tô Nam tức giận nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển cho cậu!"

Cô nói xong cũng lười tiếp chuyện với Giản An An, cứ để cậu ta làm liếʍ cẩu [1] cả đời đi!

[1]: Biểu hiện si mê, quan tâm quá mức đến một người nào đó, đôi khi vứt luôn liêm sỉ.

Thứ thuộc về chính mình thì lại không cần, cứ khăng khăng nỗ lực vì mấy chuyện xa vời hư vô.

Tô Nam rời đi.

Giản Ánh An buông tay, bây giờ Tần Miên Miên đã có thể thoát ra khỏi vòng tay của cô nhưng nàng không làm vậy, nàng nghe thấy tiếng tim đập của Giản Ánh An, chỉ cảm thấy đó là bản nhạc hay nhất trên đời.

Là thứ âm thanh mà nàng đã luyện piano suốt tám năm cũng không đàn ra được.

Thật là dễ nghe.

Tần Miên Miên vòng tay ôm lấy eo của Giản Ánh An.

Có đôi khi nàng thực sự chán ghét thân phận của mình, vừa giận lại vừa sợ.

Có Tô Nam thì cũng sẽ có những người khác.

Bọn họ đều sẽ cảm thấy hai người ở bên nhau là chuyện vô cùng kỳ lạ.

Tần Miên Miên đã không còn là một đứa trẻ nữa, nàng mềm mại gọi một tiếng: "Chị ơi."

Ngữ khí của Giản Ánh An cũng rất ôn hòa dịu dàng: "Ơi."

Hai người bọn họ ở bên nhau một chút cũng không kỳ lạ.

Chỉ có người kỳ quái mới cảm thấy kỳ quái.

Đôi mắt của Tần Miên Miên như chứa hàng vạn vì sao, nàng suy nghĩ rất kiên định nhưng sau đó lại lộ vẻ khó xử: "Thật ra, em cũng có ba trăm vạn ạ."

Nàng ngẩng đầu, chỉ cần là chị ấy muốn thì mọi thứ của nàng đều có thể giao cho chị ấy, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh chị.

Nàng không muốn chiếm lấy những thứ kia, chỉ muốn độc chiếm tỷ tỷ.

Giản Ánh An bật cười: "Chị không cần của em."

Tần Miên Miên cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng nàng nghĩ, những thứ đó rõ ràng là của chị mà.

***

Giản Ánh An tỉnh giấc.

Thời gian vẫn còn sớm nên lúc này, xung quanh rất yên tĩnh.

Cô từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại không tài nào động đậy được bởi vì Tần Miên Miên treo trên người cô hệt như koala, cho dù đang mở máy lạnh thì toàn thân cũng đổ đầy mồ hôi dính nhớp. Thật sự rất muốn đi tắm, nhưng khổ nỗi Miên Miên lại đang ngủ ngon lành.

Giản Ánh An lắng nghe từng nhịp thở của Tần Miên Miên, nhìn bắp chân của nàng đặt trên đùi của cô.

Con gái ở độ tuổi này lớn nhanh thật, bây giờ Giản Ánh An An đã cao hơn Tần Miên Miên một cái đầu rồi.

Nghĩ thầm dù có làm gì thì chắc em ấy cũng không thức đâu, Giản Ánh An rút tay ra, bắt đầu đo chiều cao của Tần Miên Miên. Sau khi khoa tay múa chân một hồi thì cô lại đặt tay xuống vì cảm thấy mỏi, sau đó Giản Ánh An nhìn lên trần nhà tối đen như mực, tự cười chính mình làm mấy trò ngốc nghếch.

Đi làm mấy chuyện vô dụng này làm gì, nhìn còn không rõ thì làm sao có thể đo chiều cao bằng một tay trong bóng tối được chứ.

Quả nhiên là còn chưa tỉnh ngủ nên mới hồ đồ như vậy.

Tần Miên Miên tựa như bị quấy nhiễu nên trong lúc mơ ngủ vẫn không quên dán sát vào người cô, ôm thật chặt.

Không khí lại trở về ngột ngạt như lúc trước.

Giản Ánh An bắt đầu suy nghĩ, lát nữa phải đi học rồi.

Sau đó thì còn phải đi quân sự.

Quân sự...

Cấp hai...

Giản Ánh An nhớ lại một chuyện mà trước đó mình đã quên béng đi mất.

Quan tâm, chăm sóc cho Tần Miên Miên là lẽ đương nhiên, Tần Miên Miên bám dính lấy cô cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng mà đời trước, Miên Miên đã từng nói thích cô—

Hiện tại Miên Miên đã mười hai tuổi, chính là độ tuổi mới biết yêu.

Bùm, bùm.

Trong đêm khuya, tim Giản Ánh An đập như sấm.

Đương nhiên cô sẽ luôn đối xử tốt với Miên Miên, bởi vì trên thế giới này Miên Miên là người duy nhất thích cô, chỉ có Miên Miên mới thích cô đến nỗi không giữ lại chút gì.

Giản Ánh An rất hưởng thụ phần yêu thích này của nàng.

Nhưng tình hình bây giờ không ổn cho lắm.

Giản Ánh An khắc chế bản thân không đi nhìn Tần Miên Miên nữa, cô sợ rằng nếu chính mình tiếp tục nhìn vào khuôn mặt trắng nõn kia thì sẽ...

Sẽ cái gì? Giản Ánh An tự hỏi.

Cô cũng không biết, trong lòng bắt đầu dâng lên sợ hãi.

Nếu Tần Miên Miên vẫn thích bản thân như kiếp trước thì sao.

Thời gian dần trôi, không biết đã mấy giờ đồng hồ, chuông báo thức reo lên trong khi Giản Ánh An vẫn còn tỉnh như sáo.

Tần Miên Miên bị đánh thức, nàng ấn tắt đồng hồ báo thức rồi nép vào cổ cô, cọ cọ một hồi sau đó tràn đầy sức sống nói: "Chị ơi, chào buổi sáng ạ."

Chuyện này từ nhỏ đã làm đến thành thói quen rồi, Giản Ánh An nghĩ.

Giữa hai đứa con gái thì thân thiết chút là chuyện bình thường, không nhất thiết phải là thích nhau.

Giản Ánh An nhìn chằm chằm Tần Miên Miên một lúc lâu.

Không sai, chính là như vậy!

Cô thích xoa đầu Tần Miên Miên, thích vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của nàng, thích cảm giác dựa dẫm vào nhau, cảm nhận độ ấm trên người đối phương.

Cái này không nhất định phải là thích theo kiểu lãng mạn kia.

Giản Ánh An khẳng định lại lần nữa.

Đúng vậy, một linh hồn ba mươi tuổi như cô còn không nghĩ thông được chuyện này sao?

Tần Miên Miên vẫn đang ở tuổi ngây ngô, sao có thể hiểu được nhiều như vậy, là do cô có tư tưởng sai lệch thôi.

Nghe đi, em ấy còn đang gọi mình là chị kìa, Giản Ánh An nghĩ thầm.

Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống thì hai chị em ăn ý ngủ chung một giường, ai mà lại đi nghi ngờ chứ? Bản thân suy nghĩ nhiều như vậy làm gì!

Tần Miên Miên đứng dậy, phát hiện Giản Ánh An vẫn còn nằm trên giường thì cảm thấy hơi kỳ lạ: "Chị ơi?"

Giản Ánh An: "Chị dậy rồi đây."

Tần Miên Miên gật gù: "Nhanh lên nha chị, còn phải đi học quân sự nữa."

Quân sự.

Ánh mặt trời ngày hè vô cùng chói chang, cái nắng gắt như muốn tóe ra lửa.

Đồng phục quân sự nhà trường phát vừa dày vừa nặng, giống như đang mặc một cái lò hơi vậy, nóng đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Mặt đất nóng như thiêu đốt, đi giày dẫm lên mặt đường cũng có thể bốc khói.

Nói có hơi khoa trương một chút thôi chứ cũng không đến nỗi.

Chuyện té xỉu phải vào phòng y tế là sự sỉ nhục cả đời của Giản Ánh An, cô nhìn chằm chằm vào mặt đất, không thể phân biệt được giữa 996 [2] và đi quân sự cái nào tốt hơn.

[2]: Văn hoá làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, sáu ngày một tuần.

Cô không cho phép chính mình lại ngất đi lần nữa, Giản Ánh An nghĩ thầm.

Quá xấu hổ, mất mặt.

Tần Miên Miên không biết từ đâu chạy tới, nàng cầm trong tay hai chai nước đá: "Chị ơi, cho chị nè!"

Giản Ánh An nhận lấy, hai người chưa ai mở ra uống mà chỉ cầm trước giải nhiệt.

Nước bị đông thành đá, chờ tan ra là có thể uống rồi, quá tốt.

Lý Đông lại lần nữa oán hận: "Tại sao còn phải đi quân sự chứ, tôi tưởng trường đã thu học phí cao như vậy thì sẽ miễn mấy cái này."

Cậu cho rằng thu học phí cao là để cậu tới hưởng thụ sao?

Không đâu, nó vẫn là trường học, vẫn sẽ huấn luyện quân sự cho học sinh mới, học hành, thi cử cũng tương tự như các trường bình thường khác.

Thực sự tin rằng đây là trường quý tộc dành cho con em giới thượng lưu sao.

Cái đó chỉ có ở nước ngoài thôi.

Giản Ánh An cầm cái chai dán lên mặt mình, sau đó quay sang nhìn Tần Miên Miên. Da của Miên Miên vốn trắng nõn, bởi vì chưa từng trải qua cực khổ nên trông giống như búp bê vậy, bây giờ hai má lại ửng hồng, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Giản Ánh An nuốt nước bọt, khát thật. Sao còn chưa tan nữa chứ, khát quá đi mất.

Cô lại suy nghĩ đến vấn đề kia.

Đời này Miên Miên vẫn sẽ thích mình chứ?

Lý Đông than phiền rất lâu, Tần Miên Miên cũng kệ cậu ta nói, dù sao cũng không ai quan tâm, đến khi chờ chán rồi thì lại tiến đến bên cạnh Giản Ánh An: "Chị ơi, em nóng quá à."

Giản Ánh An nghĩ: Chị còn nóng hơn.

Thời tiết cực nóng này khiến cho đám nữ sinh đổ mồ hôi không ngừng làm quần áo cũng ướt nhẹp. Lúc này bọn họ mới cảm thấy biết ơn vì đồ quân phục khá dày.

Nhưng vẫn thấy không thoải mái tí nào.

Tần Miên Miên nóng không chịu được, kiên trì dán vào người Giản Ánh An: "Chị ơi, chị mát quá đi."

Đá tan ra rồi nên Giản Ánh An bèn uống một ngụm xong mới trả lời: "Nói bậy."

Cô đang nóng muốn chết đây, mát chỗ nào mà mát.

Lý Đông: "Không phải nói bậy đâu, người như cậu thoạt nhìn lạnh lùng, tới gần thì mới thấy đúng thật là lạnh. Đây gọi là gì nhỉ...lòng an tĩnh tự nhiên mát!"

Giản Ánh An thấy tâm của mình không tĩnh cho lắm.

Cô đang thấy phiền lắm đây.

Huấn luyện viên đến cũng có nghĩa là thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, phải tiếp tục học đứng nghỉ nghiêm tiếp.

Giản Ánh An và Tần Miên Miên học cùng lớp nhưng vì Tần Miên Miên thấp hơn một cái đầu nên nàng phải đứng trước Giản Ánh An.

Hai người một trước một sau, Giản Ánh An cứ mải nhìn chằm chằm Tần Miên Miên, đúng lúc huấn luyện viên yêu cầu bọn họ giơ tay, Giản Ánh An cũng liền giơ tay lên.

Cô nhịn không được chọc chọc vào cái ót của Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên biết phía sau là Giản Ánh An nên cũng không có phản ứng gì.

Giản Ánh An bật cười.

Trẻ con thật, cô thầm mắng chính mình.

Nhưng bây giờ cô vẫn đang ở tuổi con nít, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Dù sao đời này cô cũng sẽ cùng Tần Miên Miên ở bên nhau, mấy chuyện thích gì đó thì cứ để sau này rồi hẵng nói.

Nghĩ thông rồi Giản Ánh An lại đưa tay chọc tiếp.

Tần Miên Miên phối hợp mà lắc lư đầu, cũng ấu trĩ trẻ con theo Giản Ánh An, xui thay bị huấn luyện viên phát hiện khi nàng đang đứng không vững.

"Bạn nữ thứ ba hàng thứ hai, em đang làm gì đó!"

Giản Ánh An: "..."

Tần Miên Miên: "..."

Tần Miên Miên hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị chị hại, nàng ưỡn ngực, nói một cách hợp tình hợp lý: "Báo cáo huấn luyện viên! Đầu em bị choáng ạ!"

Trông nàng cũng khá giống mấy cô bé bị chiều hư, da dẻ trắng nõn, phơi nắng một hồi nên mặt đang rất đỏ.

Huấn luyện viên nhìn thoáng qua cảm thấy có chút giống như bị cháy nắng, nóng như vậy cô bé này bị say nắng thì cũng không có gì lạ nên vẫy tay: "Qua gốc cây nghỉ ngơi đi."

Đây đúng là chuyện ngoài ý muốn, Tần Miên Miên lại được voi đòi tiên: "Báo cáo huấn luyện viên! Em muốn có người đi cùng ạ!"

Huấn luyện viên: "Bạn nữ này sao mà thích nhõng nhẽo quá nhỉ!"