Chương 7

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, khàn giọng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Mộ Huyền Linh chậm rãi đứng dậy, tỉnh bơ nói: "Chúng ta là phu thê mà, chẳng lẽ phu thê không được ngủ chung giường sao?"

Tạ Tuyết Thần im lặng, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra: "Hừ."

Giữa bọn bọ, quan hệ gì cũng được, chỉ có phu thê là không.

Mộ Huyền Linh bò lên trên giường, không để ý tới sắc mặt lạnh như băng của Tạ Tuyết Thần, chui thẳng vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh.

"Tạ tông chủ, ngủ đi." Mộ Huyền Linh thản nhiên nói.

Tạ Tuyết Thần hít vào một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: "Cô ở đây, ta đi chỗ khác."

Nói rồi định đứng dậy.

Nhưng cổ tay đã bị Mộ Huyền Linh túm lấy.

"Tạ tông chủ, nói một chút đạo lý đi." Mộ Huyền Linh ngáp một cái, ánh mắt tràn ngập sương mù ba phần buồn ngủ ba phần tủm tỉm cười: "Bây giờ ngươi đánh thắng được ta không?"

Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cứng đờ, không trả lời.

"Nếu ta muốn làm gì ngươi, ngươi đỡ được sao?"

Thấy Tạ Tuyết Thần không phản bác được, Mộ Huyền Linh mỉm cười, vỗ vỗ giường, cưng chiều dỗ một tiếng: "Ngoan, nằm xuống ngủ đi."

Tạ Tuyết Thần cảm thấy đạo tâm lung lay sắp đổ.

Con đường kiếm tu là thẳng thắn không khuất phục, là mưu tiến không lui. Sinh ra đã phi phàm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này. Nếu nhún nhường thì đạo tâm lung lay, còn nếu chống cự tới cùng thì sợ thanh danh khó giữ.

Cuối cùng còn bị đối phương chế giễu bằng câu 'Vờ tha để bắt chặt'.

Mộ Huyền Linh hé mắt nhắm, nhờ ánh trăng thấy được sự khổ tâm trong mắt Tạ Tuyết Thần. Nàng khẽ cười, nằm dịch sang cạnh giường, chừa lại một khoảng lớn cho Tạ Tuyết Thần, thề thốt: "Ta tuyệt đối không động vào ngươi."

Tạ Tuyết Thần nhíu mày nhìn một lúc, mới chậm rãi nằm xuống, hai người đắp chung một chiếc chăn mền, để lại ở giữa khoảng cách bằng nửa cánh tay.

Mộ Huyền Linh thật sự không tiếp tục đυ.ng chạm hắn nữa, nàng ngủ vô cùng ngon giấc - chỉ là một chân gác lên trên lưng Tạ Tuyết Thần.

Quả nhiên không thể tin vào lời nói của yêu nữ - Tạ Tuyết Thần thức trắng cả đêm.

Tạ Tuyết Thần không biết mình ngủ lại khi nào, hôm sau tỉnh dậy đã là buổi trưa. Mộ Huyền Linh đang nói chuyện cùng bà lão phía ngoài, Tạ Tuyết Thần lặng lẽ vận công, kiểm tra trình trạng bản thân.

Thần khiếu không có linh lực, thậm chí hắn còn không thể điều khiển kiếm Quân Thiên, dốc sức vận chuyển Cung Ngọc Tâm Pháp, cũng khó hấp thu linh khí trời đất.

Không biết Mộ Huyền Linh luyện Bán Nhật Phương Hoa như thế nào, nhưng chắc chắn có sử dụng tới địa bảo thiên tài Nhân Quả Chi Lực. Hai thứ mạnh nhất trong tam giới, một là lực Nhân Quả, lực Nhân Quả vô cùng bá đạo, có thể bỏ qua mọi phép tắc mạnh yếu. Thứ mạnh hơn là lực Hỗn Độn, có nguồn gốc từ Hồng Mông. Lực Hỗn Độn có thể phá giải Nhân Quả.

Tạ Tuyết Thần dùng bảy ngày suy yếu đổi lấy Bán Nhật Phương Hoa, loại trao đổi này liên quan đến thiên mệnh, tuyệt không phải thứ mà con người có thể đảo ngược. Tức là, bảy ngày tới hắn chỉ có thể khuất phục trước Mộ Huyền Linh.

"Tướng công, ngươi tỉnh rồi." Mộ Huyền Linh đẩy cửa vào, nhìn thấy Tạ Tuyết Thần ngồi trên giường, chẳng hề ngạc nhiên: "Hôm nay thân thể đỡ hơn chút nào chưa, có thể đứng dậy ăn cơm được chưa?"

Mặc dù linh lực của Tạ Tuyết Thần khó khôi phục, nhưng khả năng của tự chữa lành của tôn giả pháp tướng lại rất mạnh, chỉ sau một đêm, ngoại thương đã lành được ba bốn phần, cử động đã dễ dàng hơn.

Tạ Tuyết Thần tránh né tay cố ý đỡ của Mộ Huyền Linh, từ trên giường đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Mộ Huyền Linh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi lại tươi cười theo sau.

Nông gia đơn sơ, đại sảnh chỉ có bốn vách tường loang lổ, trên bàn gỗ đặt mấy bát to để bánh bao dưa muối, còn có canh thịt gà hầm, đã là sự tiếp đãi rất chu đáo rồi.

Gia chủ là một đôi lão phu thê, hai người thấy Tạ Tuyết Thần ra, tay chân lập tức có chút luống cuống. Khác với Mộ Huyền Linh xinh đẹp đáng yêu, Tạ Tuyết Thần cao lớn tiêu sái, anh tuấn lạnh lùng, toát lên khí chất cứng rắn của kiếm tu, lại thêm thân phận tông chủ Tiên Minh của hắn, ngồi trên chức vị cao đã lâu, chỉ cái phất tay cũng có dáng vẻ quý khí, dù hiện giờ hắn mất hết linh lực, những vẫn có uy lực hơn người.

Tạ Tuyết Thần chắp tay với hai người, nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của nhị lão."

"Đại, đại hiệp khách khí rồi.." Ông lão lúng túng chắp tay, cười hai tiếng, chỉ vào băng ghế luôn miệng nói: "Đại hiệp, ngồi, ngồi.."

Tạ Tuyết Thần nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế, Mộ Huyền Linh lập tức ngồi sát bên, hai cánh tay chạm vào nhau, ngồi sát chặt.

Tạ Tuyết Thần liếc mắt nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh coi như không thấy, nhiệt tình lấy cơm cho hắn, cười tủm tỉm nói: "Tướng công, ngươi ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể."

Tạ Tuyết Thần cố kiềm chế suy nghĩ muốn đẩy nàng ra, tay nắm quyền, rồi lại hạ mắt xuống, yên lặng nhận bát cơm.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, một giọng nói thô kệch truyền vào.

"Cha, mẹ, con về rồi!"

Một thanh niên mặc quần áo thợ săn bước đến, lúc ánh mắt chạm đến Mộ Huyền Linh, đột nhiên đỏ mặt, bước chân hơi dừng lại.

"Mộc cô nương, Tạ đại hiệp." Thanh niên gật đầu nhẹ với hai người.

"Hầu đại ca, huynh về rồi à." Mộ Huyền Linh cười nói: "Mau vào ăn cơm."

Tạ Tuyết Thần nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua, biết người thanh niên trước mắt này chính là người giúp mình bôi thuốc trị thương, liền gật đầu gửi lời cảm ơn với hắn.