Chương 39: Đồ cổ thật

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Người giám định già đã từng phải mất đến một tháng nhưng vẫn không tìm được một món đồ thật nào trên các quầy hàng trong chợ đồ cổ.

Vậy mà Cố Yên có thể liên tục tìm được đồ thật trên các quầy hàng rong, điều này có thể chứng minh rằng Cố Yên không chỉ may mắn mà cô có khả năng đặc biệt.

Cố Yên không phản bác lời của người giám định già.

Người học trò đã mang hai món cổ vật đến, người giám định già cầm kính lúp chuyên dụng lên và xem xét thật kỹ lưỡng.

Một nhà sưu tập cổ vật ở gần đó vẫn luôn dõi theo Cố Yên.

Cuối cùng ông nhận ra cô.

Ông ngạc nhiên nói: “Đây không phải là cô gái nhỏ lần trước đã tìm được ấm trà thời Thanh ở quầy hàng rong sao?”

Những người khác cũng nhận ra cô.

“Có thể tìm được đồ thật trên quầy hàng rong ư? Có vẻ như cô gái nhỏ này không hề đơn giản, không biết có phải do may mắn không.”

“Lần này, cô gái nhỏ này lại mang hai món cổ vật đến để thẩm định, nghe nói cũng từ quầy hàng rong mà có, nếu thật thì có vẻ như cô ấy không chỉ đơn thuần là may mắn.”

“…”

Các nhà sưu tầm đồ cổ bàn tán sôi nổi về Cố Yên.

Bọn họ chăm chú nhìn vào ông lão giám định, chờ đợi kết quả giám định.

15 phút sau.

Người giám định già buông kính lúp, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thật sự là đồ cổ, cả hai đều là đồ thật và đều có niên đại khá lâu, một món từ thời Đường, một món từ thời Tống.”

Kế đó, ông lão giám định bắt đầu giải thích về hai món cổ vật này.

Trong lòng những nhà sưu tầm đồ cổ đều đã có sự cân nhắc.

Khi họ chuẩn bị bắt đầu trả giá thì ông cụ Đường bước tới. ông ấy là người mua ấm trà của Cố Yên và đưa cho cô tấm danh thϊếp.

Khi thấy Cố Yên, ông ấy cũng rất ngạc nhiên.

Ông ấy cười mỉm và nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ông cụ Mặc quan sát Cố Yên một lượt rồi đánh giá: “Quả nhiên không tồi, vừa nhìn là biết cô là người thông minh.”

Lúc này, ông cụ Mặc chú ý đến hai món đồ cổ đang đặt trước mặt người giám định già.

Một món là bình thuốc lá, món còn lại là một bức tượng hình con hươu bằng đồng.

Ông cụ Mặc nhìn chằm chằm vào hai món đồ cổ này.

Ông ấy là người yêu thích sưu tầm đồ cổ, nhưng những món đồ cổ lưu truyền trong dân gian không nhiều, hơn nữa, việc tìm được một món đồ cổ ưng ý cũng rất khó.

Lần này được thấy những món đồ cổ này, ông cụ Mặc cười càng thêm hiền từ, dáng vẻ của ông trông giống như một kẻ lừa đảo muốn lừa người.

“Cô gái nhỏ lại đến đây để giám định đồ cổ sao?”

“Vâng.” Cố Yên đáp lại.

Ông cụ Mặc nheo mắt lại: “Nếu lão Đường đã đánh giá cao về cô như vậy thì chắc chắn cô rất có tài năng. Cô xem, những món cổ vật này có thể bán cho lão đây không? Tôi đảm bảo giá cả nhất định hợp lý.”

Ông cụ Đường không vui, nói: “Lão Mặc, đừng có tranh giành với tôi. Tôi là người đưa ông đến đây, ông lại muốn cướp của tôi!”

Ông cụ Mặc liền biện bạch: “Cô gái nhỏ này đâu có nói rõ ràng rằng sẽ bán cho ông, sao không cho người khác có cơ hội tranh giành một chút?”

Ông cụ Đường nghe thế thì tức giận đến mức râu tóc dựng đứng lên, ông thật hối hận vì đã cho ông cụ Mặc biết về sự tồn tại của Cố Yên.

Ông ấy nghiến răng nói: “Ông muốn có được những món đồ cổ này hả, phải xem xem ông có khả năng đó không đã.”

Nói xong, ông cụ Mặc bắt đầu ra giá: “Tôi ra giá 50 vạn, mua bức tượng đồng này.”

Các nhà sưu tập cổ vật khác còn chưa bắt đầu trả giá thì lại nghe thấy giọng nói của ông cụ Đường: “Lão Mặc, ông chỉ đưa ra cái giá rẻ mạt như vậy thôi sao? Tôi trả 100 vạn.”

“Ông trả có 100 vạn mà đã tự mãn quá rồi đấy? Tôi trả 150 vạn.”

“200 vạn…”

Hai ông lão này như đang quyết đấu, không ai chịu nhường ai.