Chương 25: Đỗ thánh nhân

ố Nhai Mộc chưa từng có lúc nào như lúc này đây, thấu hiểu Thiên Cơ đạo nhân.

Đối phương bị dọa bế quan, không phải là không có lý do. Dù người bình thường đoạt xá lôi kiếp cũng sẽ không có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy.

Đỗ Thánh Lan không để ý đến câu nói ‘tu chân giới sắp tiêu tùng’, kiên nhẫn chờ Cố Nhai Mộc giải đáp.

Theo như Đỗ Thánh Lan nhìn thấy, Cố Nhai Mộc hiểu rất rõ về các bí pháp cổ quái, ví dụ như vừa rồi biến thành tôm tít, đó không phải là huyễn thuật có thể làm được. Ở đó có rất nhiều người của học cung Thiên Thánh nhưng không có ai khám phá ra.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm vào nhau, Cố Nhai Mộc chân chính cảm nhận được cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Năm xưa y cười nhạo lão tổ của Trảm Nguyệt Sơn ra vẻ đạo mạo, phương pháp tu hành trên thế gian hàng ngàn hàng vạn, nào có phân chia chính tà, chỉ có cường đại và yếu ớt, thú vị và nhạt nhẽo.

Ngàn năm sau, Trảm Nguyệt Sơn đào tạo được một người so với bản thân mình năm xưa chỉ hơn chứ không kém.

“Ta cảm thấy…”

Đỗ Thánh Lan nín thở, cẩn thận lắng nghe.

“Ta vẫn cảm thấy tu chân giới sắp tiêu tùng.”

“…..”

Cố Nhai Mộc nói thật lòng: “Con đường của ngươi chưa từng có ai đi qua, có thể tham khảo cỏ dại ven đường.”

Sinh trưởng tự nhiên là được.

Advertisement

Đỗ Thánh Lan hiểu được ẩn ý của y, dựa lưng vào tàu bay trầm ngâm. Một lát sau, hắn cảm thấy suy nghĩ không có ích gì mới bắt đầu nghiên cứu đốm sáng kí ức đệ nhị tổ Hợp Hoan để lại.

Không giống với Hàn Nguyệt tôn giả thô bạo trút truyền thừa vào, Kỳ Tử Kỳ có thể nói là dốc lòng truyền thụ.

Trong đốm sáng không chỉ có công pháp mà còn kinh nghiệm tu hành Kỳ Tử Kỳ để lại. Một cái ảo ảnh tay cầm hoa sen, hình ảnh đẹp không sao kể xiết, đáng tiếc người thực hiện công pháp đã sớm biến mất khỏi cõi đời này.

Đỗ Thánh Lan bấm ngón tay thử một lần, trong tích tắc một đóa hoa sen mọc ra từ đầu ngón tay trắng nõn, cánh hoa kiều mị nhưng không thô tục, một con diều hâu bay ngang cửa sổ không nhịn được giảm tốc độ, ngây ngốc nhìn đóa hoa này.

Đỗ Thánh Lan đóng cửa sổ, nhìn chằm chằm hoa sen trên ngón tay mà nhíu mày, không ngờ sẽ thành công như vậy.

“Lẽ nào ta bẩm sinh thích hợp làm cái nghề này?”

Cố Nhai Mộc đang nhàn rỗi ngồi uống rượu một mình, nghe vậy bàn tay khẽ rung, rượu trong ly bị vẩy ra ngoài vài giọt.

“Chiêu này ẩn chứa một ít diệu tắc của phật gia.” Lúc đối phương nói mấy câu càng khoa trương hơn thì Cố Nhai Mộc nói lời sắc bén: “Ngươi thi triển tâm pháp đoạt xá, hẳn đã phát hiện trong đó cũng có một chút ảo diệu của sự đầu thai chuyển kiếp của nhà phật.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, trong tâm pháp có một câu nhấn mạnh đạo tâm phải trong sáng sạch sẽ như sen.

Cố Nhai Mộc: “Về phần thiên lôi, bản thân nó đã có năng lực độ hóa.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến kim quang của Giới Si thân thiết với mình, suy tư: “Nếu như ta dùng bản thể thi triển công pháp Hợp Hoan thì sẽ như thế nào?”

Cố Nhai Mộc cười khẩy: “Ngươi nhìn thấy tia chớp quyến rũ người khác bao giờ chưa?”

“Nếu nhằm vào tu sĩ đang độ kiếp thì sao?” Đỗ Thánh Lan hỏi: “Có khi nào từ nay về sau đối phương yêu tia sét đó không?”

“…..”

Cố Nhai Mộc không trả lời, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Y mở cửa sổ nhìn bầu trời tối đen như mực, thầm nghĩ tu chân giới quả thật sắp tiêu tùng.

Tâm pháp Hợp Hoan như mở ra một cánh cửa mới cho Đỗ Thánh Lan. Đúng như tiền bối trong Tháp Lâu nhắc nhở, bản chất của công pháp Hợp Hoan không phải là ‘khống chế con người’, mà là thông qua khống chế khí huyết lưu thông trong cơ thể để tạo ảo giác nào đó.

Vạn vật đều có hơi thở, có thể lợi dụng.

Về mặt khí huyết càng dễ dàng hỗ trợ với Thiên Lôi Tôi Thể, Đỗ Thánh Lan thử nghiệm hoàn thiện Thiên Lôi Tôi Thể của mình.

Cố Nhai Mộc nhìn sang Đỗ Thánh Lan mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: Thật sự có tác dụng?”

Ngoài miệng y giả vờ không thèm để ý nhưng sao có thể không quan tâm việc chữa trị nội thương trong cơ thể.

Đỗ Thánh Lan đã sớm biết con rồng này mạnh miệng nên không thừa nước đυ.c thả câu. Sau khi quan sát tình hình phía trước, hắn cố ý cho tàu bay đi đường vòng. Dọc đường hắn chụp lấy một trong hai con yêu thú đang đánh nhau ngoài cửa sổ. Hai con yêu thú đồng thời ngơ ngác, một con buồn bực tại sao không nhìn thấy đối thủ, một con phát hiện mình đổi hoàn cảnh.

Yêu thú Đỗ Thánh Lan bắt vào là quạ đen Học Thiệt. Bởi vì miệng tiện nên nó hay đánh nhau, hôm nay gặp phải đối thủ cứng, bị cắn đứt nửa cái cánh.

Không quan tâm vết thương đau đớn, quạ đen liều mạng giãy giụa, lông vũ dính máu bay lung tung.

Tiếng la chói tai như gϊếŧ gà kéo dài được vài hơi thở mới ngừng, quạ đen Học Thiệt không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, cuối cùng ngay cả móng vuốt cũng nhũn ra ngồi trong lòng bàn tay của Đỗ Thánh Lan.

Thật thoải mái —

Quạ đen Học Thiệt không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ số thông minh của nó không cao, lúc này lại như thi nhân ngâm nga quang quác: Ngươi là nắng ấm ngày đông, là dưa hấu trong sa mạc, a! Người yêu của ta…

Quạ đen mặt say mê, thậm chí không chú ý đến cái cánh tàn phế đang mọc lại.

“Như thế nào rồi?”

Câu hỏi vừa vang lên, quạ đen đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy nhân loại nâng mình trong lòng bàn tay đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Ánh mắt sắc bén đảo qua cái cánh nhọn của quạ đen, Cố Nhai Mộc nheo mắt nói: “Đúng là kỳ diệu.”

Cố Nhai Mộc thật sự coi trọng tâm pháp của Đỗ Thánh Lan rồi.

Tu sĩ đạt đến cảnh giới nhất định có thể mọc lại chi gãy, nhưng nếu đã qua kim đan kỳ, bị tổn hại nghiêm trọng, muốn mọc chi gãy rất khó khăn.

Một vài thiên tài địa bảo cũng có công dụng tương tự nhưng chỉ cho đối tượng từ kim đan trở xuống.

Phương pháp trị liệu can thiệp trực tiếp vào cơ thể con người như Đỗ Thánh Lan, trước kia chưa từng có.

Đỗ Thánh Lan buông tay cho quạ đen bay đi: “Tạm thời ta chỉ có thể chữa trị triệt để cho một số sinh vật cảnh giới không cao.”

Lời này cũng có ẩn ý, hắn nói chỉ có thể chữa trị triệt để, nhưng không có nghĩa là không có tác dụng với tu sĩ cảnh giới khác nhau.

“Hơn nữa công pháp này còn có một chỗ chưa ổn…”

Lời còn chưa nói xong, quạ đen được phóng sinh lại bay trở về. Nó dùng sức mổ lên cánh tạo ra một cái lỗ máu như con chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ, muốn hưởng thụ thêm một lần chữa trị.

Con quạ chỉ bị vết thương da thịt nên Đỗ Thánh Lan chỉ cho đút cho nó một viên đan dược cầm máu, đuổi nó bay xa tàu bay, đóng cửa sổ phòng ngừa con quạ đen quay trở lại.

Sau đó hắn nói với Cố Nhai Mộc: “Đối với sự sống có ý chí yếu ớt, có thể trong quá trình trị liệu sẽ nảy sinh quyến luyến với đại phu.”

Nói xong, Đỗ Thánh Lan hơi mệt mỏi, đổi một tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. Hắn chê vách tàu bay quá cứng nên gọi sư tử Tuyết Hoa ra làm đệm dựa lưng.

Dường như khi nhắm mắt lại, Đỗ Thánh Lan lập tức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

“Chữa trị, Nhân Nghĩa Đường…” Tinh thần Đỗ Thánh Lan vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, vô thức suy nghĩ một số chuyện nào đó.

Đợi đến khi hắn tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Tàu bay đã đến nơi được một thời gian, Cố Nhai Mộc đang khoanh tay dựa lưng ở bên cạnh, không gọi hắn dậy.

Đỗ Thánh Lan nhìn ra bên ngoài, xác định đang ở trên đồng bằng, xung quanh còn hơi quen thuộc.

Cố Nhai Mộc thu hồi tàu bay, hai người đi về phía trước không bao lâu thì đối phương phát hiện đây đã từng là chỗ ẩn náu của phân thân điện chủ Tuyệt Sát Điện.

Trong bóng đêm vô tận, cửa bị đẩy ra, nữ tử bên trong kinh ngạc ngẩng đầu, dung nhan tươi tắn dưới ánh trăng vô cùng thoát tục.

Đỗ Thánh Lan thấy nàng cũng hơi kinh ngạc: “Bùi Huỳnh?”

Không ngờ cô nàng vẫn ở đây.

Bùi Huỳnh há miệng mấy lần, cuối cùng gần như kêu lạc cả giọng: “Đỗ Thánh Lan? Ngươi còn sống!”

Cho dù gương mặt không giống nhưng giọng nói quen thuộc và còn có thể lập tức gọi tên mình, ngoại trừ Đỗ Thánh Lan thì không còn ai khác.

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “May mắn.”

Bùi Huỳnh hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xuống.

Đỗ Thánh Lan hỏi tình hình của những người khác.

Bùi Huỳnh kể rằng từ cấm địa U Lan trở về, Vô Khả Vi bắt đầu bế quan, sau đó nhắc đến huynh đệ Du thị: “Bọn họ đi làm lính đánh thuê.”

Chỉ có bản thân nàng, sau khi báo được đại thù vẫn không biết làm gì.

“Lính đánh thuê?”Đỗ Thánh Lan suy ngẫm: “Tuyệt Sát Điện có thể phát triển theo hướng này.”

Cái bảng hiệu Nhân Nghĩa Đường nhất định phải phát triển, nhưng không thể để tất cả mọi người chuyển thành đan tu. Trong tất cả các ngành nghề, cái ngành để sát thủ phát huy sở trường tốt nhất chính là lính đánh thuê. Nhưng điều khác biệt là người bình thường thuê lính đánh thuê để bảo vệ bản thân, ví dụ như thương đội giao hàng thăm dò bí cảnh, công việc hoàn toàn khác với sát thủ.

Đỗ Thánh Lan đã nghĩ khái quát kế hoạch, sau đó lấy ra một cái lưu ảnh thạch, bên trong quay lại tình hình lúc cô nương Bùi gia xuất giá.

“Biết người này không?”

Bùi Huỳnh nhìn kỹ hồi lâu, hơi chần chừ nói: “Nàng ta không giống vị tiểu thư Lưu Diễm ta từng nhìn thấy, nhưng khí chất khá giống. Ta không biết phải nói như thế nào, chính là sự quyến rũ tự nhiên.”

“Quyến rũ…”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến Cố Nhai Mộc từng nhắc tới mị cốt trời sinh, cân nhắc hai người này có phải có cùng một loại thể chất không?

Bùi Huỳnh không nói gì, nàng nhìn về phía Cố Nhai Mộc, nhắc đến một chuyện khác: “Hôm trước ta ra ngoài, tình cờ gặp được một người trong Bùi gia đang đuổi gϊếŧ sứ giả của Tuyệt Sát Điện. Gần đây bọn họ giương cờ khẩu hiệu diệt sạch ma đầu.”

Bất luận là ‘Bùi Mộc Hàn’ không nghe lời dạy dỗ hay là chuyện bán lưu ảnh thạch, sự khoan dung của Bùi gia dành cho Tuyệt Sát Điện đã đến cực hạn.

Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta lập tức tạo ra một ‘Y thánh’, tạo phúc chúng sinh.”

Bùi Huỳnh khó hiểu.

Đỗ Thánh Lan hắng giọng: “Kẻ bất tài, chính là tại hạ.”

“…..”



Đỗ Thánh Lan không có yêu cầu đặc biệt gì nhưng tối hôm đó Bùi Huỳnh vẫn lập lời thề cam đoan sẽ không tiết lộ tin tức đối phương còn sống.

Nhìn thấy nàng không quá hứng thú với bất kỳ chuyện gì, Đỗ Thánh Lan quyết định giao cho nàng phát triển kế hoạch xây dựng lính đánh thuê, tỏ vẻ trước tiên có thể làm vài nơi thí điểm, còn về những đoàn lính đánh thuê khác có ưu thế gì thì cần Bùi Huỳnh tự đi khai thác.

Vào đêm khuya, hắn như người bình thường nằm trên chiếc giường mềm mại.

Đỗ Thánh Lan không biết tại sao hôm nay vô cùng mỏi mệt. Đệm chăn hơi ẩm, trong giấc mơ hắn đang ở trong một đại dương mênh mông, như một con cá nhỏ vui sướиɠ bơi lội, không bao lâu sau một tấm lưới đánh cá vô hình được tung ra, hắn bị vớt ra ngoài.

Trong mơ Đỗ Thánh Lan cố gắng tránh thoát, sau khi thất bại quan sát bốn phía. Mặt biển biến mất, non xanh nước biếc, tiếng vang nặng nề đang từ xa bay đến gần… Trước đây không lâu, hắn từng gặp qua cảnh tượng tương tự.

Một người, một bò vàng đang từ xa đi đến.

Mục đồng lạnh lùng nhìn hắn: “Đỗ Thánh Lan, ngươi làm ta tìm kiếm thật vất vả.”

“…..”

Trong giọng nói tràn ngập oán giận, nào giống lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm tháng.

Mục đồng quả thật không làm thất vọng những năm tháng hắn đã sống, liên hệ từ việc Đỗ Thánh Lan từng đổi lấy tâm pháp đoạt xá cao cấp nhất đến việc biến mất trong lôi kiếp, mục đồng to gan suy đoán: Thằng nhãi này đoạt xá thiên lôi.

Đỗ Thánh Lan ho nhẹ: “Sao tiền bối tìm được ta?”

“Không phải ta.” Mục đồng đặt tay lên cái trống: “Là nó.”

Theo năm tháng đằng đẵng, linh hồn của mục đồng đã mục rữa, trống tay ghét linh hồn thối rữa, muốn tìm được ‘người chăn thả’ mới.

Có thể nói trống tay còn nôn nóng đi tìm Đỗ Thánh Lan hơn mục đồng.

Con bò vàng vừa cao vừa lớn, mục đồng ngồi bên trên gần như là nhìn xuống Đỗ Thánh Lan. Giữa hai vị trí đối diện bất bình đẳng, mục đồng chậm rãi nói: “Muốn làm giao dịch một lần nữa không?”

“Đã làm rồi.”

Mục đồng miệng cười nhưng lòng bình tĩnh: “Người làm giao dịch là Đỗ Thánh Lan, liên quan gì đến thiên lôi nhà ngươi?”

Không để ý đến sắc bén trong chất vấn của mục đồng, Đỗ Thánh Lan cúi đầu chăm chú suy nghĩ. Cuối cùng hắn lắc đầu: “Thôi.”

Cái trống này quá quỷ dị, lần trước mình nói ra yêu cầu đã suýt chút nữa căng vỡ mặt trống. Một khi trống tay không thể thỏa mãn yêu cầu, hắn sẽ bỏ mạng vô ích.

“Hay là nghe điều kiện trước.” Mục đồng nói: “Ngươi nói yêu cầu, cho dù cái trống không thể thỏa mãn cũng sẽ không có bất kỳ trừng phạt nào. Từ trước đến nay, chưa có ai hưởng thụ đãi ngộ như vậy đâu.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Vì sao nhất định là ta?”

Bọn họ hoàn toàn có thể đi tìm người chăn thả mới.

Ánh mắt mục đồng rét lạnh: “Chỉ có thú triều khởi động mới có thể chọn mục đồng mới.”

Mấy trăm năm mới có một cơ hội, bỏ qua Đỗ Thánh Lan, mục đồng phải đợi mấy trăm năm. Hơn nữa người làm giao dịch với cái trống đều không ngoại lệ trở thành mục đồng, có thể bỏ qua người được chọn này, chọn lại người mới hay không, đều là ẩn số.

Cái khả năng phía sau, mục đồng thật sự không dám nghĩ.

Đối mặt với đối xử đặc biệt, Đỗ Thánh Lan không tránh khỏi động lòng. Trong đầu hắn có rất nhiều ý tưởng, giao dịch với trống tay nhất định phải tìm được lỗ hổng có thể thoát khỏi khống chế của nó.

Mục đồng đang định khuyên bảo: “Ngươi…”

“Ta nghĩ xong rồi.” Đỗ Thánh Lan vội nói: “Giao dịch này ta làm.”

Vốn là chuyện vui vẻ, không biết tại sao mục đồng không cười nổi. Lần này Đỗ Thánh Lan quyết định còn nhanh hơn lần trước.

“Ta tự chế một môn công pháp, tên là Thiên Lôi Tôi Thể. Nhưng nó trăm ngàn chỗ hở, ta muốn bổ sung hoàn thiện.”

Dựa theo yêu cầu của Đỗ Thánh Lan, mục đồng đưa trống lên tai, trong khoảnh khắc đất trời yên tĩnh. Một lát sau, mục đồng truyền lời thay cho cái trống: “Phương pháp này nghịch thiên, nó cùng lắm chỉ có thể giúp ngươi hoàn thiện một nửa.”

Lúc nói chuyện mục đồng mỉm cười, tâm trạng như vui vẻ.

Giống như lần trước, Đỗ Thánh Lan đưa tay vào trống, lấy được thứ hắn mong muốn.

Đôi bên đều hết sức hài lòng cuộc giao dịch này.

Đỗ Thánh Lan lấy được tâm pháp đã hoàn thiện một nửa, mục đồng luôn cong môi mỉm cười.

Trước khi đi, mục đồng nói: “Nhớ kỹ, còn có người đang chờ ngươi.”

Đừng để hắn khổ sở chờ đợi.

Chết sớm một chút.

“…..”

Mục đồng biến mất, Đỗ Thánh Lan ở trong phòng chậm rãi mở mắt, phát hiện có người ngồi ở đầu giường, suýt thì giật mình.

Ánh trăng hắt lên gò má người kia, phát hiện là Cố Nhai Mộc nên Đỗ Thánh Lan thở phào: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi làm gì đấy?”

“Những lời này nên do ta hỏi ngươi.”

Lúc trước Cố Nhai Mộc mơ hồ cảm nhận được một loại hơi thở rất đặc biệt, như có như không, vì lý do an toàn y truy lùng tới đây xem thử, ai ngờ phát hiện Đỗ Thánh Lan đã rơi vào trạng thái huyền diệu, dù gọi như thế nào cũng không tỉnh.

“Là mục đồng.”

“Thảo nào.” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Mùi thối rữa.”

Đổi thành Trúc Mặc cũng chưa chắc có thể cảm nhận được hơi thở của mục đồng. Cố Nhai Mộc bị trấn áp trong lòng đất ngàn năm, đối với hơi thở hắc ám vô cùng quen thuộc.

Y nhíu mày: “Ngươi lại làm giao dịch.”

Không hỏi mà đưa ra kết luận chắc chắn.

Đỗ Thánh Lan đặt tay lên chăn: “Dựa vào khả năng hiện tại của ta không thể hoàn thiện Thiên Lôi Tôi Thể.”

Lời nói đã tiết lộ nội dung giao dịch.

“Hơn nữa nội thương trong cơ thể ngươi cũng không thể chờ lâu như vậy.”

Trong đầu Đỗ Thánh Lan có một suy nghĩ mơ hồ, cho rằng có hy vọng khoan được một lỗ hổng.

Cố Nhai Mộc đột nhiên ngước mắt nhưng Đỗ Thánh Lan không chú ý tới, bắt đầu nói về Thiên Lôi Tôi Thể sau khi cải thiện: “Cái trống này quả là thần kỳ, đổi lại là ta, có thể phải mất mấy chục năm mới có thể nghĩ ra một số chi tiết…”

Khi nói đến công pháp này, hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng bừng, cho dù là bóng tối cũng không che lấp được.

Hắn nói một lèo hơn nửa canh giờ, Cố Nhai Mộc ngồi bên cạnh không biết đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng Đỗ Thánh Lan mím môi, cảm giác hơi khô miệng nên ngừng lại.

Cố Nhai Mộc đưa cho một ly nước, ánh mắt xuyên qua ô cửa sổ đã mở một nửa nhìn ra xa bóng đêm vô tận.

Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn.

“Người giao dịch trước kia không phải là kẻ khờ, chắc hẳn muốn có công pháp tuyệt học, nhưng cuối cùng bọn họ đều chết.” Cố Nhai Mộc chậm rãi nói: “Nếu ta không đoán sai, người làm giao dịch sẽ bị Thiên Đạo ghét, cuối cùng vứt bỏ.”

Đỗ Thánh Lan vô thức lặp lại lời Trúc Mặc từng nói: “Đại đạo chí công.”

“Đại đạo chí công?” Cố Nhai Mộc giễu cợt: “Vậy vì sao lại có đạo thể trời sinh, mị cốt trời sinh,… Còn có số mệnh?”

Đỗ Thánh Lan im lặng.

“Đại đạo chí công chính là Thiên Đạo không thể tùy ý hủy diệt, ví dụ như ngươi hóa thành Thiên Đạo sẽ không thể vì ham muốn cá nhân mà hủy diệt gia tộc nào đó, nhưng không có nghĩa là Thiên Đạo không thể ban tặng.”

“Mỗi một kỷ nguyên đều sẽ sinh ra người có thể chất đặc biệt, đây cũng là một loại ban tặng.” Cố Nhai Mộc khàn khàn nói: “Loại này đã được định sẵn số lượng, ví dụ như người có thể làm Thiên Đạo đánh xuống cửu trọng lôi kiếp, một kỷ nguyên chỉ có tối đa một người.”

Kỷ nguyên này có thêm một Đỗ Thánh Lan, nhưng nhìn khắp tu chân giới cũng chỉ có một người ngoại lệ như vậy.

“Giao dịch với mục đồng đã vi phạm quy luật này, Thiên Đạo có đủ lý do cướp đoạt một phần số mệnh của người làm giao dịch.”

Nội dung giao dịch càng lớn, số mệnh bị lấy đi càng nhiều.

Đỗ Thánh Lan cúi đầu, thật ra hắn cũng có cảm giác. Thú triều làm vô số tu sĩ và yêu thú tử vong, linh khí phụng dưỡng thiên địa, mà mỗi người nhận chức mục đồng đều do trống tự lựa chọn, chắc chắn bọn họ đều có tư chất xuất chúng.

Thậm chí Đỗ Thánh Lan còn hoài nghi mỗi người làm mục đồng đều có khả năng phi thăng, mục đích là phát động thú triều nhưng thật ra trống tay muốn dập tắt loại khả năng này, giảm thiểu người phi thăng.

Trong sự im lặng, Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên cười khẽ: “Tu sĩ chúng ta vốn tranh mệnh cùng trời.”

Lúc trước vì sao hắn có thể có nhiều kỳ ngộ như vậy? Nói trắng ra là Thiên Đạo đang chờ đạo thể trời sinh bổ trời.

Tuyệt đối công bằng, lại tuyệt đối không công bằng.



Không biết vận xui có lây được hay không mà gần đây Cố Nhai Mộc cũng không thuận lợi cho lắm.

Bùi gia vừa ăn cướp vừa la làng, triệu tập thân bằng hảo hữu của mục tiêu từng chết trong tay Tuyệt Sát Điện, Bùi Cửu Tinh tự mình dẫn những người đến trước chùa Kim Thiền, cầu xin hòa thượng Ngũ Uẩn ra tay cùng hủy diệt tổ chức sát thủ.

Hơn ngàn người quỳ gối trước cửa chùa, hình ảnh rất là bi tráng.

Đã vào tu chân giới, vì tranh giành bảo vật tự gϊếŧ lẫn nhau đều là chuyện bình thường. Huống chi không có Tuyệt Sát Điện thì vẫn còn vô số tổ chức sát thủ khác. Chùa Kim Thiền vốn không nhúng tay vào chuyện hồng trần, nhưng lần này ông trời dường như cũng đứng về phía Bùi Cửu Tinh, không biết tại sao hòa thượng Ngũ Uẩn lại xúc động, không nói rõ ràng, chỉ nói sẽ xem xét.

“Vô sỉ!”

Bùi Huỳnh nghe thấy tin này tức đến run người. Trước đây người gϊếŧ phụ mẫu nàng là Bùi gia, căn cứ theo tin tức tra được gần đây thì rất nhiều mục tiêu của Tuyệt Sát Điện đều do Bùi Cửu Tinh chỉ định.

Bùi Huỳnh cắn chặt môi: “Đáng tiếc không tìm được chứng cứ.”

Sát thủ chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt này sau khi trờ về đã bị Bùi Cửu Tinh hạ lệnh bí mật hành quyết.

Đỗ Thánh Lan: “Còn nhiều thời gian, món nợ này sớm muộn gì cũng đòi lại.”

Bùi Huỳnh kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy những lời nói suông của Đỗ Thánh Lan có sức nặng.

Gần đây nội bộ Tuyệt Sát Điện không được ổn định, tổng bộ Tuyệt Sát Lâu còn bắt được vài tên gián điệp của Bùi Cửu Tinh. Cố Nhai Mộc quyết định tự mình qua đó một chuyến, tiến hành sưu hồn những người này.

Đỗ Thánh Lan đeo mặt nạ đi theo phía sau, bị người trong tổng bộ xem là thân tín của điện chủ.

Xuất sư bất lợi, Đỗ Thánh Lan xui xẻo tới cực điểm, linh măng ngủ đông trong lòng đất gần mười năm đột nhiên chui lên, hắn suýt thì bị vấp té lộn nhào.

May mà có Cố Nhai Mộc giúp đỡ, Đỗ Thánh Lan đứng vững rồi nói: “Không sao,”

Cố Nhai Mộc nhíu mày, không nghĩ đến số mệnh hao tổn lại đến nhanh như vậy.

Đỗ Thánh Lan miễn cưỡng mỉm cười: “Đấu với ông trời, vui vẻ cực kỳ.”

Cố Nhai Mộc im lặng một lúc: “Yên tâm, có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện lớn.”

Đây giống như là một lời hứa hẹn.

Sau khi xoay người nhìn mấy tên gián điệp thì sự ôn hòa hiếm thấy này biến mất không còn dấu vết. Y đi tới trước mặt một trong những gián điệp, âm trầm nói: “Không thích làm người, cứ khăng khăng làm con chó của Bùi Cửu Tinh?”

Đối phương lập tức run lên.

Cố Nhai Mộc xử lý gián điệp, cảnh tượng sưu hồn hơi tàn bạo, Đỗ Thánh Lan một mình đi tới hậu viện không một bóng người hít thở không khí. Hắn nhìn chằm chằm lên bầu trời hồi lâu, quyết định thử thực hiện ý tưởng kia.

Hắn bay lên trời cao, đến mấy vạn trượng hóa thành nguyên hình tiếp tục xông lên. Sau khi xác định đã đủ độ cao thì bắt đầu thi triển Thiên Lôi Tôi Thể.

Thiên Đạo bị khuyết.

Thiên Đạo cũng là ‘bệnh nhân’.

Có bệnh phải trị.

Đương nhiên với năng lực hiện tại của Đỗ Thánh Lan, muốn tu bổ thì quá vớ vẩn. Nhưng bây giờ không thể, không có nghĩa là tương lai không thể, hắn chỉ muốn phóng ra một cái tín hiệu mà mình có thể làm được.

Dường như dùng hình thái tia chớp màu xanh lam dễ dàng đạt được cảnh giới ‘Thiên lôi hợp nhất’, tia chớp dần dần hóa thành hình hoa sen, Đỗ Thánh Lan để đạo tâm dừng hình ảnh ở trạng thái trong suốt, đi cảm nhận toàn bộ đất trời.

Cằn cỗi, yếu ớt.

Suy nghĩ chợt lóe lên.

Thiên Lôi Tôi Thể bản cải tiến có hiệu quả rất lớn, luồng điện như nước chảy hòa tan núi tuyết, nhu hòa, se lạnh, không mang theo chút công kích nào.

Đỗ Thánh Lan cảm thấy linh hồn sắp bị đào rỗng, hắn đối mặt với một cái vực sâu, đừng nói là chữa trị, ngay cả khắc một vết nhỏ lên vách đá ở vực sâu hắn cũng không làm được.

Dưới đáy vực có người, có yêu thú, có vạn vật thế gian.

Hoa cỏ, cây cối, không… Đó không phải là hoa cỏ bình thường, là linh thực đang chậm rãi héo tàn. Đầu tiên là linh thực, sau đó thì sao…

Sớm muộn gì cũng sẽ lan đến tu sĩ.

Một sự đau xót mất không chế theo luồng điện chảy vào cơ thể hắn. Giờ phút này, hơi thở của hắn hòa với vạn vật thế gian, phát ra từ tận đáy lòng muốn chữa trị cho tất cả.

Nhân lực nghèo nàn, Thiên Lôi Tôi Thể chưa được thi triển bao lâu, chân khí của Đỗ Thánh Lan đã sắp khô kiệt.

Hắn dừng lại quá trình chữa trị, cuối cùng bắt đầu suy nghĩ thực tế.

Có Thiên Lôi Tôi Thể, chí ít chứng minh dù không phải là đạo thể trời sinh, hắn vẫn còn hữu dụng.

Dù nói như thế nào cũng phải trả lại cho hắn chút số mệnh chứ!

Đám mây xung quanh rung động theo nhịp, dường như rất thích luồng điện lúc nãy.

Khi chúng nó bị đẩy ra một lần nữa thì tầng mây đổi màu, một mảng lớn tường vân kim sắc vọt về phía Đỗ Thánh Lan.

Đối mặt với sự khác thường này, Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa hóa thành người, đang định rút kiếm thì hào quang óng ánh này bùng nổ vang dội, người trong thành cùng nhìn về phía Tuyệt Sát Lâu.

Điểm liên lạc khủng bố để sát thủ nhận đơn, hàng ngày bọn họ đều đi đường vòng, bây giờ lại chủ động tiếp cận.

Mây trong vạn dặm đều trôi đến, cả người Đỗ Thánh Lan bị kim quang bao bọc, trước mặt xuất hiện một cái thang trời cực kỳ dài. Mỗi lần hắn bước một bước, dưới chân đều sinh ra một đóa hoa sen.

Một bước vạn dặm, linh khí trong thiên địa chấn động.

“Đó là cái gì?”

“Mỗi bước sinh sen, tường vân kim sắc, chẳng lẽ là…”

“Thánh nhân trời sinh! Trong trời đất này lại cho ra đời một vị thánh nhân trời sinh!”

Kinh ngạc nhất chính là người của Tuyệt Sát Lâu, bởi vì hôm nay thánh nhân trời sinh giáng xuống, bây giờ dường như đang bay lơ lửng ở phía trên hậu viện của bọn họ.

Thậm chí người ở bên ngoài cách cả triệu dặm vẫn có thể nhìn thấy dị tượng này, đây như một loại biểu diễn trong trời đất, chứng minh một vị thánh nhân được sinh ra.

“Trong truyền thuyết, thánh nhân trời sinh có một trái tim thất khiếu linh lung, có thể cảm ứng sức mạnh đất trời, là con cưng của Thiên Đạo.”

Kim quang tản đi một ít, Đỗ Thánh Lan đeo mặt nạ đứng giữa ánh sáng, y phục xanh lam khí chất vô song. Hắn cho người khác một cảm giác rất thoải mái, cho dù đeo mặt nạ thì ngay cả một sợi tóc cũng toát lên vẻ từ bi.

Bất kỳ ai nhìn thấy Đỗ Thánh Lan cũng có một loại cảm giác: Hắn, là một người tốt.



Chùa Kim Thiền.

Bùi Cửu Tinh như mong muốn gặp được hòa thượng Ngũ Uẩn. Gã ngồi trên bồ đoàn, lòng căm phẫn lên án mạnh mẽ các hành vi tàn ác của Tuyệt Sát Điện, bầu trời bên ngoài bỗng nhiên hiện lên kim quang.

Hòa thượng Ngũ Uẩn nắm trong tay một chuỗi phật châu, xung quanh lờ mờ thiện ý. Ông ta đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn thấy kim quang trong trời đất, đôi mắt luôn tĩnh lặng xuất hiện một tia dao động: “Thánh nhân trời sinh.”

Bùi Cửu Tinh sửng sốt, lập tức không chút khách khí nói: “Ngàn năm qua chưa từng nghe nói có thánh nhân trời sinh giáng thế. Bây giờ thánh nhân hiển linh đã nói rõ đến lúc quét sạch thế đạo. Khối u ác tính như Tuyệt Sát Điện, phải diệt trừ.”

Ngũ Uẩn vẫn không nói gì, gọi Giới Si đến: “Đi hỏi thăm xem thánh nhân xuất hiện từ nơi nào.”

Trước đây trong Tháp Lâu, Giới Si từng gặp Đỗ Thánh Lan, cho dù ăn mặc và mặt nạ khác biệt nhưng tuệ nhãn của hắn không phải tu cho có, hạ giọng nói: “Sư phụ, đây là người con từng nhắc đến với ngài.”

Hòa thượng Ngũ Uẩn hơi ngẩn người: “Là hắn?”

Bùi Cửu Tinh không biết hai sư đồ này đang chơi trò bí hiểm gì, muốn chen ngang nhưng lại cảm thấy không lịch sự.

Hòa thượng Ngũ Uẩn chuyển động phật châu: “Kỳ lạ.”

Tại sao thánh nhân trời sinh lại là truyền nhân của đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông?

Giới Si rời đi một lúc, dùng bùa đưa tin lên hệ với Thiên Cơ Lâu.

Thiên Cơ Lâu là tổ chức chuyên buôn bán tin tình báo, không lâu sau hòa thượng Giới Si nhận được đáp án chính xác, trở về bẩm báo: “Sư phụ, đã tra được rồi. Người này đến từ Tuyệt Sát Điện.”

“…..”