Chương 1: Nhà Hay Nhà Ma?

Biệt thự nhà họ Cố

"Từ nay về sau, nơi đây sẽ là nhà của con! Những gì ba mẹ đã nợ con, ba mẹ sẽ bù đắp cho con!" Cố Thiên Diệu nhìn đứa con gái thất lạc đã tìm lại được, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không cần thiết đâu ạ.” Vân Phù Sanh nhàn nhạt đáp lại.

Cả người Cố Thiên Diệu cứng đờ, nhìn về Vân Phù Sanh, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.

“Phụt… khụ khụ khụ…” Vân Phù Sanh ngẩng đầu nhìn nơi sắp sửa cư trú, thấy cảnh tượng trong sân, suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.

Cả sân tràn ngập một bầu oán khí nồng nặc, ban ngày ban mặt âm khí nặng nề khiến người ta rợn tóc gáy.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Xác định đây là nhà tương lai của cô, chứ không phải nhà ma à?

“Phù Sanh, sao vậy?” Cố Thiên Diệu nhìn thấy Vân Phù Sanh bị sặc, vội vàng vỗ lưng cô.

“Không, không sao đâu.” Vân Phù Sanh lắc đầu, quay sang nhìn Cố Thiên Diệu, rồi biểu tình của cô cứng lại.

Trước đó, Cố Thiên Diệu vốn sạch sẽ gọn gàng, nhưng sau khi bước vào sân, trên vai ông lại xuất hiện một nữ quỷ mặc bộ váy đỏ rách nát.

Mái tóc dài màu đỏ của nữ quỷ buông xõa che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt đầy máu.

Khuôn mặt của nữ quỷ đối diện ngay trước mắt Vân Phù Sanh, Vân Phù Sanh thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc từ cơ thể của nữ quỷ.

Vân Phù Sanh khẽ nhíu mày, nữ quỷ dường như nhận ra khẽ có thể nhìn thấy mình, trên mặt nở nụ cười quái dị: "Kekeke..."

Cùng lúc đó, đầu ả ta ngoẹo mạnh sang một bên, nụ cười quái dị trên khóe miệng càng sâu hơn, một lọn tóc đen vươn ra định siết chặt lấy cổ Vân Phù Sanh.

Vân Phù Sanh theo bản năng né đi, tránh đi lọn tóc đó.

"Ba, ba vào nhà trước đi, con sẽ qua ngay." Vân Phù Sanh nhìn về phía Cố Thiên Diệu, Cố Thiên Diệu gật đầu, vào nhà trước để nói chuyện với vợ mình.

Khi đi ngang qua người Vân Phù Sanh, Vân Phù Sanh bỗng túm lấy mái tóc của con nữ quỷ áo đỏ đang bám trên vai Cố Thiên Diệu, lôi nó xuống.

Con nữ quỷ áo đỏ muốn giãy giụa thoát ra, nhưng dù nó vùng vẫy thế nào, tay của Vân Phù Sanh cũng không buông lơi chút nào.

Khi Cố Thiên Diệu bước vào cửa, Vân Phù Sanh đã tung một cú đấm vào mặt con nữ quỷ.

"Xấu xí thế mà còn không biết xấu hổ, dám hù dọa tao, dám leo lên vai ba tao." Vân Phù Sanh liên tiếp đấm vào mặt con nữ quỷ, tiếng kêu thảm thiết của con nữ quỷ vang lên không dứt.

Khi Vân Phù Sanh đã đánh mệt mỏi, cô mới dừng tay. Nữ quỷ sưng vù mặt mày lập tức biến mất.

Vân Phù Sanh cũng không vội, dù sao những thứ này cũng ở trong sân, có nhiều thời gian để thu dọn chúng.

"Phù Sanh , mau vào đi, đừng ở ngoài nữa." Cố Thiên Diệu gọi một tiếng từ cửa.

Vân Phù Sanh tiến về phía Cố Thiên Diệu , tay nhanh chóng bấm quyết ở sau lưng. Một vầng hào quang màu vàng lan từ Vân Phù Sanh ra xung quanh, trấn áp toàn bộ âm khí trong sân.