Chương 2

Thế nhưng phía sau quần ma, chỉ là một thân đẫm máu, nhân tộc kiếm tu y phục rách rưới. Tay hắn cầm kiếm Quân Thiên, thân kiếm phát ra kiếm quang màu vàng, kiếm khí như cầu vồng, múa lượn hình thành kiếm trận Tru Tà, thu được vô số mạng sống của yêu ma, phàm là ma tộc bị kiếm Quân Thiên chém tới, thì đều hóa thành một làn ma khí đen kịt, trở nên hỗn độn.

"Ma tôn đại nhân cứu mạng!"

"Tạ Tuyết Thần gϊếŧ người đến điên rồi!"

Vô số yêu ma ùa về gào thét ầm ĩ trước cung Tru Thần. Cửa cung từ từ mở ra, một thân ảnh thướt tha màu tím chậm rãi bước ra, ngáp dài lười biếng nói: "Ma tôn đang bế quan, các ngươi ồn ào như này là không sợ chết sao?"

Sự xuất hiện của thiếu nữ nhất thời khiến không gian im bặt, một nỗi kinh hoàng khác ập tới.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nàng mặc váy màu đỏ tía, vòng eo mảnh khảnh một tay ôm trọn, dáng người uyển chuyển quyến rũ, váy dài rủ xuống đến mắt cá chân, bay tà tà trong gió, lộ ra đôi chân trắng ngần. Dù không đi tất, nhưng đôi chân trần vẫn trắng không tì vết, tựa như chân trẻ con. Trên mắt cá chân còn đeo một chiếc chuông xương trắng hình nụ, leng keng theo bước chân nàng, khiến người khác không tự giác mà thất thần, thậm chí quên cả nhìn nhan sắc tuyệt mĩ của nàng.

Nhan sắc ấy hiếm thấy tựa hoa lan nửa đêm, thanh khiết mà quyến rũ, đôi mắt hoa đào luôn như mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển, như có như không lay động tâm trí người khác, chỉ cần được nàng nhìn một cái, liền sinh ra ảo giác đang yêu. Nhưng khi nhớ ra danh hiệu cùng câu chuyện của nàng, những ánh mắt si mê kia lập tức hóa thành sợ hãi.

Nàng là Mộ Huyền Linh, là đệ tử thân truyền của Đại Tế Ti, Thánh nữ ma tộc, nàng chấp chưởng hình luật Ma giới. Số ma tộc bị nàng gϊếŧ, chắc chắn không ít hơn Tạ Tuyết Thần!

"Thánh.. Thánh nữ, Tạ Tuyết Thần gϊếŧ tới rồi!" Một tên ma tộc cả gan lên tiếng.

Bây giờ nói ra lời này có hơi muộn, bởi vì Tạ Tuyết Thần đã gϊếŧ tới trước cổng cung Tru Thần.

Đại quân yêu ma bị gϊếŧ tới mức tạo thành một khoảng trống, kiếm tu mặc y phục trắng tay cầm kiếm Quân Thiên, đi tới đâu chư tà lui tới đó, tử thương vô số. Hắn hơi chút ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như thần nhưng lạnh như băng.

Người hắn đầy thương tích, áo choàng màu trắng loang lổ vết máu, rách tươm lộ ra rất nhiều vết thương, l*иg ngực như ngọc bích chằng chịt vết roi, chỗ vết roi còn tỏa ra làn khí màu tím đen. Dẫu bị trọng thương, nhưng lại toát ra khí thế cực thịnh của pháp tướng tu sĩ, chấn nhϊếp quần ma nhượng bộ lui binh, run lẩy bẩy.

Tạ Tuyết Thần nhướng mày, điểm châu sa giữa chân mày đỏ rực bừng sáng vì linh lực bị kí©h thí©ɧ, trong đôi mắt đen trắng, phản chiếu lại cánh cổng đỏ thẫm của cung Tru Thần, còn có bóng dáng mỏng manh tím biếc trước cổng.

Mũi kiếm chỉ về phía thiếu nữ, Tạ Tuyết Thần lạnh lùng hỏi bằng giọng khàn khàn: "Ma tôn đâu?"

Thiếu nữ nhìn Tạ Tuyết Thần, khuôn mặt không hề sợ hãi. Nghe câu hỏi của Tạ Tuyết Thần, tuyết thần đặt câu hỏi, nàng mỉm cười nói: "Không hổ là Tạ Tuyết Thần, bị Ma tôn và Đại Tế Ti đả thương, thụ hình bảy ngày mà vẫn còn bản lĩnh như này."

Tạ Tuyết Thần nghe thấy âm thanh của nàng, đồng tử co rút lại, tay cầm kiếm nắm chặt hơn, hắn dời ánh mắt xuống, rơi xuống mũi chân thiếu nữ, liền nhìn thấy chiếc chuông xương trắng hình nụ trên mắt cá chân trắng nõn kia.

"Là cô?" Ánh mắt Tạ Tuyết Thần càng lạnh.

Thiếu nữ cảm nhận được ánh mắt của Tạ Tuyết Thần, nàng mỉm cười đi về phía trước mấy bước, chiếc chuông trên mắt cá chân reo lên những tiếng trong veo.

"Ồ? Tạ tông chủ nhận ra ta sao?" Thiếu nữ cười nói: "Cho dù ta từng gặp ngươi, nhưng ngươi mới là lần đầu gặp ta. Thánh nữ ma tộc Mộ Huyền Linh, xin Tạ tông chủ chỉ giáo nhiều hơn."

Mộ Huyền Linh vừa dứt lời, kiếm khí của Tạ Tuyết Thần liền phi tới. Kiếm khí màu vàng kim vẽ ra hình bán nguyệt, đâm thẳng vào eo Mộ Huyền Linh. Mộ Huyền Linh biến sắc, hai tay tung bay kết ấn, chớp mắt mở ra mười tầng kết giới, ngăn cản tiến công của kiếm khí. Mười tầng kết giới bị kiếm khi sắc bén xuyên qua từng lớp, mà bóng dáng Mộ Huyền Linh cũng hóa thành làn khói xanh, biến mất tại chỗ.

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên vai Tạ Tuyết Thần từ đằng sau, giọng nói dịu dàng vang lên: "Nhân tộc thường nói, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ta hôn Tạ tông chủ một cái, ít nhiều cũng có tình nghĩa mười ngày nửa tháng, vậy mà Tạ tông chủ xuất thủ lại chẳng nể mặt chút nào."

Không chờ nàng nói hết lời, Tạ Tuyết Thần đã giữ lấy tay nàng, đâm một kiếm ra sau.

Nhưng chỉ đâm trúng ảo ảnh.

Mộ Huyền Linh bay lơ lửng trên không, cười nhẹ nhìn xuống Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ, sao ngươi lại lấy oán trả ơn vậy chứ?"

Tạ Tuyết Thần không thèm để ý tới lời quấy nhiễu của nàng, linh lực dâng trào, tay áo chuyển động, kiếm Quân Thiên cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, thân kiếm rung lên, hóa thành kiếm ảnh đầy trời.

Đây là kiếm trận đệ nhất thiên hạ trong kiếm tu, Ngọc Khuyết Thiên Phá, Ma tôn và Đại Tế Ti đều bị trọng thương dưới kiếm trận này.

Mộ Huyền Linh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Các ngươi lui xuống hết đi!"

Ma tộc cấp cao vốn không có ý định ra tay tương trợ, vừa nhìn thấy Ngọc Khuyết Thiên Phá, ai cũng kinh hãi, kẻ yếu chân mềm quỵ ngay tại chỗ, kẻ tu vi cao hơn thì chạy trốn.

Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn những yêu ma chạy trốn còn nhanh hơn tốc độ nói của nàng, thầm mắng một câu: Vô nhân tính!

Mộ Huyền Linh tháo áo choàng đen sau lưng, ném thẳng lên trời, áo choàng dần dần to ra, che kín cả đất trời, bao trùm cả Mộ Huyền Linh.

Pháp khí ma tộc - Yên Thiên, nghe đồn có thể ngăn cản một chiêu của thiên tiên, khi vây diệt Tạ Tuyết Thần, nó đã từng cứu Đại Tế Ti một mạng, chặn một đòn toàn lực của Ngọc Khuyết Thiên Phá.