Chương 7: Luyện Khí Đỉnh Phong

Khi Nguyên Vũ tỉnh lại, hắn không rõ đã hôn mê bao lâu, thế nhưng tình cảnh xảy ra trong đan điền khi hôn mê hắn vẫn mơ hồ nhớ rõ một ít.

Nguyên Vũ cẩn thận quét tinh thần lực vào trong đan điền, ánh mắt hắn lộ rõ một tia kinh nghi, ngay sau đó liền vui mừng không thôi.

"Thành công sao? Ám Nguyên Kinh lợi hại vậy ư, thiên địa linh khí vậy mà có thể hấp thụ nhanh như vậy..." Nguyên Vũ vừa mừng vừa sợ, hắn bắt đầu cảm thấy có cảm giác thành tựu, đồng thời cũng cảm thấy có chút không nhìn thấu chiếc lá thần bí kia rồi.

Khi còn nhỏ hắn sống ở một cái thôn không có tên, lúc đó hắn bị cha mẹ nuôi bán cho một đám người xấu chuyên lấy người khác ra làm vật thí nghiệm thử thuốc và nuôi bảo dưỡng trùng.

Khi đó Nguyên Vũ là một trong số những đứa trẻ may mắn sống sót sau khi bị cấy vào cơ thể một vật gì đó. Về sau hắn thoát khỏi thôn đó vẫn luôn tìm hiểu về nó nhưng lại chẳng có kết quả, mãi đến khi sắp sửa bị đánh chết bởi tay mẫu thân hắn thì mới nhận ra đó là hư ảnh một cái cây.

Về chiếc lá trước mắt, rõ ràng nó chỉ là một chiếc lá của cái cây nọ, vậy mà lại có thể làm ra nhiều việc giúp ích cho hắn.

Nguyên Vũ lại lần nữa tiến vào trạng thái nhập định, lần này ở bên trong đan điền hắn xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, thấy vậy hắn vô cùng vui mừng, tâm niệm khẽ động liền bắt đầu vận chuyển thử một chu thiên.

Sau thời gian hai nén hương, Nguyên Vũ đã hoàn thành một chu thiên, ánh mắt Nguyên Vũ sáng ngời, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

"Ta vậy mà lại có thể vận hành một chu thiên với tốc độ kinh người như vậy sao? Quả là công pháp tốt!" Nguyên Vũ vừa hưng phấn vừa hoảng sợ lẩm bẩm.

Lúc trước hắn tu luyện ít nhất cũng phải mất hơn nửa ngày mới có thể vận hành thành công một chu thiên, từ đó có thể thấy công pháp Ám Nguyên Kinh đầy đủ lợi hại đến mức nào.

Nguyên Vũ lấy ra vô số đan dược và linh thạch để trước người, tùy thời phục dụng trong quá trình tu luyện. Nguyên Vũ quyết tâm lần này phải khôi phục tu vi trở về cảnh giới trúc cơ đỉnh phong sau đó lần nữa đột phá vào trúc cơ.

Về phần đan dược thì chủ yếu là luyện khí đan và một vài lọ trúc cơ đan, trong khi linh thạch phần lớn là trung phẩm linh thạch, còn lại là một vài viên thượng phẩm.

Trong lúc Nguyên Vũ đang vô lo vô nghĩ tu luyện, ở bên ngoài lại nháo đến long trời lở đất.

Trần gia và Dương gia xưa nay vốn luôn cạnh tranh rất gay gắt, vốn thế hệ trẻ giữa hai nhà thường hay cọ xát nên ân oán hai nhà ngày càng thêm gay gắt. Lại thêm chuyện lần này nô bộc Trần gia chết trong phạm vi địa bàn gia tộc họ.

Thực ra không phải Trần gia căm phẫn khi một tên nô bộc bị gϊếŧ chết, thứ thật sự khiến họ nổi trận là việc bị mất mặt, thử hỏi ai có thể chấp nhận nổi việc người của mình bị đối thủ cạnh tranh gϊếŧ chết ngay trước sân nhà mình mà bản thân lại không hay biết chứ.

Lần này giữa cơn giận dữ, Trần gia trực tiếp vạch ra chiến khu song kéo Dương gia vào, chiến khu được mở ra trong một dãy núi ở bên ngoài Thiên Nam Thành.

Thiên Nam Thành cũng không thèm can thiệp vào trận chiến của hai nhà này, trên thực tế thế lực đứng sau những tòa thành này lại vô cùng ủng hộ các gia tộc đánh chiếm lẫn nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì các thành đặt ra quy định muốn mở ra chiến khu quy mô gia tộc giữa các gia tộc thuộc phạm vi quản lý của tòa thành nào đó thì phải đưa ra cái giá nhất định mới có thể mở ra chiến khu.

Dãy núi Hoắc Minh, phía trên một tòa tháp cao được dựng tạm thời.

Một trung niên mái tóc hoa râm, mặc một bộ thanh y đứng từ trên cao nhìn xuống chiến trường cách đó hơn mấy dặm.

"Ngũ trưởng lão, theo ngươi thấy trận chiến này giữa hai phe chúng ta và Dương gia ai có thể giành chiến thắng." Lục trưởng lão của Trần gia, Trần Cảnh nhìn trung niên tóc hoa râm, nói.

"Lục trưởng lão quá đề cao khả năng nhìn đại cục của ta rồi, hiện tại cũng chỉ vừa là trận chiến mở màn giữa đám luyện khí kỳ mà thôi, thắng hay bại chưa nói tới, vẫn là nhân cơ hội này cho đám đệ tử trong tộc rèn luyện một phen." Ngũ trưởng lão Trần Hải quay sang nhìn Trần Cảnh, chậm rãi đáp.

"Chiến khu lần này phải nhanh chóng đóng lại, tiền tuyến đang rối loạn, hậu phương lại còn mở ra chiến khu như thế này chỉ e sẽ khiến các vị tiền bối ở tiền tuyến không vui." Trần Hải lại nói.

"Ngũ trưởng lão biết tin từ tiền tuyến sao?" Trần Cảnh tò mò hỏi.

"Vài ngày trước vừa nhận được tin từ tiền tuyến, lão tổ cùng gia chủ và mấy vị trưởng lão khác đều thụ thương, tuy không quá nặng nhưng hiện tại vẫn phải lui lại để dưỡng thương. Các thế lực khác cũng đang phải chật vật chống lại đám địch nhân ngoại giới kia, thế cục bây giờ khá là rối rắm, việc quan trọng hiện tại là mau chóng đánh bại Dương gia sau đó đóng lại chiến khu, bằng không sẽ rất phiền toái."

Dừng lại một chút, như nhớ ra gì đó, Trần Hải lại nói: "Đúng rồi, âm thầm cho người điều tra các đệ tử dòng chính trong tộc, dù không rõ kẻ nào âm thầm hạ thủ nhưng chắc chắn không phải Dương gia ra tay, lần này chẳng qua chỉ là lấy cái cớ để ra tay với Dương gia mà thôi."

"Ý của ngươi chính là có kẻ nào đó trong tộc đã ra tay gϊếŧ chết tên nô bộc Vương Mãn kia ư? Thế nhưng không phải..." Trần Cảnh nghi hoặc nói.

"Đừng nhìn mọi thứ một cách đơn giản như vậy, ngươi cũng thừa biết nội bộ gia tộc cũng không yên ổn đến vậy, hơn nữa ta đã cho người điều tra. Chiếc khăn kia khả năng cao là do một trong các thủ hạ của thiếu gia cướp được từ ả nha hoàn nọ của Dương gia. Cho nên phải cho người trọng điểm điều tra những người này, và cả thiếu gia." Trần Hải liếc nhìn Trần Cảnh, ánh mắt có chút biến đổi, nói.

"Thiếu gia cũng..." Trần Cảnh không hiểu.

"Ta cảm thấy dạo gần đây thiếu gia có chút vấn đề, ngươi không thử nghĩ kỹ xem, có khi nào thiếu gia lại chủ động như bây giờ trong việc tu luyện không?" Trần Hải âm trầm nói ra.

"Cái này đúng là hơi chút không thích hợp, xem ra thiếu gia thật sự có gì đó khác lạ. Được rồi, chuyện này để ta xem xét lại, tiếp theo chuyện ở đây phải để trưởng lão nhọc công rồi." Trần Cảnh thở dài, nói xong hắn liền rời đi.

Trong lúc trận chiến bên này đang diễn ra vô cùng căng thẳng, Nguyên Vũ vẫn đang ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện.

Thoáng chốc đã lại qua thêm ba ngày, tu vi Nguyên Vũ thế mà đã tiến vào luyện khí sơ kỳ đỉnh phong. Sở dĩ hắn có thể tiến bộ thần tốc như vậy đều là nhờ vào việc thân thể này vốn là tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong, một phần nữa là vì hắn vốn có kinh nghiệm tu luyện đồng thời sử dụng vô số linh thạch.

Nguyên Vũ cắn răng lấy ra một trong ba viên thượng phẩm linh thạch, lại nuốt vào mấy viên luyện khí đan, lần này hắn quyết phải tiến vào luyện khí đỉnh phong mới coi như tạm ổn.

Nhờ vào kinh nghiệm lúc trước, Nguyên Vũ rất nhanh tiến vào luyện khí đỉnh phong, chỉ là tất cả tài nguyên trước đó hắn lấy từ Trần gia đã sớm tiêu sạch.