Chương 2

Mặc Tình Vũ đến trước mặt Mặc Hiểu Tinh, tò mò hỏi: “Nó ngon không? Cho mình ăn một chút được không?”

Cô bé này lập tức giấu bông hoa trong tay đi, hung tợn đáp: “Không ngon đâu! Không cho!”

Mặc Tình Vũ bị quát sợ quá, lập tức rưng rưng nước mắt quay đầu tìm mẹ.

Trên sóng bình luận, một số fan mẹ yêu của Mặc Tình Vũ đã bắt đầu bảo vệ con mình.

“Trẻ mồ côi không có phép tắc gì cả, dám làm Mặc Tình Vũ sợ, đau lòng chết mất thôi.”

“Không cho cũng tốt, ai biết hoa đó có sạch không, nhưng sao lại khó chịu đến thế nhỉ.”

“Đúng là con nít hư, thật đáng ghét, không lạ gì mà bị bỏ rơi!”

Những bình luận có phần quá đáng từ fan của Mặc Tình Vũ khiến một số cư dân mạng khác phản cảm.

“Mấy người lầu trên nói chuyện xin tích đức chút đi!”

“Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa trẻ con thôi mà, có cần phải nâng tầm vấn đề như thế không?”

Máy quay trong buổi phát sóng trực tiếp tập trung vào Mặc Tình Vũ, dù trước đó có lia tới Mặc Hiểu Tinh khi em ăn hoa, nhưng khuôn mặt của em vẫn chưa rõ ràng.

Giang Lê Tâm dịu dàng ôm lấy Mặc Tình Vũ, lau nước mắt cho cô nhóc, nhẹ nhàng an ủi.

Mặc Hiểu Tinh đã bắt đầu nhổ cánh hoa ra ngoài, em không nói dối đâu, thực sự là không ngon chút nào!

“Ôi chao! Bẩn quá đi, sao có thể tùy tiện nhổ thứ gì ra đất như thế.”

“Không biết lễ nghĩa cũng không biết vệ sinh, sau khi so sánh mới thấy Mặc Tình Vũ thật đáng yêu, sạch sẽ và nhân hậu biết bao.”

Nhận thấy đứa trẻ này rất có tiềm năng gây sốt, đạo diễn chương trình quan sát sự thay đổi trong dư luận, lập tức sắp xếp một máy quay để theo dõi cô bé này.

Nhưng khi đặc tả khuôn mặt em, cả đạo diễn lẫn khán giả đang xem phát sóng trực tiếp đều sững sờ.

“Đây là…”

Phần bình luận im lặng suốt nửa phút.

Giang Lê Tâm sau khi dỗ dành Mặc Tình Vũ xong, cảm thấy không khí tại hiện trường có chút kỳ lạ, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định đến hỏi thăm cô bé kia.

Đạo diễn và nhân viên nhìn cô tiến lại gần, ai nấy đều mang biểu cảm kỳ lạ, không nói gì.

Khi ánh mắt Giang Lê Tâm chạm vào khuôn mặt Mặc Hiểu Tinh, vừa nhìn rõ, tâm trí cô lập tức nổ tung, mọi thứ trong đầu cô rối loạn cả lên.

Nguyên nhân không có gì khác, khuôn mặt của Mặc Hiểu Tinh gần như giống hệt cô.

Phần bình luận lập tức như cái chảo dầu sôi, sôi sùng sục!

“Trời ơi, trời ơi! Giống quá đi mất!”

“Tôi là fan cứng mười năm của Giang Lê Tâm rồi, có thể chứng minh gương mặt này giống Giang Lê Tâm hồi nhỏ y đúc!”

Nhất là khi máy quay quay cận cạnh hai người để làm đối chiếu, xét về ngũ quan, thật sự như copy paste ra vậy.

“Sao lại giống thế được nhỉ? Chẳng lẽ đây là con riêng của Giang Lê Tâm?”

“Đừng nói bừa, dựa theo tuổi tác của đứa bé này, lúc đó Giang Lê Tâm đã kết hôn được vài năm rồi, có con thì sao ném vào đây được?”

Giang Lê Tâm cũng không dám tin, đợi khi cô bình tĩnh lại, hỏi cô giáo ở viện phúc lợi đứng cạnh: “Đứa bé này bao nhiêu tuổi?”

Bình thường cô giáo trong viện phúc lợi ít xem tivi, cũng ít chú ý đến giới giải trí, làm sao biết được cô bé tính tình quái đản này lại có khuôn mặt giống bà chủ nhà họ Mặc như vậy.

Cô ấy xoa mồ hôi hột trên trán, lấy sổ ghi chép ra: “Đứa nhỏ này bị người ta vứt bỏ ở cổng bệnh viện tư nhân nhà họ Mặc vào đầu xuân ba năm trước, chúng tôi bèn lấy ngày đó làm ngày sinh của con bé.”

Giang Lê Tâm hiếm khi thất thố như vậy, vành mắt cô đỏ ửng, gần như muốn té xỉu ngay tại chỗ.

Đầu xuân ba năm trước, là ngày cô sinh Mặc Tình Vũ ngay tại bệnh viện tư nhân nhà họ Mặc.

Sinh nhật của Mặc Tình Vũ đã được công bố lên mạng từ lâu, sau khi cư dân mạng tra được thông tin thì lên thẳng hot search!

Giang Lê Tâm nhìn cô bé nhỏ nhắn gầy gò kia, người sáng suốt đều nhìn ra được em bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài, chẳng những làn da không mịn màng bằng Tiểu Vũ, đến cả vóc người cùng nhỏ đi một cỡ.

Giang Lê Tâm đau lòng không thôi.

Mà người trong cuộc là Mặc Hiểu Tinh, lúc nãy vẫn còn bất mãn sờ bụng, đói quá đi, chừng nào mới được ăn cơm đây?

Từ lúc em xuyên tới nơi này, chưa từng được ăn no ngày nào cả!

Em cũng khổ quá rồi!